Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 73

Hay tin Thẩm tướng quân chuyến là đi đón vợ con trở về, các tướng quân đều vội vàng ra cổng thành để tiếp đón.

Thật ra, bọn họ nào phải đi đón Thẩm tướng quân, rõ ràng là đi hóng xem dáng vẻ của thê tử và con gái nhà người ta ra sao.

Diệp Phỉ Nhiên cười ngất với chuyện mấy tên lâu la này. Đúng là dù có là già trẻ gái trai, hiện đại hay cổ đại thì người ta cũng đều thích hóng chuyện cả thôi.

Còn Thẩm tướng quân chưa vào đến Kinh thành thì đã bị đồng nghiệp kháy đểu: “Ơ kìa, Thẩm tướng quân, đã lấy vợ rồi à?Còn có cả con gái luôn rồi?”

“Đúng đấy, chúc mừng Thẩm tướng quân nha, nhưng mà mới hôm trước hình như có ai nói là không muốn nạp thê, cả đời này cũng không cưới ai làm thê tử ấy nhỉ?”

“Đúng rồi, lại còn nói gì mà cưới vợ là sẽ bị quản thúc, không còn được tự do nữa cơ mà?”

“A ha ha, chẳng thế thì sao, không phải đã bảo là không cần thê tử à? Sao hôm nay lại đưa người ta trở về rồi?”

“Thẩm tướng quân, cho ta hỏi là mặt của ngày bây giờ có phải đang rất đau không? A ha ha!”

Mọi người, ai nấy đều vây lại trêu chọc Thẩm Huy, nhưng Thẩm Huy không tỏ ra tức giận, hắn cứ bế Mê Nhi bé bỏng ở trong lòng rồi cười ngây ngốc, lâu lâu chỉ trừng mắt nhìn đám đồng nghiệp một cái rồi lại thôi.

Xích Tố cô nương ngượng ngùng, thấy tướng quân nhà mình mãi không xuống đài được, bèn nhỏ giọng nói: “Nếu Tướng quân muốn được tự do thì Xích Tố sẽ không quản ngài ấy. Nữ tử cần biết chăm sóc phu quân, nuôi dạy hài tử, coi phu quân là lẽ sống, chuyện trong nhà tất nhiên cũng phải nghe theo lời của phu quân rồi.”

Một tên nào đó có thê tử hung dữ ở nhà: … Thì ra tôi mới là kẻ bị trêu đùa ở đây.

Cách đó không xa, có người quay sang thì thầm với một người khác bên cạnh: “ Nhìn nữ tử Giang Nam nhà người ta kìa, rồi lại nhìn tỷ tỷ nhà ta mà xem! Anh rể à, lâu nay ngươi sống cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

Người nọ quay sang trừng mắt nhìn đứa em vợ nhà mình: “Ngươi nói ta làm gì, dù sao cũng vẫn sống tốt hơn ngươi! Mới hôm qua ai bị phạt quỳ trên ván cửa ấy nhỉ?”

Người kia: …

Phu nhân của các tướng quân trong Tô gia quân đa số đều xuất thân từ quân Ngũ cô nương, mỗi lần lên đài thi đấu đều vô cùng hung bạo, đừng nói đến việc nghe lời phu quân, mỗi khi tức giận không ra tay đánh phu quân là đã giữ mặt mũi cho hắn rồi.

Bỗng nhiên có một tiểu nương tử yểu điệu thục nữ thế này xuất hiện khiến cho mọi người ai nấy đều ghen đỏ mắt.

Ai mà ngờ Thẩm Huy lại là kẻ hèn nhát, hắn vội nói: “Không nói vậy được, nương tử vẫn phải quản ta đi, nam nhân mà, không bị đánh là không chịu phục đâu!”

Xích Tố cô nương:...

Nàng không ngờ, phu quân nhà mình lại là người mềm mỏng như vậy, nàng luôn cho rằng hắn là đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, tính tình chắc chắn sẽ hơi cộc cằn, chắc chắn là người nói một là hai là hai.

Sau này nàng mới dần dần hiểu ra, thì ra nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chưa chắc tính tình sẽ cộc cằn, càng chưa chắc là kiểu người kiên định cứng nhắc, mà ngược lại, còn rất biết cách yêu vợ thương con.

Không chỉ vậy, hắn còn đặc biệt chiều chuộng Mê Nhi, chiều nha đầu này đến tận mây xanh. Mới tí tuổi đầu mà con bé đã biết cưỡi ngựa. Chỉ được phụ thân đích thân dạy dỗ trong vòng chưa đầy một tháng mà con bé đã quên sạch những quy củ mà nàng từng dạy khi còn ở Giang Nam rồi.

Diệp Phỉ Nhiên hóng được chuyện của nhà Thẩm tướng quân thì cảm thấy rất vui, ở chốn triều đình nghi kỵ lẫn nhau rất khó có được thứ tình cảm ấm áp như vậy.

Sau khi Xích Tố cô nương đến đây thì dường như đã biến thành một người khác. Nàng vốn đã nhỏ nhắn dễ thương, nay lại được Thẩm tướng quân không tiếc tiền chăm sóc, nên bây giờ nàng lại càng được ăn mặc đẹp hơn.

Xích Tố vốn là người thích đọc sách học chữ, nhưng trước kia, nàng một thân một mình chăm sóc Mê Nhi nên không có thời gian. Nay Thẩm tướng quân đã mua về cho nàng mười tỳ nữ giúp việc, nên nàng có rất nhiều thời gian để làm những việc mà mình muốn.

Nàng hết đọc sách rồi viết chữ, thêu thùa, xong lại thu xếp lo toan chuyện tiền nong trong nhà, có thể nói là một bước lên trời.

Mặc dù võ tướng tòng tứ phẩm không có thể diện giống như quan văn, nhưng bổng lộc thì như nhau, so với Diệp Thừa Trạch chỉ có hơn chứ không có kém.

 

Nghe được chuyện này, trong lòng Tần Uyển Hề không khỏi cảm thấy ghen tị, ả không hiểu tại sao một nữ tử xuất thân từ nông thôn lại có thể may mắn đến vậy, chỉ cần sinh cho phu quân một tiểu nha đầu thôi mà cũng được đón về phủ, trực tiếp lên làm phu nhân tướng quân tòng tứ phẩm.

Ả từng gặp nàng ta một lần khi tham gia yến hội của các phu nhân trong kinh thành, thoạt trông thì cũng tạm được, nhưng so với ả thì hãy còn kém xa.

Ả giật đứt sợi chỉ trên tay, trong lòng thầm nghĩ, cùng là con người nhưng số mệnh lại khác nhau. Bây giờ không những ả không thể làm chính thất mà ngay cả Diệp Thừa Trạch cũng bị giáng xuống tòng ngũ phẩm.

Tần thị càng nghĩ càng bực, con người ta mà tức giận lâu ngày thì tâm lý sẽ trở nên vặn vẹo, tâm lý đã trở nên vặn vẹo thì sẽ hay đi kiếm chuyện.

Tần thị im hơi lặng tiếng đã lâu, cuối cùng không chịu được cảm giác tịch mịch hiu quạnh nữa nên ả đã gây ra một chuyện lớn ngay trước khi tổ chức tiệc mừng sinh thần một ngày.

Ả cảm thấy mình không thể cứ sa sút mãi như vậy được, cần phải nghĩ cách để vùng lên trở lại.

Mấy ngày nay ả cũng đã phân tích xong rồi, sở dĩ ả không thể trở thành chính thê là vì bị Tam công chúa cản đường.

Tam công chúa kia đã không sinh được con, lại còn không thể mang tới vinh quang cho lão gia, vậy thì còn giữ nàng ta lại làm gì?

Việc giết Tam công chúa, chắc chắn là ả không dám rồi. Suy cho cùng, dù cho Tiêu Dung có từ bỏ thân phận Tam công chúa, nhưng ai cũng biết, cái vị Lương phi nương nương đang ở trong cung kia cũng không phải kẻ hiền lành gì. Có lần bà ta đặc biệt xuất cung chỉ để chống lưng cho con gái, không những thế còn cố tình tạt qua chỗ của ả hỏi chuyện. 

Tam công chúa không giống Tô Hạo Vân. Nhà mẹ đẻ Tô Hạo Vân khi đó chưa suy tàn, mà vẫn có cơ hội tốt như vậy, ả muốn ra tay thì sẽ ra tay được ngay. Nhưng, tiếc rằng khi đó ả lại lỡ mất cơ hội đó. Điều này vẫn khiến ả tiếc nuối mãi, nên cơ hội lần này ả nhất định sẽ không để mất nữa!

Diệp Phỉ Nhiên nghe được chuyện này cũng bắt đầu hành động. Thật ra lâu nay cậu vẫn luôn để ý quan sát tình hình của Diệp gia. Nói gì thì nói, Diệp Thừa Trạch vẫn là người đứng đầu Hộ Bộ, địa vị của ông ta chỉ thấp hơn Thượng thư mà thôi, còn cái vị Liễu đại nhân kia thì bị chèn ép chẳng có chút tiếng nói nào, nhưng nhìn chung thì vẫn có thể tính là yên bình.

Thấy Tần Uyển Hề đã bắt đầu ra tay, cậu biết chắc chuyện lần này nhất định không tầm thường, cái mà nữ nhân này muốn là trở thành chính thê, một khi ra tay chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

Đúng như suy đoán của Diệp Phỉ Nhiên, Tần Uyển Hề đã chuẩn bị một màn kịch hay cho Tam công chúa, đồng thời cũng đã chuẩn bị cho Diệp Thừa Trạch một món quà lớn.

Vào những ngày đầu hạ, các quý bà quý cô trong kinh thành cũng dần tất bật hơn, ai cũng mặc những bộ quần áo đầy màu sắc, trang điểm rạng rỡ xinh đẹp, từng đoàn người nối nhau lên chùa Trường Ninh thắp hương cầu phúc.

Chùa Trường Ninh là một ngôi chùa của hoàng thất, ai cũng tin rằng nơi này rất linh, đặc biệt là Tống Tử Quan Âm và Hồng Tuyến nương nương (ông tơ bà nguyệt - se duyên), có thể nói là đến đây thì ắt cầu được ước thấy.

Tất nhiên cũng có những người cầu mà chẳng được. Ví dụ như Tam công chúa Tiêu Dung, nàng đã vô cùng thành kính đến chùa Trường Ninh thắp hương nhưng nàng ta và Diệp Thừa Trạch đã thành hôn nửa năm rồi, chẳng những mãi chẳng có dấu hiệu mang thai, mà cơ thể còn từ từ gầy đi, sức khỏe cũng càng ngày càng yếu.

Lương Phi nương nương cảm thấy phong thuỷ ở Diệp phủ không tốt, bèn để nàng đến biệt viện phía Tây của hoàng thất ở một thời gian, tại đây cũng có suối nước nóng, biết đâu ngâm mình ở đó có thể sẽ khỏe hơn.

Mặc dù Tam công chúa không muốn cho tiện nhân Tần Uyển Hề được lợi, nhưng sức khỏe của nàng quả thực không còn như trước nữa, nên cũng đành đến biệt viện của hoàng thất ở tạm một thời gian.

Tần Uyển Hề có gan bằng trời cũng không dám đụng đến biệt viện của hoàng thất, nàng sống ở đó được nửa tháng thì sức khỏe cũng dần tốt lên, gương mặt đầy đặn hơn, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.

Tam công chúa rất vui, trong lòng thầm nghĩ nếu đây là nơi đất lành thì chi bằng để Diệp Thừa Trạch đến đây sống cùng nàng, nói không chừng nàng cũng sẽ nhờ đó mà thuận lợi mang thai.

Nhưng khoảng thời gian này, Diệp Thừa Trạch liên tục bị cử đi hỗ trợ Lạc Thân Vương xử lí tiệc chiêu đãi tứ quốc, mọi chi trả của Hộ Bộ đều cần ông ta đích thân phê duyệt thì mới có thể thực hiện được.

Cũng nhờ có chuyện này mà Liễu đại nhân rốt cuộc cũng có đất dụng võ, bắt đầu nghiêm túc làm việc rồi.

Tam công chúa chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ có thể tiếp tục ngâm mình trong suối nước nóng để dưỡng sức, mỗi ngày uống đủ các loại thuốc bổ quý, chăm sóc sức khỏe cho thật tốt rồi mới quay về sinh con cho Diệp Thừa Trạch..

Hôm nay trời quang mây tạnh, vừa hay cũng là ngày mùng một đầu năm mới, quả là một thời điểm thích hợp để đi Lễ phật cầu phúc.

Chùa Trường Ninh nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, Tam công chúa chọn ra một bộ y phục lông ngỗng màu vàng, chuẩn bị đến chùa Trường Ninh thắp một nén nhang cầu con.

Nàng luôn tâm niệm phải sinh cho Diệp Thừa Trạch một đứa con, khao khát đến cháy bỏng, đúng là một khi nữ nhân đã rơi vào vòng tay dịu dàng của nam nhân thì rất khó để thoát ra.

Tiếc là ông trời chẳng thương, đi đến nửa đường thì trời đổ mưa, xe ngựa của Tam công chúa phải dừng lại trong một ngôi miếu bỏ hoang.

Khi Tam công chúa bước vào, đã có ba người phụ nữ ăn mặc quý phái đang ngồi trú mưa ở bên trong, nàng cũng không nghĩ nhiều, Xuân nhi và Đông nhi cũng giúp nàng tìm một cái ghế đá khô ráo để ngồi, trong lòng Tam công chúa chỉ mong trời tạnh mưa để đi dâng hương.

Bỗng nghe được mấy phụ nhân đang ngồi bên cạnh nhỏ giọng thảo luận: “Tôn tử nương nương ở đây rất linh, ta mới đi dâng hương hai lần thôi mà con dâu nhà ta đã hoài thai rồi, hôm nay ta đến đây là để tạ lễ”.

Một phu nhân khác lên tiếng: “Tất nhiên là linh rồi, con dâu nhà ta tháng trước cũng vừa mới sinh, còn đang ở cữ, sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp khiến cho trưởng bối trong nhà như ta vui không biết để đâu cho hết”.

Vị phu nhân thứ ba hình như không quen hai người còn lại, bèn hỏi: “Hai vị đại thẩm, Tôn tử nương nương mà các người đang nhắc đến có phải là Tống Tử Quan Âm của chùa Trường Ninh không?”

Vị phu nhân lên tiếng đầu tiên bèn lắc đầu: “Không phải, Tống Tử Quan Âm của chùa Trường Ninh là người ban con cho những người có công đức. Nếu như trên người dính nghiệp chướng, thì hài tử sẽ không muốn đầu thai vào người đó, Tống Tử Quan Âm sẽ không ép buộc nó đâu. Chúng ta cầu là cầu Tôn tử nương nương trong ngôi miếu hoang này. Bà ấy có lòng từ bi, không nỡ nhìn thấy những người mang nghiệp chướng trên người như chúng ta không có người duy trì hương hoả, sẽ phái tiên đồng hạ giới để trợ giúp chúng ta. Có điều, phải thành tâm, cần kiên trì thắp bảy bảy bốn chín nén hương, rồi còn phải cúi đầu vái lạy. Nhưng nếu có thể khiến cho tiên đồng hạ phàm thì chịu khổ một chút đã là cái gì? Ơ, tạnh mưa rồi, ta phải về nấu thuốc bồi bổ cho con dâu của ta đây”.

 

Một phu nhân khác cũng lên tiếng: “Ta cũng phải về ôm cháu trai rồi, phải nói chứ, cháu trai nhà ta càng lớn càng giống tượng Phật đấy nhé. Ài, không uổng công năm ngoái ta cúi đầu quỳ lạy bầm tím hết cả hai gối, giờ chỉ cần nghĩ đến đứa cháu nhà ta thì ta bỗng cảm thấy tất cả đều xứng đáng”.

Hai người nọ vừa định rời đi thì Tam công chúa đã vội vàng ngăn lại, nàng bước tới nói: “Hai vị đại thẩm, Tôn tử nương nương mà mọi người nói có thật sự linh nghiệm như vậy không?”

Vị phu nhân nọ trả lời: “Sao mà giả được? Có mấy phu nhân trong thôn ta, thành thân mấy năm vẫn chưa có động tĩnh gì, đều phải đến xin Tôn tử nương nương ban cho tiên đồng đấy. Đứa nào đứa nấy sinh ra đều thông minh khỏe khoắn, có đứa nhỏ mới ba tuổi đã biết làm thơ rồi! Thôn này tuy chẳng giàu có gì nhưng cũng đã dồn tiền bạc để mời tiên sinh về dạy học, chỉ cần nhìn qua thôi cũng thấy tiền đồ vô lượng rồi.”

Hai phu nhân nọ nói xong cũng không muốn nán lại thêm nữa, họ dắt tay nhau bước ra khỏi miếu.

Tam công chúa lập tức nghĩ ra gì đó, nàng kéo tay Đông Nhi nói: “Ngươi mau đi nghe ngóng một chút xem miếu Tôn tử này có thật sự linh nghiệm như lời họ nói hay không, nếu có thì hỏi cụ thể xem phải dâng hương như thế nào.”

Đông Nhi có hơi không đồng tình với suy nghĩ của nàng, bèn khuyên một câu: “Phu nhân, thần phật ấy mà, đều không có thật đâu. Trước hết, hiện tại, người vẫn nên chăm sóc cho sức khỏe bình phục thật tốt. Người vẫn còn trẻ, tương lai còn dài, có con cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”

Tiêu Dung không thích nghe mấy lời này của Đông Nhi, lập tức nói vặn lại: “Nếu như đúng như lời ngươi nói thì đền chùa miếu mạo của hoàng thất cũng đều là trò lừa đảo không có thật đúng không?”

Xuân Nhi trừng Đông Nhi một cái rồi cười nói: “Phu nhân, người so đo với nàng ấy làm gì, người cũng biết là Đông Nhi rất bảo thủ mà. Chuyện này cứ giao cho Xuân Nhi đi! Người yên tâm, nhất định Xuân Nhi sẽ cho người một câu trả lời thỏa đáng.”

Nói xong Xuân Nhi xoay người, đi theo hướng mà hai vị phu nhân kia rời đi.

Diệp Phỉ Nhiên đang đang hóng chuyện cũng chợt thấy tò mò: “Tần thị cố ý dẫn dụ Tiêu Dung đến ngôi miếu hoang này, chắc chắn không phải vì muốn tốt cho nàng ta, không biết trong lòng ả thật ra đang toan tính điều gì nhỉ?”

Đang hóng còn chưa xong chuyện thì đã nghe thấy tiếng Y Hồng gọi vọng vào từ bên ngoài: “Nhạn Thư tỷ tỷ, tiểu thiếu gia Phỉ Nhi đã dậy chưa? Có người tìm ngài ấy”.



Bình Luận (0)
Comment