Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 71

Xích Tố xuất thân từ nông thôn vốn không biết tác giả của bài thơ này là một tác gia nổi tiếng, nên nàng vẫn luôn cho rằng hai câu thơ ấy là do Thẩm phó tướng quân viết.

Dạ Oanh cô nương lập tức lấy ra một lá thư, nói: “Mời cô nương xem, đây là thư tay của trưởng nữ Tô gia, chắc cô nương cũng biết Thẩm tướng quân năm đó là thuộc hạ của Tô gia quân chứ?“

Xích Tố ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tướng quân chỉ nói ngài ấy tên là Thẩm Huy, những chuyện khác thì ta đều không rõ.”

Dạ Oanh cô nương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ, may mà có bài thơ này ở đây, nếu không thì sẽ rất khó để thuyết phục được Xích Tố cô nương.

Cô bước tới bế Mê Nhi lên, nói: “Mời cô nương đi theo ta, Thẩm tướng quân đang ở Kinh thành, bây giờ là tham tướng tứ phẩm, chúng ta sẽ dẫn cô nương đến gặp ngài ấy.”

Chuyện về đội binh sĩ kia vẫn còn đó khiến Xích Tố không khỏi không thận trọng, nàng vẫn không tiến liên trước mà vẫn tiếp tục hỏi: “Cô nương, không phải ta không tin các ngươi. Chỉ là… mấy người đàn ông bị các cô đánh thuộc là sao vậy? Lỡ… lỡ như làm vậy gây bất lợi cho tướng quân thì Xích Tố tuyệt đối không thể đi theo các cô được rồi.”

Dạ Oanh biết nếu như bọn họ là những người đầu tiên báo tin với Xích Tố thì nàng ta chắc chắn sẽ vui vẻ phấn khởi đi theo họ ngay.

Nhưng giờ đã có một đoàn người ngựa đến trước, không những thế đoàn người này còn bị bọn họ đánh thuốc mê, nhìn như thế nào cũng sẽ khiến người khác phải sinh nghi.

Điều này thật sự đã đẩy phía Dạ Oanh rơi vào thế khó, nếu như không thể thành công đưa được hai mẹ con Mê Nhi trở về, bọn họ chắc chắn sẽ còn bị Kính Quốc Công phủ quấy rầy.

Nếu như bọn họ thật sự bị Kính Quốc Công phủ đưa đi, lợi dụng họ làm quân cờ để uy hiếp Thẩm phó tướng quân thì quả thực sẽ gây ra đại họa với quân thần Tô gia. 

Thẩm phó tướng quân là phụ tá đắc lực của Tô gia, nếu như để ngài ấy xảy ra chuyện gì, thì chẳng khác nào nói Tô gia quân đang tự chặt đi một cánh tay của mình.

Hơn nữa Kính Quốc Công phủ đã dám làm vậy thì trong tay nhất định vẫn còn có những thủ đoạn khác, ai mà biết liệu họ có lợi dụng Thẩm Phó tướng quân để làm ra những chuyện gây nguy hại đến cho bách tính hay không.

Xích Tố vừa bế Mê Nhi về trong vòng tay mình, vừa nói: “Bằng không… chúng ta cứ tìm một quán trọ trong trấn này để tá túc trước đi. Ta thấy ngày mai hai mẹ con chúng ta tạm thời quay về huyện Tử Khê thì vẫn hơn!”

Quả thực nàng đang lo sợ mình đến Kinh thành lúc này, ngược lại có thể làm liên luỵ đến tướng quân.

Dạ Oanh cô nương chỉ có thể bất đắc dĩ tìm trước một gian phòng trọ cho mẹ con Xích Tố, rồi phân phó cho hai tỷ muội khác ở lại trông coi trước cửa.

Vì nàng sợ hai điều. Một là, sợ Xích Tố sẽ vì nghi ngờ mà lặng lẽ mang theo Mê Nhi chạy trốn, hai là, sợ không hoàn thành nhiệm vụ, khi trở về sẽ bị Tô đại tiểu thư trách phạt.

Nàng cũng chỉ đành viết thêm một lá thư gửi về kinh thành để xin chỉ thị bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Vừa hay, hôm nay Tô gia quân vừa được giao nhiệm vụ mới nên đã mời một số tướng lĩnh quan trọng đến phủ để nghị sự, trong số đó có Thẩm phó tướng quân.

Nay Thẩm tướng quân đã là tham tướng tứ phẩm của triều đình, được phân phủ trạch riêng. Có điều, ngay cả con ruồi bay trong phủ cũng là con đực. Hắn đã ba mươi hai tuổi nhưng vẫn không có ý định kết hôn, đến cả chuyện uống rượu dạo chơi chốn thanh lâu hắn cũng chẳng màng nữa.

Quân lệnh của Tô gia có ghi, trong thời gian nghỉ ngơi có thể uống rượu, cũng có thể dạo chơi ở thanh lâu, vui chơi giải khuây thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không được đánh bạc.

Không ít người cười nhạo hắn: “Hiện nay Thẩm tham tướng cũng tính là công thành danh toại, sao không cưới một phu nhân để yên bề gia thất đi?”

Thẩm phó tướng quân nghe vậy thì vội vã xua tay: “Cưới vợ là chuyện nhỏ, cưới vợ rồi ta còn có thể tự do tự tại uống rượu như thế này sao? Tất nhiên là không rồi, có phu nhân nhà nào không quản nghiêm không?”

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía vị tướng quân cười nhạo hắn, vị tướng quân kia bị hắn nhìn thì không nén nổi cơn giận, vì ông ta chính là một người sợ vợ có tiếng.

Thẩm phó tướng quân cười ha ha: “Cưới vợ chắc là sẽ không thành đâu. Nếu có  ngày nào đó ta chết đi thì chỉ cần tìm chiếu rơm cuộn vào, vứt chỗ nào thì nằm chỗ đó, chết rồi cũng vẫn có thể sung sướng lang thang như cũ.”

Diệp Phỉ Nhiên vừa biết đi nên cái gì cũng tò mò, đôi chân nhỏ cứ bước đến khắp nơi, nhìn đông ngó tây, dù có bị ngã, khắp người đều đầy bụi đất thì vẫn tiếp tục đi khắp nơi không hề biết mệt.

Đôi chân nhỏ càng đi càng nhuần nhuyễn, cứ cái đà này, chẳng mấy chốc là sẽ biết chạy ngay thôi. 

 

Cậu thò đầu ra ngó vào sảnh chính chính, vừa đúng lúc nghe thấy Thẩm phó tướng quân đang khoác lác thì lập tức cười nhạo trong lòng: “Ngươi còn có thời gian ở đây khoác lác, phu nhân của ngươi đang ở Vĩnh An trấn cách kinh thành một ngày đi đường đấy, nàng ấy còn sinh cho ngươi một cô con gái ngoan ngoãn xinh đẹp. Thẩm phó tướng quân ơi là Thẩm phó tướng quân, có tự vả cũng không cần nhanh vậy chứ, đời này của ngươi sẽ phải quỳ gối trước cô con gái này đấy”.

Thẩm phó tướng đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, lập tức xoay người nhìn ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Ai? Ai ở đó?”

Diệp Phỉ Nhiên đã quay người chuẩn bị đi chỗ khác rồi, nhưng vẫn thầm nhủ trong lòng: “Hửm? Hình như Xích Tố cô nương sợ nguy hiểm nên không dám quay lại nữa, đã dừng lại ở trấn Vĩnh An rồi. Thẩm tham tướng cũng đừng có lề mề nữa đi, mau đến trấn Vĩnh An đón người về đi chứ, nếu không phu nhân và con gái ngươi sẽ lại quay về huyện Tử Khê ở Giang Nam đó nha~!”

Thẩm phó tướng quân lập tức bị những thông tin này làm cho choáng váng, hắn chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra cách đây bảy năm. Chính hắn mỗi đêm nằm mơ cũng thường mơ về đêm ấy kia mà.

Đêm đó, Xích Tố mặc váy cưới đỏ, trên giường trải chăn uyên ương màu đỏ, trong phòng còn thắp hai ngọn nến đỏ hình long phượng mang ngụ ý cát tường.

Hắn vốn chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng trong tình cảnh như thế, hắn thân là một nam tử hán, sao có thể không làm gì.

Nhưng ngay cả có làm rồi thì hắn vẫn không cảm thấy Xích Tố là nữ nhân của hắn. Chẳng qua hắn chỉ chuộc thân cho nàng mà thôi. Là do nàng tự muốn lấy thân báo đáp, sau này nàng cũng phải tự tìm người khác mà kết hôn chứ.  

Nhưng đêm đó hắn thật sự có hơi mất kiểm soát, hắn cũng quên mất mình đã giày vò cô nương nhà người ta bao nhiêu lần, đến nỗi ngày hôm sau, khi hắn rời đi thì cô nương ấy vẫn còn chưa tỉnh.

Hắn chỉ nghĩ đến chuyện thành toàn cho mong muốn báo đáp ơn nghĩa của người ta nhưng liệu hắn có từng nghĩ tới cô nương ấy có khả năng sẽ mang thai hay không?

Thế mà hắn chinh chiến khắp bắc nam nhiều năm như vậy, thực hiện vô số nhiệm vụ khiến lưỡi đao phải nhuốm máu, mà cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ đến nàng ấy một lần.

Ai mà có ngờ rằng nàng lại hạ sinh con gái, cứ thế một mình nuôi dạy đứa nhỏ suốt sáu năm trời?

Nghĩ đến đây, đầu óc Thẩm phó tướng quân bỗng chốc trở nên trống rỗng. Hắn chẳng chờ nổi thêm một giây phút nào nữa, quay người lao thẳng ra ngoài.

Các vị tướng quân còn lại trong phòng bốn mắt nhìn nhau, không một ai biết Thẩm phó tướng quân bị làm sao, Tô tướng quân vội vàng bước lên phía trước hét lớn: “Thẩm tham tướng, ngài đi đâu vậy?”

Thẩm Huy không quay đầu lại, Tô tướng quân lập tức muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tô Hạo Vân kéo lại: “Đại ca đừng đuổi theo, ta có việc quan trọng muốn nói với huynh.”

Nói rồi nàng kéo Tô tướng quân đến hậu viện, kể lại từ đầu đến đuôi toàn bộ sự việc cho y nghe. 

Tô tướng quân kinh ngạc: “Vậy…vậy đứa nhỏ và Thẩm phu nhân…”

Tô Hạo Vân nói: “Đại ca đừng lo, muội đã phái người đi đón họ rồi. Có điều, vẫn chậm một bước nên họ bị người của Kính Quốc Công phủ đưa đi rồi. Nhưng Dạ Oanh rất thông minh, nàng ấy đã chặn chúng lại và đón được  người về rồi. Nhưng… lại kinh động đến mẹ con Mê Nhi, khiến họ không muốn đến Kinh thành nữa. Vừa rồi Thẩm tham tướng chắc chắn đã nghe được chuyện gì đó rồi nên mới vội vàng chạy đi tìm mẹ con họ.”

Tô tướng quân gật gật đầu, lập tức cười ra tiếng: “Đúng là chẳng ai nghĩ tới, Thẩm phó tướng quân khờ khạo như vậy nhưng đúng là người ngốc cũng có phúc của người ngốc, đột nhiên lại có vợ con từ trên trời rơi xuống. Còn là con gái nữa chứ! Ha ha, với bộ dáng quê mùa thô kệch kia của hắn có thể nuôi dạy được con gái không?”

Tô Hạo Vân nhìn dáng vẻ cười ha hả của đại ca nhà mình mà không nhịn được buột miệng: “Ồ, ta cũng chưa thấy đại ca nuôi dạy con gái bao giờ đâu đấy! Lúc Đại Oánh còn nhỏ, hễ nó khóc, huynh thiếu điều mua hết đồ chơi trên khắp Tây thành về cho nó thôi đấy?”

Tô tướng quân:... Đứa em gái này không nhận nữa được không, chuyện của năm đó còn nhắc lại làm gì?

Nói đi cũng phải nói lại, toàn bộ Tô gia nam nhiều nữ ít, đảo mắt một vòng cũng chỉ thấy có mấy tên nam nhân bọn họ thôi.

Mỗi đời sinh được một cô con gái đã coi như là một phần thưởng lớn với Tô gia rồi, vậy cho nên người của Tô gia nào biết nuôi dạy con gái thế nào, ai cũng đều được nuôi như nuôi dạy con trai vậy.

Đến thế hệ của Đại Oánh thì đỡ hơn, Tô phu nhân là tiểu thư khuê các, có thể nuôi dạy Tô Đại Oánh rất tốt, cơ mà, sau khi Diệp Phỉ Nhiên xuất hiện, thì dường như chuyện đâu lại vào đấy, lại đi theo một lối mòn như xưa rồi.

Tuy vậy, Diệp Phỉ Nhiên lại được đối xử rất khác. Dù cho nó cũng là một bé trai nhưng mọi người đều rất thích cưng chiều nó , chứ không hề khắt khe như với nam nhi khác của Tô gia.

Diệp Phỉ Nhiên không biết bản thân chỉ thuận miệng nói một câu mà đã khiến cho Thẩm Huy tướng quân vội vã cưỡi ngựa đến Vĩnh An trấn.

Cậu ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lục hoàng tử đang đi về phía này, thế là vội vàng nhấc đôi chân ngắn củn của mình chạy bịch bịch đến chỗ Lục hoàng tử.

Không chỉ có Lục hoàng tử đang đi tới mà còn có Lạc Thân Vương cũng đến, bên cạnh còn có Tô Dư Lan. 

Tô Dư Lan mặc một bộ quan phục màu xanh da trời, nó khiến cho khuôn mặt vốn tuấn tú của y càng thêm xinh đẹp. Hoàn toàn không giống con cái của Tô gia chút nào.

 

Mấy người đó từ xa đã nhìn thấy cậu, bèn vẫy tay chào, Lạc Thân Vương vừa mở miệng đã chòng ghẹo: “Ủa, Tiểu Phỉ Nhiên biết chạy rồi à? Giỏi đấy, mới mấy tháng thôi đã biết chạy rồi, quả nhiên là hậu nhân của Tô gia chúng ta”.

Tô Dư Lan mãi hơn một tuổi rưỡi mới biết đi, y khó chịu ra mặt liếc nhìn Lạc Thân Vương ở bên cạnh hỏi: “Biết đi sớm mới là hậu nhân Tô gia hả? Ta gần hai tuổi mới biết đi đây nè, chẳng phải vẫn đang đường đường chính chính là một hậu nhân của Tô gia sao? Biểu cữu, lời này của biểu cữu làm người ta đau lòng quá đó.”

Lạc Thân Vương cười ha hả nhìn Tô Dư Lan, híp mắt nói: “Đau lòng sao? Xin lỗi Tiểu Dư Lan nha, cữu cữu sai rồi, sao ta lại quên mất chuyện hai tuổi thì ngươi mới biết đi vậy nè?”

Tô Dữ Lan nghi ngờ người này cố ý, nhưng cũng lười tranh cãi với cái tên quần là áo lượt này, mà có cãi cũng không cãi thắng được y, từ xưa tới nay người đọc sách thánh hiền vẫn luôn khó mà qua được miệng lưỡi của kẻ nguỵ biện.

Tô Dư Lan tiến lên mấy bước bế Diệp Phỉ Nhiên lên, chợt nghe thấy trong lòng Diệp Phỉ Nhiên truyền đến một câu than thở: “Kìa, sao hôm nay Lạc Thân Vương lại mặc đồ màu đỏ? Còn Đại biểu ca lại mặc màu xanh da trời vậy… Hai người các ngươi là một cặp đó! Khai mau, có phải hai người vụng trộm qua lại rồi không?”

Lạc Thân Vương:...

Tô Dư Lan:...

Tô Dư Lan cũng cạn lời, thầm nghĩ đây chỉ là hoàng phục của Lạc Thân Vương, hắn mặc vì hôm nay phải đi thỉnh an Hoàng thượng, vụng trộm cái gì ở đây cơ chứ?

Lạc Thân Vương cũng nghe được suy nghĩ Diệp Phỉ Nhiên, y lại cảm thấy rất vui nên cũng bước tới chơi với Diệp Phỉ Nhiên, thuận miệng nói với Tô Dư Lan: “Tiểu Dư Lan, ngươi thấy hoàng phục mới này của ta thế nào?”

Triều đình Đại Ninh rất xem trọng màu tím và màu đỏ, quan dưới nhất phẩm không được phép mặc màu đỏ, chỉ có hoàng gia mới có thể mặc màu tím.

Chỉ có tân nương khi xuất giá là ngoại lệ. Tân nương tử có thể mặc bất kỳ màu sắc nào cũng được, bởi lẽ thành hôn là chuyện lớn của cả một đời nên tất nhiên không thể cấm đoán họ được.

Nhưng Đại Ninh cũng coi trọng cả màu màu hồng nhạt và màu xanh nhạt, xuất phát từ hồng nam lục nữ trong truyền thuyết ý chỉ trai xinh gái đẹp.

Tô Dư Lan liếc nhìn Lạc Thân Vương, bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên là đẹp rồi. Vương gia là thân vương nhất phẩm, còn là Cẩm Y Vương được Hoàng thượng sắc phong, quy định về trang phục đương nhiên cũng sẽ cao hơn Vương hầu bình thường rồi. Bộ hoàng phục này ít nhất cũng phải cần trên trăm tú nương may trong vòng hơn nửa năm phải không?”

Lạc Thân Vương bất ngờ nói: “Ồ, ngươi còn biết cả những thứ này à? Ta nghe nói lúc nhỏ ngươi từng cùng với Đại Oánh học nữ công một thời gian, là thật hay giả vậy?”

Tô Dữ Lan lập tức nổi khùng lên, hét vào mặt Lạc Thân Vương: “Là giả! Đừng nhắc tới chuyện này nữa! Vương gia, hôm nay ngài đến đây để cố ý trêu chọc ta đúng không?”

Lạc Thân Vương thấy y tức giận thì lập tức cúi đầu nói nhỏ: “Sao có thể như vậy được, ta đến tìm biểu huynh, mấy ngày nữa là sinh thần của Hoàng thượng rồi, lúc đó sẽ có tứ quốc đến chúc mừng. Hoàng huynh thấy ta suốt ngày rảnh rỗi trông rất chướng mắt bèn giao chuyện này cho ta làm. Ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy biểu huynh từng có kinh nghiệm tổ chức Lễ Càn Khâu, nên mới vội đến đây là để tìm huynh ấy học hỏi.”

Diệp Phỉ Nhiên đang được Tô Dư Lan bế, trong lòng chợt nhớ lại, trong nguyên tác quả thực có nhắc đến chuyện tổ chức tiệc mừng sinh thần cho Hoàng Đế, hình như là mừng sinh thần ba mươi tám tuổi của Hoàng Đế thì phải.

Trong nguyên tác, tiệc sinh thần khi ấy là do Kính Quốc Công phủ phụ trách, vì lúc đó Tô lão thái phi vừa xảy ra chuyện, tất nhiên không thể giao việc tổ chức cho Lạc Thân Vương được.

Trong nguyên tác, tiệc sinh thần được miêu tả rất hoành tráng, nam thứ chính rất nổi bật trong bữa tiệc sinh thần này, nhờ vậy mà được Hoàng Đế ban thưởng một tấm kim bài, từ đó trở đi Diệp Kỳ Sâm được mệnh danh là tài tử nhỏ tuổi nổi tiếng khắp Kinh thành.

Trong vô thức Diệp Phỉ Nhiên sẽ luôn hóng được chuyện hay, quả nhiên lần này lại có chuyện mới để hóng: [Tuyến truyện ở Lễ Càn Khâu, Nam Chiêu quốc dâng mỹ nhân lên cho Hoàng Đế, nhan sắc…của mỹ nhân này lại giống hệt Trương Thục Phi???]

Ầy, chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?

Bình Luận (0)
Comment