Sau khi được uống sữa công thức thì tai mắt của Diệp Phỉ Nhiên đã trở nên vô cùng nhạy bén, mặc dù hai người bên ngoài đang nói rất nhỏ tiếng nhưng cậu ở bên trong vẫn có thể nghe thấy được.
Đôi mắt to tròn của cậu đảo qua đảo lại, lòng nghĩ giờ này ai đến tìm cậu nữa chứ?
Ngoài cửa, Nhạn Thư đáp lời: “Tiểu thiếu gia dậy rồi, mới nãy cậu ấy còn đang cười đùa với tiểu vương gia, Y Hồng cứ dẫn khách vào đi.”
Y Hồng đáp lại một tiếng rồi dẫn vị khách nọ vào phòng.
Người nọ vừa vào đến nơi thì Diệp Phỉ Nhiên đã nhận ra ngay đó là ai, chẳng phải là cái tên ngốc họ Thẩm đó sao?
Vị khách đến thăm quả thực là Thẩm tướng quân, trong tay hắn đang ôm một cái hộp lớn, vừa cười hề hề vừa đi đến chỗ Diệp Phỉ Nhiên.
Lục hoàng tử cũng bỏ cửu liên hoàn đang khắc dở trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Đầu tiên, Thẩm tham tướng hành lễ với Lục hoàng tử, sau đó đặt cái hộp lớn kia xuống trước mặt của Diệp Phỉ Nhiên, vừa gãi gãi đầu vừa nói: “À thì… Lẽ ra ta phải đến gặp tiểu thiếu gia từ sớm rồi, nhưng lại không biết nên tặng lễ vật gì cho tiểu thiếu gia mới phải. Nghe nói tiểu thiếu gia thích tiền nên ta đã đặc biệt chuẩn bị ba trăm lượng vàng mang đến làm quà tặng cho tiểu thiếu gia.
Hai mắt Diệp Phỉ Nhiên bling một tiếng rồi chợt sáng bừng lên, nhưng trong lòng cậu lại vô cùng thắc mắc: [Gì đây? Ba trăm lượng vàng á? Thẩm tướng quân ngài gom hết của nả trong nhà lại để đưa cho ta hả? Nhưng mà… Sao phải làm thế? Bây giờ chẳng dịp lễ tết gì, sao Thẩm tướng quân lại tặng quà cho ta?]
Tất nhiên là suy nghĩ này của Diệp Phỉ Nhiên đã bị Thẩm tướng quân nghe thấy, Lục hoàng tử cũng nghe rất rõ ràng.
Đương nhiên Thẩm tướng quân sẽ không nói cho Diệp Phỉ Nhiên biết lí do, hắn chỉ nói: “Trong lần đi dẹp loạn thổ phỉ vào năm ngoài, ta và các thủ hạ, tướng sĩ đã lập được đại công. Thánh thượng ban thưởng một ngàn lượng vàng, Tô tướng quân được một nửa, ta được ba trăm lượng, Sở tướng quân và Trương tướng quân mỗi người một trăm lượng. Ta suy đi tính lại, xét thấy Tô gia và ta có ân tình sâu nặng, không chỉ có ơn trọng dụng mà còn giúp ta tìm được thê tử và con gái đã thất lạc nhiều năm. Ba trăm lượng vàng này vốn định tặng cho Tô tướng quân. Nhưng Tô tướng quân lại nói, chỉ có ba trăm lượng vàng mà thôi, ngài ấy còn chẳng buồn để vào mắt. Nhưng ân tình này lại không thể không báo đáp. Ta cứ trằn trọc suy nghĩ mãi mới nghĩ ra chỉ còn cách đem nó tặng cho tiểu thiếu gia. Cầu chúc cho tiểu thiếu gia… Chi lan truất tráng, hoa ngạc hân vinh (Như bông hoa lan khỏe mạnh, đài hoa lúc nào cũng xanh tươi)!”
Diệp Phỉ Nhiên nghĩ thầm Thẩm tướng quân đúng là thích làm thơ nhỉ. Mấy câu này chắc chắn là Xích Tố cô nương dạy cho hắn. Trong tháng này Xích Tố cô nương đã học được không ít thứ, nên Thẩm tướng quân cũng trở nên có văn hoá hơn rồi.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt của cậu đã dính chặt vào ba trăm lượng vàng kia rồi. Đây là vàng thật đó nha, ba trăm lượng lận đó!
Nếu là thời hiện đại, cứ cho là vàng có giá ba trăm nhân dân tệ một gam, năm mươi gam là hai lượng, vậy nhiêu đây là một vạn năm ngàn gam (15kg), tính ra là được 450 vạn tệ (4,5 triệu tệ ~ 15 tỉ 7 vnd) lận nha!
Nhiều tiền quá, nhiều tiền quá đi à, Thẩm tướng quân ơi, sao ngài có thể ngốc tới nỗi đem số tiền này đến đây cho ta vậy hả?
Nhưng Thẩm tướng quân cũng không đợi cậu hỏi tại sao thì hắn đã nhẹ nhàng cúi chào cậu và xoay người rời đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Phỉ Nhiên và một đám tì nữ vẫn còn ngơ ngác ở lại, ngoài ra còn có Lục hoàng tử dường như đã hiểu được thâm ý sâu xa ẩn trong chuyện này.
Được Hoàng thượng ban cho ba trăm lượng vàng, dẫu có thể giúp Thẩm tham tướng cả đời này không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa, nhưng hắn cũng chỉ có thế cô độc đến già.
Nếu như Diệp Phỉ Nhiên không nhắc đến chuyện hắn còn có vợ con, nếu Diệp Phỉ nhiên không cảnh báo trước, thì chẳng những hắn chết già trong cô độc mà còn liên lụy đến cả tính mạng của vợ con mình nữa.
Nói gì ba trăm lượng hoàng kim, dù có muốn hắn đánh đổi bằng cả tính mạng thì Thẩm tướng quân cũng sẽ không chối từ.
Nhưng bây giờ ái thê của hắn đang mang thai, lại có ái nữ ở bên cạnh chăm sóc, đúng là khiến cho đám anh em xung quanh thấy mà ghen tị phát khóc.
Kể cũng lạ, từ trước đến nay Tô gia quân vẫn luôn dương thịnh âm suy, từ con nối dõi của Tô gia, đến con của thuộc hạ dưới trướng của các tướng quân, tất cả đều là con trai.
Chỉ có Thẩm tướng quân sinh được con gái, còn là một bé gái rất ngoan ngoãn và xinh đẹp, hắn đi đâu cũng phải bồng con gái đi theo, kỳ thực cũng chỉ là muốn khoe mẽ mà thôi.
Hắn còn cố tình cho con gái ăn diện thật đẹp, điều này càng làm cho mấy lão già trong cung ghen tị.
Sở tướng quân về đến nhà thì lập tức yêu cầu vợ là Hàn tướng quân sinh thêm cho hắn một khuê nữ, kết quả là bị vợ đuổi ra khỏi nhà, bảo hắn muốn sinh thì tự đi mà sinh, ngày mai nàng còn phải mang một đội quân nghìn người đi nghênh tiếp sứ giả của Nam Chiêu, thời gian đâu mà sinh khuê nữ cho hắn.
Thực ra Hàn tướng quân đã nói nguyên văn thế này: “Cứ cho lão nương đây sinh thêm thì cũng không sinh được một tiểu công chúa như Mê Nhi, kiểu gì cũng sẽ lại sinh thêm một Hàn Lập Quyên thôi, thử hỏi ngươi có muốn không?”
Nghe vậy thì Sở tướng quân vội vàng bỏ cuộc, trong nhà có một con hổ cái là đủ rồi, không cần lại thêm một con nữa đâu.
Trương tướng quân lại rất lạc quan, con gái hung dữ một chút thì có làm sao? Có vậy thì mới không để mấy lão già thô lỗ kia bắt nạt!
Nếu thật sự có thể có khuê nữ, đừng nói là hổ cái, sư tử cái, cọp cái gì thì hắn cũng thích hết.
Nam nhân có cái giọng sang sảng, vòng eo rắn chắc, người ta không có thì vẫn sống tốt đấy thôi.
Mê Nhi vừa đến, đã tạo được một phong trào sinh con gái cực kỳ sôi nổi trong nhà họ Tô. Kết quả là sau một năm, hàng ngũ của Tô gia quân lại có thêm một đợt quân dự bị mới.
Chỉ có thể nói do phong thuỷ của Tô gia quân quá tệ, hoặc cũng có thể nói là do Mê Nhi may mắn được sinh ra ở Giang Nam, nếu không Thẩm tướng quân lấy đâu ra một khuê nữ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy?
Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên cũng muốn làm một chút chuyện gì đó.
Nằm yên nhưng không được mặc kệ, xem tình hình trước mắt của Tô gia thì ở thời điểm hiện tại bọn họ vẫn chưa được nghỉ ngơi đâu.
Cứ cho là trước mắt Tô gia vẫn đang có một quý nhân, nhưng cái gì cũng dựa vào người khác thì đâu có được, người ta vẫn hay nói: “Trời chỉ giúp cho kẻ tự biết cứu mình”, cậu phải nghĩ cách để làm gì đó thôi.
Chợt cậu nhớ đến ba trăm lượng vàng mình đang có, đắn đo mãi không biết nên đầu tư vào cái gì bây giờ?
Đúng lúc này, hai ngày nay hệ thống truyện bên lề của cậu đang có thông báo nâng cấp và bảo trì, thời gian bảo trì kéo dài ba ngày.
Đột nhiên mất đi hệ thống hóng chuyện, Diệp Phỉ Nhiên bỗng cảm thấy hơi buồn chán. Bé con đã quen việc mỗi ngày đều nằm dài hóng chuyện thiên hạ rồi. Tự nhiên bên tai yên tĩnh thế này cứ thấy thiếu thiếu.
Cũng may Lục hoàng tử nhìn ra được tâm sự trong lòng cậu bèn hỏi: “Có muốn đi xem đoàn sứ giả nước Nam Chiêu không? Hôm nay bọn họ tới… kinh thành, nghe nói lần này vua nước Nam Chiêu cho em trai và em gái của y… đi theo tháp tùng. Vương tử của Nam Chiêu thì muốn… cầu thân quý nữ Đại Ninh ta, còn công chúa Nam Chiêu lại muốn gả đến Đại Ninh. Nhưng Nam Chiêu Vương không dẫn họ đến để… hoà thân, mà là để gặp mặt các gia tộc… huân quý của Trung Nguyên. Nghe có vẻ khá thú vị, Phỉ Nhi muốn đi xem trò vui không?”
Diệp Phỉ Nhiên khẽ gật đầu, mặc dù hệ thống của cậu đang trong thời gian bảo trì để nâng cấp không thể hóng chuyện của người khác được, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn cậu thì vẫn bị nghe thấy như thường.
Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ trong lòng đầy khó xử: [Nghe nói vị công chúa Nam Chiêu này và Trương Thục Phi giống nhau như đúc, nếu như Lục hoàng tử gặp nàng ta, có khi nào sẽ nhận nhầm nàng ta thành mẫu thân mình không? Trương Thục Phi mất khi ngài ấy mới hơn hai mươi tuổi, vị công chúa Nam Chiêu này cũng chỉ vừa tròn mười chín, cũng không có cách biệt quá nhiều. Lục hoàng tử đáng thương từ nhỏ đã không có mẹ, Hoàng đế chắc sẽ không làm cái trò thế thân như trong mấy bộ tiểu thuyết kia chứ?]
Suy cho cùng Hoàng đế thời cổ đại có tam cung lục viện với bảy mươi hai phi, hiếm khi nào tuân thủ chế độ một vợ một chồng.
Cho dù có cũng là phượng mao lân giác (người tài giỏi) trong lịch sử, rất ít người trong số họ sống thọ đến già.
Bây giờ hậu cung của Hoàng đế cũng đã có mười mấy vị phi tần rồi, quả thực khi so sánh với những vị Hoàng đế tiền triều thì đã ít hơn rất nhiều rồi, nhưng người tôn trọng chế độ một vợ một chồng như Diệp Phỉ Nhiên thì như thế thôi đã là rất nhiều rồi.
Lục hoàng tử mắt nhắm mắt mở vờ như không nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, hắn ta thấy cậu gật đầu bèn đưa tay ra bế cậu lên: “Được rồi, nếu Phỉ Nhi thích thì chúng ta cùng đi xem nhé. Sự xuất hiện của Nam Chiêu khiến cho khắp các con phố đều nhộn nhịp múa hát như một cách nói lời chào mừng đến… bậc thiên tử, ngoài ra còn có rất nhiều vũ công xinh đẹp đến biểu diễn nữa đấy. Chắc chắn là Phỉ Nhi chưa được xem bao giờ đâu. Chúng ta đi thôi!”
Bây giờ Lục hoàng tử đã nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều rồi, mặc dù hắn ta vẫn rất kiệm lời trước người ngoài, nhưng trước mặt Diệp Phỉ Nhiên hắn ta lại chẳng ngần ngại nhiều lời một chút.
Diệp Phỉ Nhiên lại gật đầu, trong lòng nghĩ: [Cũng chỉ có ca ca hiểu ta thôi, cứ nằm ở nhà chờ thì chán thật, đã thế còn không hóng được chuyện gì, ra ngoài cho khuây khoả vậy.]
Cứ thế, Lục hoàng tử bế Diệp Phỉ Nhiên lên xe ngựa, đi thẳng đến cổng thành.
Từ xa nhìn lại, bọn họ đã thấy các quan viên đang đứng ngoài cổng thành chờ nghênh tiếp đoàn sứ, đi đầu là Lạc Thân Vương và đại biểu ca.
Lạc Thân Vương đang thì thầm gì đó với Đại biểu ca, vẻ mặt Đại biểu ca trông có vẻ đang rất kìm nén, cảm giác như nếu không phải đang ở nơi đông người thì y rất muốn quay sang đánh cho Lạc Thân Vương một trận.
Tô Dư Lan không nhịn nổi nữa, y lạnh lùng cảnh cáo cảnh cáo: “Vương gia, chúng ta đang ở trước mặt văn võ bá quan đó, ngài đừng nói mấy lời như thế nữa!”
Lạc Thân Vương cười một tiếng, nhỏ giọng thì thầm bên tai Tô Dư Lan: “Ta chỉ đang nói thật thôi mà, có phải nói điều gì gian dối đâu. Nếu không tin thì ngươi cứ đi hỏi Thiếu phó bên cạnh Thái tử mà xem. Hắn trông có vẻ chính trực đường hoàng, khó gần thế thôi, nhưng thật ra lại là một người sợ vợ đó. Tiểu thê tử nhà hắn tên là Trì Kính Châu, vốn là tiến sĩ cùng khoá với hắn, nhưng vì sức khỏe yếu nên không thể theo đuổi con đường làm quan. Nên nghe đồn, lúc rảnh rỗi chàng ta sẽ viết kịch, những người hát côn khúc trong ngoài kinh thành đều tôn thờ chàng ta như một vị thần. Có thể cầm được khúc hí mà chàng ta viết, thì ngày nổi tiếng đã không còn xa nữa rồi.”
Tô Dư Lan nghe vậy cũng thấy cạn lời: “Vương gia, sao ngài thích quan tâm chuyện nhà người khác thế? Đừng quên hôm nay ngài đến đây là để làm chính sự đấy!”
Lạc Thân Vương nói: “Chẳng phải đoàn sứ Nam Chiêu vẫn chưa đến à? Hơn nữa, cữu cữu nói chuyện phiếm với cháu trai một chút thì có làm sao? Ai bảo ngươi không tin Thiếu phó bên cạnh Thái tử là đoạn tụ chứ, ta chỉ đang giải thích với ngươi vài câu thôi mà. À, ngươi biết gì chưa? Ngày trước khi Thiếu phó của Thái tử đỗ Trạng Nguyên, bà mối tới đông đến mức tưởng chừng có thể phá luôn cửa nhà của hắn. Ai cũng đoán già đoán non xem vị tân khoa Trạng Nguyên này sẽ cưới thiên kim nhà nào để nâng đỡ cho hắn. Ai mà có dè, hắn chẳng cưới tiểu thư nhà nào hết, cứ thế đóng cửa thành thân với một nam tử khác. Ngươi nói xem, có phải là hắn điên rồi không?”
Lần này Tô Dư Lan không buồn cãi nhau với hắn nữa, y chỉ khẽ lắc đầu: “Chuyện tình cảm, đâu thể nói là điên hay không điên được? Thiếu phó đại nhân không tuân theo thế tục, không màng đến tiền đồ, toàn tâm toàn ý đối đãi với vị Trì công tử kia, chắc hẳn cũng là người trọng tình trọng nghĩa. Theo ta, hắn không những không điên mà còn là người thực sự khiến người khác ngưỡng mộ đấy.”
Ai ngờ nghe xong mấy lời này của Tô Dữ Lan, Lạc Thân Vương lại im lặng.
Mãi cho đến khi xa xa vang lên tiếng chiêng trống, báo hiệu đoàn sứ của Nam Chiêu đang tới gần thì hắn mới chậm chạp hỏi: “Những lời ngươi nói khi nãy có phải lời thật lòng không?
Tô Dư Lan mơ hồ hỏi lại: “Sao lại hỏi có phải lời thật lòng hay không làm gì?”
Lạc Thân Vương cũng không hỏi nữa, chỉ cười cợt nhả một tiếng rồi nói: “Không có gì, Dư Lan nhà chúng ta đã lớn rồi, cửu cửu không thể xem ngươi là một đứa nhóc nữa rồi. Vương tử và công chúa Nam Chiêu sắp tới nơi rồi, chúng ta đi thôi! Phải đến nghênh đón họ rồi.”
Đặc điểm của dân Nam Chiêu được thể hiện rất rõ ràng, họ mặc trên người những bộ trang phục truyền thống, những món đồ trang sức bạc đeo trên người cứ kêu leng keng, khiến họ trông rất lộng lẫy và diễm lệ.
Nổi bật nhất là nữ tử đang ngồi thẳng trên lưng ngựa đi đầu, nàng mặc một chiếc áo choàng tím khảm đá quý, trang sức trên đầu và cổ là biểu tượng của Vương tộc Nam Chiêu. Biểu tượng ấy là một đáo hoa U Linh Lan rất đẹp, còn được gọi là Quỷ Lan.
Nữ tử này đang đeo mạng che mặt, nên không thể nhìn rõ dung mạo nàng, nhưng chỉ nói về khí chất thì từ xa nhìn lại nàng ta như nàng như một đóa sen thơm ngát giữa đầm, vẻ đẹp của nàng lấn át tất cả các cung nữ khác đến từ Nam Chiêu.