Bước vào con ngõ, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là từng hàng lọ thuốc xếp trong ngõ đang được mấy người hầu thuốc thu dọn, sắp xếp lại.
Tô Dư Tịch bước tới chỗ người hầu thuốc, hỏi: "Xin hỏi, Cơ tiên sinh có nhà không?"
Người hầu thuốc chỉ vào bên trong, không nói gì, ra hiệu cho bọn họ có thể tự đi vào.
Lúc này họ mới nhận ra, căn bản những người hầu thuốc này đều không thể nói được.
Tô Dư Tịch nhìn về hướng Lục hoàng tử gật đầu, nói: "Đi thôi! Những người hầu thuốc này không nói được, cũng không biết Cơ tiên sinh tìm đâu ra nhiều người câm như vậy."
Nội thất bên trong con ngõ được bày biện đơn giản, trên những dãy kệ thuốc có treo các loại thuốc thang, nhìn chung cũng không có gì khác biệt so với bên ngoài.
Thật ra, một tòa mộc lâu hai lầu thường sẽ khá thu hút ánh nhìn, nhưng vì toà mộc lâu này từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy được, chỉ khi đi vào con ngõ thì mới có thể phát hiện ra.
Cơ tiên sinh cầm cây chổi từ trên lầu bước xuống, thấy bọn họ đã đến thì cất lời chào: "Các ngài đến thật đúng lúc, ta vừa mới từ chỗ Dư quý phi về, cũng đã chích máu cho nương nương rồi, lượng máu này đủ cho độc cổ trùng ăn trong khoảng mười ngày, chúng ta phải tận dụng mười ngày này, nhân cơ hội tìm được mẫu trùng, rồi nghĩ cách gi.ết ch.ết nó."
Tô Dư Tịch và Lục hoàng tử tiến lên hỏi: "Làm sao để tìm được nó?"
Cơ tiên sinh ra hiệu cho họ lên lầu, hai thiếu niên một lớn một nhỏ cẩn thận bước theo nàng lên lầu.
Bên trong mộc lâu là một hang động, thoạt nhìn cũng thấy rộng lớn hơn nhiều so với bên ngoài. Tô Dư Tịch cảm thán một tiếng: "Ta còn cho rằng Cơ tiên sinh là một lang y nghèo, ai ngờ lại sở hữu gia tài lại lớn như vậy!"
Cơ tiên sinh đáp lời: "Đều là do thầy của ta để lại, không có gì đáng tiền cả, nhưng được cái hữu ích."
Lầu một của tòa mộc lâu bày đầy y thư điển tịch, còn lầu hai là nơi ở của Cơ tiên sinh, nơi có đầy đủ mọi thứ mà một lang y cần.
Những con cổ trùng đặt trong chiếc hộp trong suốt giống như một mảnh pha lê. Một trong số chúng vỗ cánh phành phạch như thể sắp bay lên.
Cơ tiên sinh chỉ vào con cổ trùng và nói: "Con này sắp phá kén rồi đấy, ta đã cho nó dùng một ít thuốc để kíc.h th.ích nó trưởng thành sớm. Trùng hợp thay, con đầu tiên phá kén là một con trùng đực."
Tô Dư Tịch ôm kiếm, cau mày không hiểu: "Trùng đực? Không phải chúng ta đang tìm mẫu trùng sao? Sao lại nuôi dưỡng một con trùng đực làm gì?"
Lục hoàng tử bên cạnh nói: "Trùng đực khi lớn lên, chúng sẽ tìm mẫu trùng để giao phối. Cho nên, nó là thứ duy nhất có thể...tìm được mẫu trùng."
Cơ tiên sinh gật đầu, lại bị Tô Dư Tịch mỉa mai cười nhạo nói: "Lục điện hạ, tuổi ngài còn nhỏ nhưng lại hiểu biết nhiều như vậy, là ai đã dạy ngài thế?"
Lục hoàng tử vẻ mặt nghi hoặc: "Đây không phải là lẽ thường tình sao?"
Quả thật kiếp trước lúc hắn ta mới bảy tám tuổi cũng không hiểu được những điều này. Hiện giờ hắn ta đã sống lại, nếu đến giao phối là gì cũng không biết thì có lẽ cũng không hợp lý lắm đâu.
Cơ tiên sinh nói: "Lục điện hạ nói rất đúng, ta định dùng con trùng đực này để tìm mẫu trùng. Dạo này, ngày nào ta cũng đến chỗ Dư quý phi lấy máu là vì nuôi những con cổ trùng này cho đến khi chúng phá kén. Một con cổ trùng vừa phá kén chỉ có thể sống được ba ngày, hy vọng trong vòng ba ngày này chúng ta có thể tìm được mẫu trùng. Chỉ cần giết được mẫu trùng, các trùng con sẽ trở nên vô dụng. Người trong cung kia cũng không thể dùng nó để hãm hại người khác được nữa."
Lục hoàng tử cảm thấy rất ngạc nhiên, bèn hỏi: "Thưa thầy, sao người biết được chuyện này? Y cổ*… vẫn còn thiếu vài thứ."
*Y thuật về trùng cổ
Cơ tiên sinh rất thành thật, cũng không giấu giếm gì đồ đệ: "Là thầy của ta đã dạy cho ta, bà ấy là cổ y** nhưng là để đi cứu người, chứ không giống những cổ y chuyên hại người kia."
**chỉ lang y chuyên dùng cổ trùng
Lục hoàng tử lại hỏi: "Vậy sư tổ... đã học được từ đâu?"
Cơ tiên sinh sững sờ, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ta chỉ biết sư tổ tên Liễu Như My, nhưng sau khi bà ấy nhận ta làm đồ đệ, bà ấy chưa bao giờ rời khỏi tòa mộc lâu này."
Mỗi ngày bà ấy đều dốc lòng nghiên cứu y cổ, mỗi ngày ba bữa đều ăn ở trên lầu. Đáng tiếc, cho đến khi chết bà ấy cũng không thể giải được cổ trùng đã gieo trong người mình.
Lục hoàng tử rất có hứng thú với loại y cổ này, đặc biệt là những đồ dùng để luyện cổ trùng, hắn ta luôn có cảm giác như đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Cơ tiên sinh ngừng nói chuyện phiếm với họ, nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói: "Hôm nay là ngày trăng tròn, sau khi cổ trùng phá kén, chúng nhất định sẽ đi tìm mẫu trùng. Mẫu trùng sẽ đ.ộng d.ục và tìm kiếm trùng đực để giao phối vào mỗi dịp trăng tròn, chúng ta phải thừa dịp chúng nó giao phối để tranh thủ gi.ết ch.ết mẫu trùng. Nếu sau khi giao phối, mẫu trùng không bị gi.ết ch.ết, nó ắt sẽ đẻ ấu trùng ký sinh vào cơ thể phụ nữ có thai, đến lúc đó, dù là thai phụ hay đứa bé trong bụng đều sẽ trở thành vật ký sinh của nó… Hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch càng ngày càng cảm thấy Cơ tiên sinh thật đáng nể, nàng hiểu biết nhiều như vậy nhưng vẫn giữ một lòng chân thành. Nàng chẳng những không dùng hiểu biết về y thuật này để đổi lấy những lợi ích không chính đáng, mà còn chuyên tâm đi làm từ thiện và dạy học miễn phí.
Tiện đây, bọn họ cũng có ấn tượng tốt với Liễu Như My tiên sinh, có thể dạy ra được một đồ đệ như vậy, chứng tỏ vị tiên sinh đó cũng là một bậc hiền nhân đức độ, đáng kính.
Sắc trời dần tối sầm lại, hơi nước cũng dần bốc lên, một vầng trăng sáng từ từ treo lên đầu cành. Cơ tiên sinh cẩn thận quan sát cái hộp đựng cổ trùng thì thấy cổ trùng bắt đầu bồn chồn khi nhìn thấy ánh trăng, rồi nhanh chóng xuyên thủng lớp vỏ mỏng ngoài thân xác, sinh ra một đôi cánh trong suốt như một con ve sầu đang trút bỏ lớp vỏ.
Thấy vậy, Cơ tiên sinh mở nắp bình, cổ trùng cựa quậy cánh, phát ra âm thanh vo ve giống như tiếng muỗi rồi từ từ bay ra ngoài cửa sổ.
Cơ tiên sinh lấy ra một chiếc la bàn, nhỏ một giọt máu của Dư quý phi lên trên la bàn, trầm giọng căn dặn: "Các ngài đi theo sau ta, mang theo bao nhiêu người đến đây rồi?"
Tô Dư Tịch đáp: "Ba mươi, có đủ không?"
Cơ tiên sinh gật đầu: "Đủ rồi, để bọn họ vào đi, người hầu câm sẽ đưa cho mỗi người bọn họ một cái lưới bắt côn trùng."
Tô Dư Tịch huýt sáo, 30 đồng tử quân* nghe được tiếng còi đã đi vào ngõ một cách có trật tự, mỗi người trong số họ đều nhận được một tấm lưới chống côn trùng cực nhẹ từ người hầu câm.
*nhóm người trong độ tuổi thiếu niên làm việc theo tác phong và quy định nghiêm cẩn, tương đương với hướng đạo sinh ở bối cảnh hiện đại
Cơ tiên sinh cầm chiếc la bàn, theo chỉ dẫn của nó mà đi về phía trước.
Vì Cơ tiên sinh đã dặn trước, ngoại trừ ba người bọn họ, những người còn lại không được đi quá gần nhau, kẻo quấy rầy đến mẫu trùng và trùng đực khiến chúng không chịu giao phối.
Chỉ có thời điểm đang trong quá trình giao phối mới là thời điểm tốt nhất để giết chúng nó, nếu không tất cả mọi việc sẽ trở nên vô ích.
Nhưng mẫu trùng cũng không dễ tìm như vậy, trong quá trình theo dõi trùng đực, vẫn có nhiều khi họ suýt lạc mất nó.
Trùng đực thường rất tinh ranh, biết lợi dụng địa hình, bụi rậm để che giấu hành tung, cũng may thay có máu của quý phi nên la bàn vẫn có thể lần nữa truy được dấu vết của trùng đực.
Khi trăng lên đỉnh cũng là lúc âm khí nặng nề nhất trong tháng, cuối cùng, mẫu trùng cũng xuất hiện trong sự chờ đợi háo hức của mọi người.
Đó là một con trùng toàn thân có màu trắng bạc, được nuôi trên một cây cổ thụ ít nhất cũng đã hàng trăm năm tuổi rồi, nó lấy máu làm thức ăn nên chắc chắn phải có bãi tha ma ở gần đó.
Cơ tiên sinh nín thở, làm động tác im lặng với Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch ở bên cạnh.
Chỉ thấy con trùng màu trắng bạc kia bò lên cành cổ thụ, gửi tín hiệu giao phối cho trùng đực bằng cách rung phần đuôi của nó.
Chúng nó rất thận trọng, ngay cả trong rừng cây rậm rạp hay cạnh bãi tha ma thưa thớt dân cư, chúng nó vẫn rất thận trọng, sợ sẽ xảy ra sai sót.
May mắn thay, sau nhiều lần xác nhận, mẫu trùng vẫn bò về phía trùng đực, trùng đực cũng không hề chậm trễ với bạn lữ của mình, vỗ cánh phành phạch, bay đến sau lưng mẫu trùng.
Sau cùng, mẫu trùng thận trọng mở rộng vòng tay ra, nghênh đón sự nhiệt tình của trùng đực.
Mãi đến khi bọn nó chính thức bắt đầu giao phối, Cơ tiên sinh mới ra lệnh: "Động thủ!"
Giây tiếp theo sau khi nàng ra lệnh, vô số trùng bay đến như những hạt mưa, từ xung quanh bay về phía họ, đánh vào mặt họ, đánh cho Tô Dư Tịch và Lục hoàng tử ngây người.
Cơ tiên sinh thở dài một tiếng, ra lệnh: "Còn đứng đó thất thần làm gì? Nhanh lên, mau kêu người của ngài lại đây bắt trùng!"
Hóa ra những con trùng bay này là hộ vệ của mẫu trùng, chúng được mẫu trùng ra lệnh bảo vệ nó khi nó đang giao phối.
Sở dĩ Cơ tiên sinh cần nhiều người như vậy là để bắt và tiêu diệt những trùng thợ này, chỉ khi gi.ết ch.ết trùng thợ, bọn họ mới có thể đến gần được mẫu trùng.
Hơn 30 đồng tử quân cũng không ngờ rằng nhiệm vụ đầu tiên của họ lại là đi diệt trùng.
Hơn nữa loại trùng này khá khó để tiêu diệt, may mắn thay, lưới bắt côn trùng khá hiệu quả, chỉ cần nhắm chuẩn mục tiêu, đám côn trùng sẽ bị mắc kẹt lại trong lưới, sau đó chỉ cần dùng chân dẫm mạnh vào con trùng thì nó sẽ chết.
Cứ như vậy, hơn 30 người đã làm việc suốt đêm, cuối cùng đã tiêu diệt hết trùng thợ.
Cơ tiên sinh băng qua đám dây leo của cây cổ thụ đến thẳng chỗ mẫu trùng, nàng lại lần nữa dùng chiếc bình ngọc trong suốt bắt lấy nó, thành công bắt được mẫu trùng.
Lúc này, trùng đực đang dần kiệt sức trong quá trình giao phối, sau khi mẫu trùng bị bắt, trùng đực cũng đã chết vì kiệt sức.
Tô Dư Tịch đứng bên cạnh nhìn cổ trùng trong bình ngọc, hỏi: "Sao không trực tiếp giết nó luôn đi? Giữ lại chẳng phải sẽ gây ra tai họa sao?"
Cơ tiên sinh đáp: "Vũ khí thông thường không gi.ết ch.ết được nó đâu, phải dùng dầu phèn xanh và vôi sống mới được. Cứ giao cho ta, yên tâm đi, ta sẽ không để nó chạy trốn. Nếu các ngài thực sự không yên tâm, vậy thì hãy theo ta trở lại con ngõ, ta sẽ gi.ết ch.ết nó trước mặt ngài."
Dầu phèn xanh là một loại acid cổ xưa, có tính ăn mòn cực cao, có người cho rằng đó là nguyên mẫu của nước hoà xác trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lục hoàng tử nhìn mẫu trùng, lắc đầu nói: "Bọn ta sao có thể không tin thầy được, chỉ là rất tò mò mà thôi, vì sao gi.ết ch.ết mẫu trùng lại phiền toái như vậy?"
Cơ tiên sinh nói: "Có điều này có lẽ các ngài không biết, nếu cổ trùng chết dễ dàng như vậy, chẳng phải cổ sư sẽ lãng phí mất vài năm, thậm chí là mười mấy năm một cách vô ích sao? Cổ trùng rất hiếm, cổ trùng bình thường vẫn còn cần tới bốn mùa luân hồi mới có thể luyện nên hình thù, chưa kể đến những con tử trùng khổng lồ và những con trùng siêu cổ này. Thôi, nếu các ngài cảm thấy có hứng thú, hãy theo ta về con ngõ nhỏ, ta sẽ kể cho các ngài nghe về nguồn gốc của cổ trùng."
Hai tên thiếu niên vui vẻ nghe theo, ngay lập tức đi theo Cơ tiên sinh trở lại con ngõ nhỏ.
Cơ tiên sinh cũng biết rằng mẫu trùng này là một tai họa có trăm cái hại nhiều hơn một cái lợi, cho dù nàng có muốn đi nghiên cứu thì nàng cũng sẽ không sử dụng loại trùng có mức độ gây hại cao như vậy.
Nàng tìm thấy dầu phèn xanh và vôi sống từ bách bảo của mình, lần lượt đặt chúng vào trong bình ngọc, chẳng mấy chốc, bên trong có một mùi cháy xèo xèo, chuyện này cứ lặp đi lặp lại hơn chục lần cho đến khi mẫu trùng bị tiêu diệt hoàn toàn.
Dù vậy, Cơ tiên sinh cũng không hề xem nhẹ, nàng niêm phong bình ngọc lại, đặt lên kệ, định phong ấn bảy ngày bảy đêm rồi mới đem đi xử lý.
Bằng cách này, cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không có cách hồi sinh cổ trùng này.
Hóng xong chuyện này, toàn thân Diệp Phỉ Nhiên nổi da gà, trước kia cậu cũng đã từng đọc tiểu thuyết có nói đến cổ trùng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ tà vật này một cách sống động như vậy.
Chẳng trách Dư quý phi chỉ thoáng tiếp xúc một chút đã phải lăn lộn như thế này, thứ này thật sự rất ác độc.
Cũng may mọi chuyện đã được Cơ tiên sinh xử lý, nếu không cũng không biết sẽ có thêm bao nhiêu người bị hại.
Hơn nữa phương thức sinh sản của nó cũng rất kỳ lạ, thế mà lại ký sinh sống nhờ trên bào thai của người khác, điều này quả thật không thể tưởng tượng.
Diệp Phỉ Nhiên hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ: [Đột nhiên cảm thấy thế giới này càng ngày càng trở nên huyền huyễn... Đặc biệt là vùng đất giả tưởng ngoài Vạn Lý Trường Thành, một vùng đất huyền huyễn với những đồ vật giả tưởng. Hơn nữa, khả năng kỳ diệu của Lục hoàng tử cũng khó giải thích ha. Chuyện này càng hóng càng thú vị rồi đây...]