Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 72

Nước Nam Chiêu nằm ở phía Nam Tần Lĩnh, từ xưa đến nay vẫn luôn là vùng đất bị bao vây bởi chướng khí, có nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến.

So với Bắc Liêu, người của nước Nam Chiêu ôn hoà hơn nhiều, phần lớn kiếm sống bằng nghề hái nấm trên núi, thỉnh thoảng cũng sẽ canh tác đất đai, nhưng địa hình bên ấy nhiều núi cao, cũng không phù hợp với việc trồng lúa nước.

Diệp Phỉ Nhiên xem xong tin tức này thì cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy. Tại sao từ khi sống lại đến nay, không chỉ có cốt truyện trong nguyên tác loạn cào cào hết cả lên mà các tuyến truyện bên lề cũng ngày càng vô lý thế này.

Trên thế giới này thật sự tồn tại hai người giống hệt nhau sao?

Cậu đọc lại phần giới thiệu của tuyến dưa, trong lòng cũng truyền ra tiếng nói đầy vẻ khó tin của cậu: [Vị mỹ nhân này là công chúa Lâm Lang của Nam Chiêu, vừa tròn mười chín tuổi. Tuy nàng là người Nam Chiêu, nhưng lại tinh thông cầm kỳ thư hoạ từ khi còn nhỏ, cách hành xử chẳng khác nữ tử Trung Nguyên là mấy. Tuy vậy, tính cách của nàng vẫn rất tự nhiên phóng khoáng, điều này càng khiến nàng cao ngạo không dính bụi trần. Có lẽ vì vậy mà dường như tìm khắp Nam Chiêu cũng chẳng tìm được một trang nam tử nào xứng với nàng. Vì lẽ đó nên ca ca của nàng là Nam Chiêu Vương mới đưa nàng đến Trung Nguyên, để nàng và Hoàng Đế Trung Nguyên… xem mắt nhau?]

Đến đây thì Diệp Phỉ Nhiên bị sốc: [Ôi mẹ ơi, hoá ra công chúa mỹ nhân qua đây không phải để để chúc mừng, mà là đến cầu thân. Nam Chiêu Vương yêu thương muội muội kiểu đấy à?]

Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên xong thì đều thấy vô cùng tò mò, nhất là Lạc Thân Vương, y nháy mắt ra hiệu cho Tô Dư Lan đi trước để nói chuyện. 

Tô Dư Lan vốn chẳng buồn để ý tới người kia, nếu không phải do vô tình gặp ở lối cửa vào thì y cũng chẳng muốn cùng người nọ đi chung trên một con đường đâu, cái vị biểu cữu này mỗi lần đến đây đều tìm cớ để trêu chọc y, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ làm y bực bội rồi.

Nhưng dù gì người ta cũng là Vương gia, còn y chỉ là tòng ngũ phẩm, chịu áp lực từ quan trên là khó tránh, y cũng chỉ còn cách hậm hực đi cùng mà thôi.

Đến một góc vắng người, Lạc Thân Vương nói: “Xem ra các nước đến tham dự lần này đều không mang thiện ý, ta nghe nói Bắc Liêu đến chúc thọ bằng một màn múa võ, còn phía Nam Chiêu lại gửi mỹ nhân đến hoà thân.”

“Là xem mắt!”Tô Dư Lan đính chính lại lời hắn.

“Rồi, rồi, rồi, là xem mắt, xem mắt, được chưa. Ta còn nghe nói Đông Di và Tây Nhung có mối thù truyền kiếp, bọn họ một bên chuẩn bị lễ vật hơn hai vạn lượng vàng, một bên thì chuẩn bị hai vạn lượng vàng bạc đá quý, dường như cuộc chiến ngầm của bốn quốc gia này sẽ không ngừng lại đâu, lòng ta đang nóng như lửa đốt đây này.”

Tô Dư Lan bỗng cảm thấy, tên Lạc Thân Vương này bình thường đều vô công rỗi nghề, là tên quần là áo lượt danh xứng với thực. Thế nên lúc này, lần đầu làm việc chính sự, gánh trên vai việc quan trọng như vậy, đúng là có phần đảm đương không nổi.

Trên mặt Lạc Thân Vương lộ rõ vẻ xấu hổ: “Lan Nhi ngươi nói xem, cữu cữu nên làm như nào bây giờ? Ta chỉ mới gặp qua sứ giả của bốn quốc gia này thôi mà đã đau hết cả đầu rồi. Dù bọn họ còn chưa đến nữa, nhưng ta chỉ nghĩ thôi thì đầu đã bắt đầu đau rồi.”

Tô Dư Lan cạn lời: “Vậy sao lúc đó người không từ chối Hoàng thượng? Việc gặp mặt của bốn quốc gia cũng không phải là chuyện nhỏ, lỡ như xảy ra sai sót gì, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của nhân dân cả bốn nước. Đặc biệt là trong việc đối phó với Bắc Liêu, chúng ta khó khăn lắm mới đánh thắng, để rồi đạt được thoả thuận đình chiến ba năm. Lỡ như lại chọc giận họ… Dù nam nhi Đại Ninh không sợ ra trận, nhưng đánh một trận không chỉ lãng phí nhân mạng mà còn lãng phí cả tiền bạc, bao nhiêu gia đình sẽ phải mất con, bao nhiêu bá tánh phải chạy nạn đấy!”

Lạc Thân Vương gật đầu đồng ý: “Đúng, Lan Nhi nói rất đúng! Nhưng ngươi nghĩ là ta không từ chối sao? Hoàng thượng mắng ta một trận, nói giao cho ta bất cứ chuyện gì ta đều từ chối, lần này dù có vòng vo tam quốc thế nào cũng đừng nghĩ đến việc trốn tránh nữa. Bằng không...”

Y hạ giọng nói nhỏ vào tai Tô Dư Lan: “Bằng không huynh ấy sẽ cưới vợ cho ta, cưới… cái cô khuê nữ mập một trăm tám mươi cân đó của nhà Công Bộ Thượng Thư về cho ta.”

Tô Dư Lan nghe xong thì bật cười thành tiếng, đứng bên cạnh y gật đầu phụ hoạ: “Ừ, ta thấy được đấy, Vương gia phải có phúc lắm mới cưới được một Vương phi có tướng phú quý như vậy.”

Lạc Thân Vương tức giận nói: “Lan Nhi, chúng ta có còn là người thân không thế? Làm gì có ai lại cười cợt trên nỗi đau của người thân mình như ngươi không?”

Thấy Lạc Thân Vương có vẻ giận thật rồi, Tô Dư Lan cũng thôi bỡn cợt, y nói: “Nói đi cũng phải nói lại, lần trước khi phụ thân ta tổ chức tiệc gặp mặt các nước, ta cũng đi theo giúp đỡ một chút. Nhưng khi ấy ta vẫn còn nhỏ, chỉ đứng bên cạnh quan sát mà thôi, mặc dù học được một số thứ nhưng cũng không tính là quá nhiều. Nếu Vương gia thật sự đã rơi vào bế tắc rồi, thì vừa hay ta cũng đang có thời gian, ta có thể giúp người một tay...

 

Lạc Thân Vương nghe vậy, lập tức nắm lấy tay y vui vẻ nói: “Ái chà! Đúng là cháu ngoại ruột của ta, quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ đến xin Hoàng thượng cho ngươi đến giúp ta xử lý chuyện tiệc gặp mặt của bốn quốc gia lần này!”

Mãi đến khi Lạc Thân Vương đã đi xa rồi, thì gương mặt Tô Dư Lan vẫn đầy hoang mang nhìn theo hướng người nọ rời đi, trong lòng thầm nghĩ hình như mình vừa bị Lạc Thân Vương lừa thì phải?

Còn nữa, ai là cháu ngoại ruột của ngươi, ta chỉ là cháu họ ngoại của ngươi thôi nhé!

Vĩnh An trấn, Thẩm Huy vội vã thúc ngựa chạy suốt một ngày đêm, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Ngũ cô nương trong một quán trọ nhỏ.

Khoảng thời gian này Xích Tố đang rất hoảng sợ, nàng thân gái một mình lại mang theo con nhỏ, làm sao nói đi theo người ta là đi ngay được?

Lỡ như mấy người này với đám người kia là cùng một giuộc, hoặc có thể bọn họ là tay chân của một kẻ xấu khác, nàng gặp bất chắc thì cũng chẳng hề gì nhưng lỡ như mất đi huyết mạch duy nhất của tướng quân thì nguy to.

Tướng quân là ân nhân cứu mạng của nàng. Dù cho suốt bảy năm ròng ngài ấy bặt vô âm tín, hàng xóm láng giềng cũng thường nói với nàng, mười phần thì hết tám chín phần hắn đã gặp chuyện nơi xa trường, sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Nhưng nàng không tin, nàng vẫn ôm trong lòng một hy vọng, chờ đợi một ngày ngài ấy sẽ quay lại tìm nàng.

Lỡ như nàng đi rồi thì tướng quân lại trở về, thế chẳng phải là cả đời này ngài ấy và Mê Nhi sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau sao?

Ngài ấy còn chưa được gặp con gái mình một lần nào, nàng càng không thể cứ thế âm thầm rời đi cùng với mấy vị cô nương này được.

Nghĩ vậy nên vừa sáng ra, Xích Tố đã dứt khoát ôm theo con gái trốn đi, cho dù có phải đi bộ cũng phải quay lại huyện Tử Khê.

 Vậy nên khi Thẩm Huy chạy đến nơi thì Xích Tố đã ôm theo con gái rời đi rồi. Dạ Oanh dẫn theo vài người trong nhóm Ngũ cô nương hộ tống ở phía xa nên bên trong quán trọ chỉ còn một vài người của Ngũ cô nương lưu lại canh chừng.

Toán Ngũ cô nương thấy Thẩm Huy đến, tuy bất ngờ nhưng cũng lập tức tiến lên báo lại với hắn: “Xích Tố cô nương đang đi dọc theo đường lớn về phía Nam. Trước đó nàng đã bị người của Kính Quốc Công phủ dọa sợ, giờ nàng không tin tưởng bất kỳ ai. Tướng quân, ngài mau đuổi theo đi!”

Thẩm Huy nghe vậy thì cũng không nhiều lời, lập tức xoay ngựa đuổi về hướng nam, cũng may mà hai người vẫn chưa đi xa nên chỉ chưa đầy một nén nhang hắn đã đuổi kịp họ ở chỗ giao nhau giữa trấn Vĩnh An và Trường Lạc Châm.

Khi vừa đuổi kịp đã thấy Xích Tố đang ôm Mê Nhi mà cãi nhau với Dạ Oanh: “Ta đã bảo các ngươi đừng đi theo ta rồi mà? Trên người hai mẹ con bọn ta cũng không có bao nhiêu tiền, các ngươi nhắm đến cũng vô ích thôi. Số bạc mà tướng quân để lại cho chúng ta cũng đã tiêu gần hết rồi, lâu nay ta đi làm tú nương mới có tiền để nuôi sống Mê Nhi. Các ngươi nhắm vào ta cũng chẳng ích gì đâu, cứ cho là bán ta đi thì một kẻ quá lứa lỡ thì như ta cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu. Các ngươi thương tình đứa trẻ này chỉ vừa sáu tuổi, nó còn nhỏ, các ngươi thả ta đi đi!”

Dạ Oanh cũng cạn lời, nàng thầm nhủ trong lòng, đúng là cô nương người Giang Nam tâm tư lúc nào cũng cẩn thận, cẩn thận là tốt, nhưng cô nương này cũng đang hơi cẩn thận quá rồi đấy?”

Có trách thì cũng trách bọn họ lúc cướp người về cũng hơi mạnh tay quá, nữ tử Giang Nam dịu dàng đã bao giờ nhìn thấy cô nương nhà nào hung dữ như thế đâu cơ chứ?

Dạ Oanh đang không biết phải sao, thì phía sau truyền đến tiếng ngựa hí và tiếng của Thẩm Huy từ xa truyền lại: “Là… Xích Tố phải không?”

Khi nghe thấy tiếng nói ấy thì bên tai Xích Tố chẳng còn nghe thấy gì nữa dù có là tiếng gió, tiếng chim hót hay tiếng lá xào xạc. Nàng lập tức quay đầu nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì thấy ngay nam nhân thân cao mười chín thước đang đứng thẳng trên lưng ngựa, đôi chân dài đang bắt chéo chân nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Mặc dù bây giờ hắn đã đen hơn, cũng cường tráng hơn, trên mặt còn có thêm hai vết sẹo nữa, nhưng nàng vẫn nhớ rõ, đây vẫn là gương mặt của vị tướng quân trong trí nhớ của nàng.

Cổ họng của Xích Tố bỗng chốc như nghẹn lại, nàng chỉ kêu được một tiếng: “Tướng quân?” rồi cũng không nói thêm được gì nữa.

Diệp Phỉ Nhiên vừa đóng lại tuyến truyện của tiệc gặp mặt tứ quốc thì mở ra tuyến chuyện phụ của Xích Tố cô nương lại tình cờ nhìn thấy cảnh gia đình ba người đoàn tụ.

 

Thẩm Huy bước tới, người đàn ông thân cao mét chính đứng trước Xích Tố bé nhỏ và yếu đuối đang ôm một bé gái trong lòng mà chẳng biết nên nói gì.

Vẫn là Dạ Oanh thở phào nhẹ nhõm mà mở lời trước: “Thẩm tham tướng của ta ơi, cuối cùng thì ngài cũng đến rồi! Nhưng ngài tới cũng nhanh quá rồi đó, ngài đã cưỡi ngựa chạy xuyên một ngày đêm đấy à? Xích Tố cô nương giao lại cho ngài đấy, chúng tôi đã phải bỏ thuốc bọn súc sinh mà Kính Quốc Công phủ phái đến mới cứu được hai mẹ con họ. A, đúng rồi, con gái của ngài tên là Mê Nhi! Năm đó ngài cứ thế mà bỏ đi, làm cho cô nương nhà người ta hoang mang suốt bảy năm rồi cứ vậy mà hạ sinh cho ngài một cô con gái.”

Cuối cùng Xích Tố cũng khóc được thành tiếng, nàng cất lời chất vấn: “Tướng quân, bảy năm rồi, rốt cuộc là ngài đã đi đâu thế?”

Thẩm Huy tự tát mình một cái, nói: “Xin lỗi, ta xin lỗi nàng, ta không nghĩ là nàng sẽ có thai. Ta cứ nghĩ, nàng đợi ta vài ngày rồi sẽ không chờ ta nữa mà tự nguyện gả đi cho một người tốt hơn. Nếu ta biết nàng đã hoài thai thì ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ nàng mà đi. Ngày ấy… Tình huống lúc đó rất đặc thù, ta cũng cho rằng bản thân không thể trở về được nữa. Bỏ lại nàng một thân một mình ở Giang Nam là ta sai, nàng có thể tha thứ cho ta được không Tố Tố, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

Dạ Oanh thấy Thẩm tướng quân cuối cùng cũng chịu mở miệng, nên cũng không can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa, cứ để họ tự giải quyết những vướng mắc trong bảy năm qua đi.

Xích Tố nước mắt giàn dụa, nói: “Ta không trách ngài, ngài đã quay về rồi thì những chuyện khác còn nhắc làm gì chứ. Có điều, Tướng quân, những lời năm đó ta nói với ngài đều là lời thật lòng, ta chưa từng lừa gạt ngài dù chỉ một câu. Ngài đã bỏ bạc ra để chuộc thân cho ta, vậy nên cả đời này ta là người của ngài. Ta đã nói sẽ ở huyện Tử Khê chờ ngài trở về, thì dù có phải chờ cả đời ta vẫn sẽ chờ, bây giờ… ngài đã tin chưa?”

Nam tử hán đại trượng phu, dáng người cao lớn là thế mà lúc này lại đang khóc, nước mắt giàn giụa như mưa, hắn gật đầu nói: “Ta tin, bây giờ thì ta tin, ta tin lời nàng nói là thật rồi! Thật sự rất xin lỗi, ta… ta sẽ giải thích với nàng, là ta không xứng với nàng. Ý định ban đầu của ta không phải thế này, ta vốn muốn giúp nàng thực hiện ước mơ có một cuộc sống bình yên nhưng ai mà ngờ, nghĩ một đằng khi làm lại ra một nẻo. Ta ngày ấy, chẳng thể nào cho nàng được một cuộc sống bình yên như nàng hằng mơ.”

Nhiệm vụ ám sát lần đó quả thực rất nguy hiểm, chính hắn cũng không tin bản thân có thể toàn mạng, ai mà ngờ đến cuối cùng hắn vẫn còn sống trở về, đợi đến khi giải được hết độc, chữa khỏi được các vết thương thì cũng đã ba năm trôi qua rồi.

Trên đời này làm gì có cô nương nào thủ tiết ba năm đợi chờ mãi một người mà nàng chỉ mới gặp một lần cơ chứ?

Ấy thế mà trên đời này vẫn có người ngốc nghếch đến vậy, không chỉ một lòng chờ đợi hắn suốt bảy năm mà còn sinh cho hắn một cô con gái ngoan ngoãn xinh xắn.

Xích Tố lau nước mắt, nói với bé gái mà nàng vẫn luôn bế trong lòng: “Mê Nhi, mau gọi phụ thân đi con, chẳng phải con vẫn luôn muốn có cha sao? Người này là phụ thân thân sinh của con đấy.”

Đứa bé hơi gầy, thoạt nhìn trông giống mẫu thân đến bảy phần, làn da trắng như tuyết, búi tóc nhỏ đen nhánh, đôi mắt to tròn trông hệt như một chú nai con.

Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười ngọt ngào, dang hai cánh tay nhỏ nhắn ra, nói: “Phụ thân, phụ thân, phụ thân bế Mê Nhi đi”.

Thấy cảnh này, Diệp Phỉ Nhiên đang hóng chuyện cũng vội che mặt: “Thẩm tướng quân đúng là mất mặt quá đi! Đứng trước mặt cô nương nhà người ta mà khóc lóc giàn giụa như thế, không sợ dọa người ta sợ à.”

Thẩm Huy:... Cảm ơn ngươi!

Bình Luận (0)
Comment