Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 68

Vì tối nay Tô Dư Tịch lẻn đi vào lúc nửa đêm với Lục hoàng tử, khiến Diệp Phỉ Nhiên không ôm được bắp đùi của Lục hoàng tử nên bị mất ngủ.

Cậu ngáp một cái, nhìn tỳ nữ gác đêm đang ngủ say trên giường nhỏ, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu nghĩ Lục ca ca của ta lúc nào mới trở về vậy?

Mặc dù trong lúc mơ mơ màng màng đã ngủ được một giấc, nhưng vừa trở mình một cái, trong lòng trống trải khiến cho cậu tỉnh hẳn.

Nhìn ánh trăng và bầu trời bên ngoài, Diệp Phỉ Nhiên ngồi dậy, có lẽ lúc này đã là rạng sáng rồi nhỉ?

Cậu vừa mới định bước xuống giường xem thử Tiêu Tông đã về hay chưa thì nghe được tiếng sột soạt sột soạt từ ngoài cửa sổ vọng vào.

Diệp Phỉ Nhiên nhếch môi, trong đầu nghĩ ngươi còn biết về à?

Rồi vội xoay người lại, nằm trên giường giả vờ ngủ.

Âm thanh kia đúng là do Lục hoàng tử phát ra, hắn ta bay qua cửa sổ một cách linh hoạt, y phục dạ hành màu đen bó sát người giống như một con mèo khỏe mạnh dưới bóng đêm.

Diệp Phỉ Nhiên thấy hắn ta vào thì vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ như mình ngủ rất ngon.

Tiêu Tông thấy cậu đang ngủ thì cũng chỉ tiến lên vu.ốt ve cậu một chút, rồi khẽ nói: “Ngủ ngon thật đấy…”

Ai ngờ tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên vọng ra: [Ha ha, đúng thế, sao mà không ngon cho được? Ngủ không ngon sao mà ngươi có thể trốn ra ngoài làm chuyện không đứng đắn được?]

Tiêu Tông: …

Hắn ta cạn lời, trong đầu thầm nghĩ ta làm chuyện gì cũng là chuyện đứng đắn cả.

Có điều tiểu tử này giả vờ ngủ thì hắn ta lại có suy nghĩ muốn trêu chọc cậu. Nên tiến lên vu.ốt ve trán cậu, khẽ nói: “Nếu ngủ rồi thì ta cũng sẽ không làm phiền ngươi nữa. Ngộ nhỡ… đánh thức ngươi thì lại không hay.”

Nói xong, hắn ta ôm lấy một cái chăn định bụng sẽ ra ngủ trên trường kỷ.

Diệp Phỉ Nhiên nghe vậy thì vội bò dậy ngay, tiếng lòng hét toáng lên: [Chưa có ngủ màaa! Ngươi dám ngủ chỗ khác thì ta chẳng thèm quan tâm tới ngươi nữa!]

Chỉ có trời mới biết thói quen cá nhân đáng sợ đến mức nào. Cậu ăn chung ngủ chung với Lục hoàng tử mấy tháng nay, đột nhiên có một ngày hắn ta không ở bên cạnh cậu thì Diệp Phỉ Nhiên lại mất ngủ. Nếu như giờ hắn ta ra chỗ khác ngủ thì đêm nay cậu đừng hòng ngủ nữa.

Lục hoàng tử cười khẽ, bỏ chăn xuống xoay người ôm cậu, khẽ hỏi: “Phỉ Nhi… sao còn chưa ngủ thế?”

Diệp Phỉ Nhiên lắc đầu, tiếng lòng nói: [Ngươi không ở đây ta mất ngủ á! Cũng có khi là do ban ngày ngủ nhiều quá, ban ngày ta ngủ hết bảy giờ lận…]

Lục hoàng tử thầm nghĩ đúng là ngủ nhiều quá, nhưng có những ngày ngươi có thể ngủ tới sáu giờ lận, ngoại trừ ăn cơm, đi vệ sinh thì lúc nào cũng thấy ngươi đang ngủ nhưng chưa thấy có đêm nào ngươi mất ngủ cả.

Nhưng mà nghĩ thêm thì, bé con như thế này chẳng phải là biểu hiện của việc đang quấn mình sao?

Cũng phải nói luôn là dù cho nghĩa mẫu không ở bên cạnh cậu thì cậu cũng vẫn có thể ngủ được bình thường.

Nghĩ vậy, đột nhiên môi Lục hoàng tử nhếch lên, vừa ôm cậu về chỗ cũ vừa khẽ vỗ về: “Phỉ Nhi tỉnh rồi à? Có phải là ta… đánh thức ngươi không? Không sao, ngươi nằm xuống để ca ca dỗ ngươi ngủ tiếp nhé.”

Diệp Phỉ Nhiên khôn kéo tựa vào lòng Lục hoàng tử, kêu lên: “Ca ca, sợ sợ…”

Trong tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Gớm chết, ta không muốn nói như thế, đây không phải là do ta nói. Đây là thiết lập kỳ quái của trẻ con nhân loại!]

Lục hoàng tử cười khẽ trong lòng, lại nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Phỉ Nhiên: “Là ca ca không tốt, lần sau nếu ca ca ra ngoài chắc chắn sẽ… nói trước với ngươi. Thật ra thì ta cũng không ngờ hôm nay lại… trễ như thế, chuyện còn phức tạp hơn so với ta tưởng tượng. Con trùng kia… rất khó giết, nhưng cũng may là gi.ết ch.ết rồi.”

Đương nhiên hắn ta biết rõ bất cứ bí mật gì trong tay Diệp Phỉ Nhiên cũng không dấu được hắn ta, cho nên hắn ta cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu cậu chuyện gì.

 

Họ ở trước mặt nhau chính là lúc họ chân thật nhất.

Diệp Phỉ Nhiên nói: “Được, ca ca, không được… ta!”

Thật ra thì cậu muốn nói là ca ca không được gạt ta nhưng hiện tại cậu vốn dĩ không thể làm chủ được cách nói chữ gạt này, ngay cả chữ ta nói cũng không rõ.

Nhưng Lục hoàng tử sống chung lâu với cậu đã có thể hiểu ý cậu thông qua ngữ cảnh. Lúc này mím môi gật đầu, nói: “Ca ca không gạt ngươi, lần sau chắc chắn sẽ báo cho ngươi biết trước.”

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu, rồi lại rúc vào lòng hắn ta. Lục hoàng tử chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ vang lên ở trong lòng.

Lục hoàng tử: … Tốc độ ngủ này đúng là làm cho người ta hâm mộ đó!

Kết quả là hôm sau Diệp Phỉ Nhiên ngủ tới giữa trưa, hiếm khi nào thấy được Lục hoàng tử cũng ngủ nướng.

Lúc hai nhóc thức dậy thì Tô Hạo Vân đang trông họ, vẻ mặt hơi lo lắng sờ trán con.

Thấy cả hai đã tỉnh, rốt cuộc Tô Hạo Vân mới thở phào, hỏi: “Tối qua hai đứa làm chuyện gì xấu đúng không? Sao ngủ đến giờ mới dậy thế?”

Diệp Phỉ Nhiên giả bộ như mình là bé ngoan, chỉ trợn mắt nhìn mẹ mà cười, nụ cười ngọt ngào kia sắp hòa tan trái tim của mẹ già rồi.

Lục hoàng tử thì đứng dậy hành lễ với Tô Hạo Vân: “Nghĩa mẫu, là do con chơi với Phỉ Nhi hơi trễ, xin người đừng trách móc.”

Tô Hạo Vân vẫy vẫy tay, nói: “Không trách móc hai đứa, là Cơ tiên sinh cầm thêm một cái kìm tới. Cũng không biết nàng muốn làm gì, chỉ đích danh là phải gặp con.”

Lục hoàng tử thầm nghĩ chắc là tới vì chuyện dụng cụ kẹp đỡ đẻ. Chỉ là tối qua Cơ tiên sinh cũng bận tới tối muộn, hôm nay lại tới sớm như thế thì đúng là vất vả cho nàng quá rồi.

Tô Hạo Vân thấy hai người họ đã tỉnh thì dặn dò Y Hồng: “Gọi Cơ tiên sinh đến đây đi!”

Y Hồng nhanh chóng mời Cơ tiên sinh vào. Vừa thấy Lục hoàng tử thì Cơ tiên sinh khó nén được sự vui sướng, tiến lên kéo tay Lục hoàng tử nói: “Dật Vương điện hạ, ngài đúng là thiên tài xuất chúng! Đêm qua sau khi các ngài rời đi, ta vừa muốn nghỉ ngơi thì có một phu nhân tới nói con dâu của bà khó sinh, kêu ta tới nhà xem thử. Vừa hay, mấy ngày nay ta đang nghiên cứu cái dụng cụ kẹp đỡ đẻ ngài nói nên cầm đi thử. Tình huống của sản phụ kia vô cùng nguy cấp, đầu của em bé bị kẹt, thử cách nào cũng không đẩy xuống được. Còn vị phu nhân ấy đã ở trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn còn chút sức tàn! Lúc này ta châm cứu cho nàng ta, rồi lại thử dùng dụng cụ kẹp đỡ đẻ kéo đứa trẻ ra. Kết quả dụng cụ này đã phát huy tác dụng, mẫu tử bình an!”

Sau khi sinh đứa bé ra thì phu nhân đó bị xuất huyết hơi nhiều, nhưng được nàng châm vài kim là ngừng, khả năng cao là do dụng cụ kẹp đỡ đẻ làm hỏng sản đạo.

Cho nên dụng cụ kẹp đỡ đẻ vẫn cần sửa đổi, ít nhất cũng không thể thô to như hiện tại được.

Nàng dặn đi dặn lại vị phu nhân ấy phải nghỉ ngơi ít nhất nửa năm mới có thể hành phòng. Cũng may người nhà của sản phụ cũng đều ghi lòng tạc dạ thiên ân vạn tạ đối với ân nhân cứu mạng là nàng.

Lục hoàng tử cũng không ngờ dụng cụ kẹp đỡ đẻ lại có công dụng như thế, gật đầu nói: “Có thể cứu người được là tốt, đây cũng là cách người khác dạy ta. Thầy có thể dùng kinh nghiệm của mình để chỉnh sửa dụng cụ kẹp đỡ đẻ, chắc chắn sẽ trở thành vật có ích có thể cứu được vô số sinh mạng sản phụ.”

Cơ tiên sinh ừ một tiếng: “Ta mới từ nhà của sản phụ kia về, tiện đường đến cảm ơn ngài và vị cao nhân kia. Vật này có thể nói là diệu thủ của Quan Âm Tống Tử! Tốt quá, tốt quá rồi! Ta luồn cúi nhiều năm như thế, vô số lần trơ mắt nhìn sản phụ mất vì sinh con. Lần này thì hay rồi, rốt cuộc có thể cứu các nàng rồi. À, vậy ta đặt tên cho vật này là dụng cụ Quan Âm đỡ đẻ. Lục hoàng tử thấy thế nào?”

Lục hoàng tử gật đầu: “Quá hay, vô cùng thích hợp.”

Bên này Cơ tiên sinh trò chuyện sôi nổi ngất trời với Lục hoàng tử, thì phía bên kia Diệp Phỉ Nhiên đã ăn bữa sáng là hoành thánh nhỏ xong, lại bắt đầu hóng chuyện.

Bây giờ cậu hóng chuyện ưu tiên tuyến chuyện của Hoàng cung. Ai bảo tuyến Hoàng cung nhiều tiền như thế làm gì?

Hôm nay nắng ấm, Dư quý phi đã lâu không ra khỏi tẩm cung hôm nay lại tới ngự hoa viên giải sầu.

Bên cạnh bà chỉ có một cô cô thân tín, đó cũng chính là nha hoàn hồi môn lúc mới vào cung của bà ta. Lúc này cô cô đang thấp giọng khuyên giải an ủi bà ta: “Nương nương, người xem hoa nở xinh đẹp đến nhường này! Thời tiết tốt như thế, sắc xuân cũng đẹp thế này, người đừng phụ lòng nó mới phải.”

 

Dư quý phi mặc y phục thuần trắng, trên đầu đội mũ trùm, giọng nói có hơi khó chịu: “Hừ, ngươi đang chế nhạo bổn cung hết thời kỳ ra hoa à? Hay là nói đến cuối xuân rồi, cuộc đời này của bổn cung không được sủng nữa? Rốt cuộc là bổn cung phụ lòng nó hay nó phụ lòng bổn cung?”

Vị cô cô bị mắng không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành quỳ ở đó tạ tội: “Ý của nô tỳ không phải như thế, chỉ muốn làm nương nương vui vẻ chút thôi. Nếu chuyện đã đến nước này, nương nương có xuân bi thu buồn đi nữa cũng chẳng làm được gì. Chi bằng nghĩ thoáng một chút, vì Tứ hoàng tử, xin người phải sống thật tốt!”

Dư quý phi bắt đầu nổi cáu, bà ta giậm tới giậm lui, giọng nói khàn khàn: “Vì Tứ hoàng tử, vì Tứ hoàng tử, ai ai cũng kêu bổn cung vì Tứ hoàng tử. Thế gian này từng có ai nghĩ cho ta chưa? Bổn cung chịu đủ rồi, bổn cung không muốn tiếp tục như thế nữa!”

Đúng lúc đó đoàn người của hoàng hậu ở phía xa cũng đang đi thưởng xuân, ngắm cái cảnh xuân cuối mùa, ngắm nhìn chút lá tàn phai đang nhuộm đỏ cả hoa viên.

Tháng tư là đã vào đầu hè, cho nên mọi người ăn mặc rất mát mẻ, nhất là hoàng hậu, quần lụa mới may màu tím trông rất đẹp.

Thấy Dư quý phi nổi điên ở phía xa xa thì có hơi cụt hứng, chế nhạo: “Sao nàng ta lại ăn mặc như thế ra ngoài? Mặc như thế ai không biết lại tưởng nhà mẹ đẻ của nàng ta đang có tang sự đấy.”

Bên cạnh là Liễu quý nhân ân cần chu toàn, đang đưa trái cây tươi theo mùa cho hoàng hậu.

Liễu quý nhân khẽ cười, nói: “Chắc là Dư quý phi đã tiều tụy không có sức sống cũng nhiều ngày rồi? Nương nương, người cứ xem nàng ta như một trò cười đi, xem một chút là được rồi. Nếu như nàng ta làm hỏng nhã hứng của người thì chúng ta ra ao sen ở phía sau đi. Đúng lúc sen mới ra hoa, bây giờ cũng là thời khắc tươi đẹp nhất đấy.”

Hoàng hậu định cất bước đi khỏi thì đột nhiên dừng chân lại, nhếch môi cười, khẽ nói: “Cái này có gì đâu mà mất hứng? Đây rõ ràng là vẽ thêm sắc màu cho cảnh xuân tàn. Dư quý phi tới đúng lúc lắm, ta đang lo không có chuyện vui để xem đây. Ôi, chỉ là không biết Dư quý phi hôm nay có bằng lòng chọc cho bổn cung cười thoải mái hay không thôi?”

Đương nhiên Liễu quý nhân hiểu lời của hoàng hậu, ả ta cười khẽ., lúc này dùng mắt ra hiệu với thuộc hạ rồi cất lời: “Nương nương, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, chi bằng qua chào hỏi Quý phi nương nương nhé?”

Hoàng hậu gật đầu: “Cũng được, lâu rồi bổn cung không gặp vị biểu muội này. Từ lúc nàng ta bị bệnh thì cũng tránh không gặp bổn cung. Ta ấy mà, thực sự rất muốn gặp nàng ta luôn đó.”

Nói xong thì đoàn người đứng dậy đi về phía Dư quý phi.

Cách đó không xa, Dư quý phi đương nhiên đã trút giận xong, đang ngồi ngẩn người ở trên ghế đá trong đình.

Lúc này, bên tai truyền tới tiếng của hoàng hậu: “Đây chẳng là Dư muội muội à? Sao muội muội lại ngồi ở đây? Ôi chao, trời nóng thế này sao còn đội mũ trùm thế? Nghe nói muội muội đã khỏe nhiều rồi sao ra ngoài còn cẩn thận thế?”

Sau khi Dư quý phi nghe được tiếng của hoàng hậu thì cứng người mất một lúc rồi mới chậm rãi xoay người lại.

Không thể nhìn được vẻ mặt của Dư quý phi ở phía sau mũ trùm, nhưng mà tay bà ta hơi run. Nhưng cũng phải tiến lên hành lễ với hoàng hậu: “Nô tỳ, bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu nói ngay: “Muội muội có bệnh trong người, đừng khách sáo. Người đâu, đỡ Dư quý phi đứng lên.”

Liễu quý nhân nghe thế lập tức tiến lên đỡ Dư quý phi, đồng thời cố ý hất bay mũ trùm của bà ta. Rồi ả giả vờ kinh hoảng nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý! Xin Quý phi nương nương trách phạt.”

Dư quý phi vô cùng hốt hoảng quay đi tìm mũ trùm của mình. Hoàng hậu nhìn kỹ thì Dư quý phi lúc này nào có còn xinh đẹp như xưa. Không những hai bên tóc mai đã bạc mà khóe mắt và bờ môi cũng đã giăng đầy nếp nhăn giống như mạng nhện rồi. 

Bình Luận (0)
Comment