Có lẽ do dáng vẻ xấu xí của mình bị phát hiện nên Dư Quý Phi hét lớn, vội vàng nhặt mũ đội lên, nàng ta cũng không còn quan tâm gì đến lễ nghi nữa, vội vã xoay người bỏ chạy về tẩm cung của mình.
Hoàng Hậu lại làm ra vẻ quan tâm, cất giọng gọi với theo vài lần: "Muội muội, muội sao thế? Muội muội, chạy chậm thôi, coi chừng ngã!"
Cho đến khi bóng dáng của Dư Quý Phi đã khuất hẳn thì đoàn người của Hoàng Hậu mới cười phá lên. Đặc biệt là Liễu Quý Nhân, ả ta cười cợt hết sức ngạo mạn: "Nương nương, người xem, Dư Quý Phi trông thật xấu xí, phải nói là xấu ma chê quỷ hờn ấy chứ."
Hoàng Hậu cười chán rồi, lại bày ra vẻ mặt thư thái ngồi xuống ghế đá, khẽ hừ một tiếng: "Còn định tranh với ta, cũng chẳng tự nhìn lại xem vị trí của mình đang ở đâu."
Mọi thứ ả muốn, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ả, bao gồm cả Tứ Hoàng tử và vị trí Hoàng Thái Hậu.
Ở một góc của Ngự Hoa Viên, Tứ Hoàng tử đã chứng kiến tất cả, hắn siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, tự thề với lòng mình rằng nhất định phải trả thù cho mẫu phi.
Người của Vương gia thật quá đáng, vốn là người thân có cùng huyết thống, vậy mà họ có thể đối xử tuyệt tình đến thế sao?
Hại mẫu phi đã đành, lại còn cười nhạo bà ấy trước mặt mọi người!
Đến lúc này, Tứ Hoàng tử cuối cùng cũng nhận ra rằng Vương thị không phải là chỗ dựa của hắn, mà chỉ là chiếc lồng giam giữ hắn.
Tứ Hoàng tử cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm con rối của bọn họ, sẽ không làm một kẻ bị giật dây, chỉ tồn tại theo cách mà họ mong muốn nữa.
Ngay trong đêm đó, Tứ Hoàng tử rời cung. Hắn biết Tô Dư Tịch đã được Lục đệ triệu làm thân binh, bây giờ hắn không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn gặp y ngay.
Dù hắn biết tất cả chỉ là mẫu phi đang diễn kịch, nhưng nếu không có sự nhắc nhở của Dư Tịch thì có lẽ mọi chuyện đã trở thành sự thật rồi.
Và khi đó, hắn sẽ phải đối mặt với tất cả điều này như thế nào đây?
Vờ như không thấy là điều không thể, nhưng thế lực của hắn đơn mỏng, hoàn toàn không thể đấu lại Hoàng Hậu.
Nghĩ thế nào thì đó cũng là một cuộc chiến mà cả hắn và mẫu phi cũng đều chỉ có một con đường chết.
Lúc này sự tuyệt vọng đã phóng đại nỗi nhớ Tô Dư Tịch trong hắn, hắn thậm chí quên cả Tiểu Phúc Tử, cưỡi ngựa phi nước đại đến cổng sau Tô gia.
Hắn đang gấp rút lấy pháo hoa ra thì vừa hay nhìn thấy Tô Dư Tịch dẫn theo vài tên thân binh mở cửa bước ra.
Tiêu Hằng không còn quan tâm điều gì khác nữa, hắn lao đến ôm chầm lấy y.
Tô Dư Tịch hơi giật mình, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ: "Các ngươi lui xuống trước đi, đóng cửa lại, ta có chuyện cần bàn với Tứ điện hạ."
Đám thuộc hạ vờ như không thấy gì, đóng cửa lại rồi quay về Tô trạch.
Tô Dư Tịch nhận ra Tiêu Hằng có gì đó bất thường, y cảm nhận được toàn thân đối phương đang run rẩy, nước mắt cứ thế rơi ướt nhòe trên vai y.
Điều này khiến Tô Dư Tịch lo sợ, y ôm chặt lấy Tiêu Hằng, lo lắng hỏi: "Tứ điện hạ? Ngài làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Để ta xem nào!"
Tiêu Hằng lắc đầu, cứ thế ôm chặt lấy Tô Dư Tịch để cho cảm xúc được vỡ òa, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Tô Dư Tịch cũng nhận ra hắn hẳn đã gặp chuyện gì đó nên cũng đứng yên không động đậy, để cho hắn ôm mình mà khóc cho thỏa.
Đến khi Tiêu Hằng bình tĩnh lại, Tô Dư Tịch mới cất tiếng hỏi: "Giờ có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiêu Hằng chậm rãi gật đầu, hắn kể lại cho Tô Dư Tịch nghe những chuyện đã xảy ra trong cung.
Tô Dư Tịch thở dài, mở lời: "Tứ điện hạ, cuộc chiến này chỉ vừa mới bắt đầu, về sau sẽ ngày còn khó khăn gian khổ hơn thế này nữa. Ta biết điều này rất khó, nhưng ta vẫn muốn nói một câu: Ngài nhất định phải kiên cường, dũng cảm, và lấy chữ ‘nhẫn’ làm đầu. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể chiến thắng cái ác, xây dựng thế giới lý tưởng mà chúng ta mong ước."
Sau khi ổn định được cảm xúc thì Tiêu Hằng cũng đã nhìn rõ được tình thế trước mắt, hắn chậm rãi gật đầu nói: "Ta hiểu, và sẽ làm theo lời ngươi. Chỉ là đôi khi cảm thấy khó chịu trong lòng, muốn tìm ngươi để ph.át ti.ết một chút. Dư Tịch, ngươi có nghĩ ta quá yếu đuối không?"
Tô Dư Tịch lắc đầu: "Khi ta ở trong tình thế khó khăn, Tứ điện hạ đã luôn tận lực giúp đỡ ta. Nếu không có ngài, ta không thể nào tham gia võ khoa cử sớm như vậy. Khi ta tuyệt vọng nhất, cũng chính ngài đã đưa ta vào cung làm thư đồng. Ngài không màng đến sự phản đối của Dư Quý Phi và Vương gia, vẫn quyết tâm giữ ta ở bên cạnh. Tứ điện hạ, ngài chính là quý nhân của ta."
Tiêu Hằng lắc đầu: "Không, ngươi mới là quý nhân của ta. Nếu không có ngươi, ta vẫn sẽ sống mãi trong giả dối."
Hắn có thể tưởng tượng được, nếu không có Tô Dư Tịch tiết lộ sự thật thì hắn sẽ phải đối mặt với điều gì.
Không biết rõ sự thật, hắn sẽ phải chấp nhận cái chết không rõ nguyên nhân của mẫu phi, tiếp tục làm con rối của Vương Hoàng Hậu, và từ từ trở thành một vị vua bù nhìn dưới sự nâng đỡ của Vương thị.
Hắn vốn dĩ là một người có tâm tính mềm yếu, nếu ngồi vào vị trí đó, không những không tạo được thành tựu gì to lớn, mà còn tiếp tay cho những kẻ sâu mọt nhũng loạn triều cương.
Tiêu Hằng biết mình không có khả năng trở thành một bậc đế vương, cũng hiểu rằng mình không muốn những điều đó, hắn thích ngâm thơ, vẽ tranh, hát đàn, và tìm một người tri kỷ để cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại hơn.
Nhưng vì nhiều lý do bất đắc dĩ, hắn buộc phải làm những việc mà bản thân hoàn toàn không muốn làm.
Tô Dư Tịch nói: "Bây giờ điện hạ đã thấy dễ chịu hơn chút nào chưa? Ta có một tin vui muốn nói với ngài, chúng ta đã tiêu diệt được con cổ trùng đang khống chế Dư Quý Phi rồi. Giờ không còn phải lo hậu họa từ cổ trùng nữa, Quý Phi nương nương có thể an tâm mà ngủ."
Tiêu Hằng vui mừng gật đầu: "Ta thay mặt mẫu phi cảm ơn tấm lòng của các ngươi. Người còn nói rằng nếu có bất cứ việc gì cần giúp đỡ, người chắc chắn sẽ không khước từ."
Tô Dư Tịch đáp: "Điện hạ giờ không cần bận tâm đến những điều đó nữa, nếu Tô gia đã dấn thân vào cuộc chơi này, thì chúng ta sẽ lo liệu đến cùng. Hiện tại ta là thân binh của Lục điện hạ, những việc trong hoàng gia ta cũng có một phần trách nhiệm. Tứ điện hạ chỉ cần tập trung làm những điều mình muốn, còn lại cứ để ta lo, ta sẽ bảo đảm rằng từ nay về sau điện hạ sẽ không còn phải lo lắng về bất kỳ điều gì nữa."
Tiêu Hằng ừm một tiếng như lời đồng ý, rồi hỏi: "Lục đệ… Thôi, ta hiểu rõ rồi. Dư Tịch, ngươi cũng phải tự bảo vệ mình thật tốt. Một khi đã bị cuốn vào trận đấu này thì lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm rình rập."
Tô Dư Tịch biết Tiêu Hằng đã nhận ra điều gì đó rồi, hắn thông minh hơn người ngoài tưởng tượng rất nhiều.
Cái vẻ ngây ngô giả dối của Lục hoàng tử không biết còn giấu được bao lâu, nếu đến Tứ hoàng tử cũng có thể nhận ra thì người khác chắc chắn cũng có thể.
Nhưng trước khi sự thật bị phơi bày, tốt nhất họ vẫn phải âm thầm loại trừ mọi mối nguy có thể xảy.
Tô Dư Tịch ngồi lại với Tiêu Hằng dưới gốc liễu sau cổng Tô gia một lát, rồi mới đích thân tiễn hắn về cung.
Hai người cùng cưỡi trên một con ngựa, Tứ hoàng tử Tiêu Hằng ngồi phía trước, Tô Dư Tịch ngồi sau. Tô Dư Tịch rất tự nhiên vòng tay qua eo Tiêu Hằng, bất ngờ nhận ra Tứ hoàng tử gần đây vì ăn uống không đầy đủ mà đã gầy đi rất nhiều.
Tô Dư Tịch nhắc nhở: "Điện hạ, ta biết gần đây ngài gặp nhiều chuyện khó khăn. Nhưng chính những lúc như thế này thì ngài lại càng cần chăm sóc sức khỏe của mình hơn bao giờ hết. Thân thể là vốn liếng quý giá nhất, chỉ khi ngài khỏe mạnh thì mới có thể đạt được mọi điều ngài mong muốn."
Thực ra, những lời này là lời nhủ lòng của biểu đệ nhỏ, nhưng Tô Dư Tịch đã mượn để khuyên nhủ Tứ hoàng tử.
Tiêu Hằng cảm thấy mấy lời này hơi kỳ quái nhưng cũng rất hay, hắn khẽ cười lẩm bẩm: "Thân thể là vốn liếng quý giá nhất sao? Dư Tịch nói phải, ta đúng là nên ăn nhiều hơn và nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy mới có thể bảo vệ được mẫu phi... và còn có thể..."
Tô Dư Tịch tò mò hỏi: "Còn có thể? Còn có thể gì nữa?"
Tiêu Hằng vội hắng giọng, lắc đầu nói: "Không, không có gì. Cũng không còn sớm, cổng cung chắc sắp đóng rồi. Ngươi... cũng mau về đi!"
Nói rồi, Tứ hoàng tử nhanh chóng xuống ngựa, bước nhanh về phía cổng cung nơi Tiểu Phúc Tử đang chờ, để lại Tô Dư Tịch với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Khi tháng 5 đến, Diệp Phỉ Nhiên đã được chín tháng tuổi cũng bắt đầu tập đi. Cậu bám vào bờ tường thấp, từng bước chậm rãi tiến về phía trước, nhưng mới đi được vài bước đã ngã sõng soài.
Ngoài mặt cậu bày ra dáng vẻ ấm ức, hai mắt long lanh chực khóc, nhưng trong lòng lại thầm kêu: [Vãi thật chứ! Sao lại ngã thế này! Đôi chân mới này khó dùng thật đấy! Ông đây không tin là ông đây không đi được!]
Nói rồi, cậu lại cố gắng đứng dậy, tiếp tục chậm rãi tiến từng bước về phía trước.
Lục hoàng tử đứng bên cạnh vẫn chứ không tiến lên giúp cậu, mặc dù trong lòng hắn ta cũng lo lắng khi thấy Diệp Phỉ Nhiên bị ngã, nhưng hắn ta biết đây là giai đoạn mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải trải qua.
Nhạn Thư định tiến lên đỡ, nhưng cũng bị Lục hoàng tử ngăn lại. Thế rồi, sau một buổi sáng nỗ lực, Diệp Phỉ Nhiên đã có thể tự bước đi mà không cần bám vào tường.
Lục hoàng tử rất vui mừng, cảm giác thành tựu còn mãnh liệt hơn cả Diệp Phỉ Nhiên. Hắn ta đứng dậy, dang rộng vòng tay, nói: "Phỉ Nhi... Đến đây, đến ôm ca ca một cái nào!"
Radar của Diệp Phỉ Nhiên blink một tiếng rồi được bật ngay lên, cậu thầm nghĩ: [He he, nếu ngươi đã nói vậy, ta phải bật chế độ hack thôi.]
Vì thế, cậu nhìn về phía vị tiểu thân vương đang đứng cách đó không xa, với vẻ ngoài tuấn tú dù vẫn còn nhỏ tuổi, rồi rảo bước nhấc đôi chân ngắn của mình đi về phía hắn.
Một bước, hai bước, ba bước... Khoảng mười ba bước sau, cuối cùng cậu cũng nhào được vào lòng Lục hoàng tử, bật cười khúc khích như tiếng chuông ngân vang.
Từ xa, Tô Hạo Vân nhìn thấy cảnh này mà không kìm được nước mắt: "Thật tuyệt, Phỉ Nhi đã biết đi rồi, ở cùng với ca ca tốt thật đấy."
Nhưng rồi nàng chợt nghĩ, dường như có gì đó không đúng lắm. Sao từ đầu tiên nhóc gọi là "ca ca", đến những bước đi tiên của nhóc cũng là ca ca chứng kiến vậy?
Xong rồi, liệu nàng, với vai trò là mẫu thân, phải chăng đã quá vô trách nhiệm rồi sao?
Diệp Phỉ Nhiên hoàn toàn không nghĩ vậy, cậu cảm thấy mẫu thân ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, ca ca xinh đẹp như hoa, còn cậu chỉ cần nằm yên uống sữa là đủ rồi.
Cuộc sống chỉ cần vui vẻ vậy là đủ, nếu có thể kéo dài cả đời thì còn gì bằng nữa.
Lục hoàng tử bế Diệp Phỉ Nhiên lên, khen ngợi: "Phỉ Nhi giỏi quá! Ca ca sẽ thưởng cho ngươi... Thứ gì được nhỉ?"
Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ: [Mau nói là một cái moah moah đi!]
Lục hoàng tử hơi đỏ mặt, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu: "Tạm thế này đã, chốc nữa, khuya xíu sẽ bù cho đệ sau."
Hắn ta đưa cho Diệp Phỉ Nhiên một chiếc cửu liên hoàn, lại tiến thêm một bước, bây giờ có thể học chơi cái này rồi.
Dẫu biết rằng đối với một người trưởng thành có trí tuệ cao, món đồ này không đáng là gì, nhưng nó có thể rèn luyện sự khéo léo của trẻ nhỏ, thêm cả, cậu cũng có trí thông minh của một người trưởng thành nên chắc chắn có thể chơi được cửu liên hoàn.
Hai ngày qua, Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy rất chán khi cứ phải quanh quẩn với những câu chuyện đấu đá giữa Hoàng Hậu và Dư quý phi. Còn những chuyện cậu thực sự quan tâm đến thì lại không có tiến triển gì. Ví dụ như danh tính quý nhân của nam chính là ai, hay thân phận thật sự của Liễu quý nhân là gì, hay những bí ẩn ngoài biên giới kia rốt cuộc là gì.
Cứ cho là mấy chuyện kia không có đi, thì chí ít cũng phải cho cậu biết liệu Bồng Lai Vương và Phúc Khang Vương có định làm phản hay không chứ?
Chuyện về hai người đó cứ mãi ở trong đầu khiến Diệp Phỉ Nhiên khó chịu vô cùng, thậm chí cậu còn muốn đi hỏi thử bọn họ, rốt cuộc là hai người có muốn tạo phản nữa hay không?
Cũng may, chưa có chuyện từ Phúc Khang Vương và Bồng Lai Vương, nhưng cũng có chuyện khác đã đến tay cậu. Khi đang tận hưởng niềm vui vừa mới tập đi, một tin tức nóng bỏng từ Hoàng gia đã đã được bày ra trước mắt cậu, kèm theo đó là 30 đồng tiền dưa.
Diệp Phỉ Nhiên vội vàng mở tin, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, chuyện, chuyện này, Vương gia không biết mệt là gì luôn à!