Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 75

Diệp Phỉ Nhiên trầm tư nhìn công chúa Nam Chiêu, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc: [Nếu như nàng ta thật sự giống như đúc Thục phi nương nương, có khi nào là muội muội thất lạc nhiều năm của Thục phi nương nương không? Vậy thì cốt truyện này quá là máu chó rồi!]

Nhưng bây giờ hệ thống của cậu đang thăng cấp, nên không thể nào xác thực xem điều đó thật hay không, chỉ có thể ở đây lo lắng suông.

Lục hoàng tử nghe thấy suy nghĩ trong lòng của cậu thì thầm cười một tiếng. Hắn ta nghĩ, trên đời này làm gì có nhiều người giống nhau y đúc như vậy chứ, cũng làm gì có nhiều muội muội thất lạc nhiều năm như vậy.

Suy cho cùng, người Nam Chiêu đã đến. Cậu chuyện kia đã được sáng tỏ. Và, ván cờ này cũng chính thức bắt đầu.

Tiếng nhạc Nam Chiêu du dương vang bên tai, các vũ nữ xinh đẹp nhảy những vũ điệu vui tươi giữa tiếng sáo du dương. Vương tử Nam Chiêu nho nhã, lễ độ bước xuống ngựa, duỗi tay đỡ muội muội chưa thể đứng vững.

Diệp Phỉ Nhiên ngồi trong xe ngựa, vẫn quan sát chăm chú hai huynh muội bọn họ. Rồi cậu nhìn thấy Lạc Thân Vương dẫn Tô Dư Lan tiến lên phía trước, chầm chậm hành lễ với họ.

Với tư cách là người chủ trì, Lạc Thân Vương dẫn đầu nói trước: “Hoan nghênh khách từ xa mà đến, kẻ hèn Tiêu Cẩm Đường hân hạnh được gặp mặt hai vị.”

Vương tử Nam Chiêu nhìn rất trẻ, khoảng tầm hai mươi tuổi. Khi hắn nghe đến người này gọi là Tiêu Cẩm Đường, nhận ra y ngay: “Thì ra là Lạc Thân Vương, ta đã sớm nghe gia huynh nhắc đến ngài. Ta là Đoàn Dịch, đây là muội muội ta Đoàn Phi Phi, cũng chính là công chúa Phi Ngọc danh tiếng lẫy lừng của Nam Chiêu chúng ta.”

Trên trán công chúa Phi Ngọc có điểm chút chu sa, người khoác bào phục Nam Chiêu hoa lệ, chầm chậm hành lễ với Lạc Thân Vương.

Lạc Thân Vương là người rất có chừng mực, cũng vội vàng đáp lễ với nàng, nói: “Nghe danh công chúa Phi Ngọc đã lâu, nay nhìn thấy quả nhiên không tầm thường. Bản vương đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chiêu đãi khách từ xa đến, mời hai vị lên xe ngựa, theo ta vào kinh!”

Trên xe ngựa, Diệp Phỉ Nhiên thầm lặp lại tên của nàng ấy: [Đoàn Phi Phi, cái tên này nghe cũng khá hay đó. Nhưng cái tên Đoàn Dịch kia, nếu không nghe kỹ sẽ tưởng là Đoàn Dự. Nhưng nước Nam Chiêu quả thực là do Đoàn thị thống trị bốn trăm năm. Nên tiểu thuyết của Kim lão gia tử không phải là bịa đặt mà không có căn cứ.]

Tuy rằng, lịch sử hư cấu này có những diễn biến trùng lặp với lịch sử thế giới thực của cậu. Nhưng nó không giống nhau hoàn toàn. Ví như, trong lịch sử nước Đại Lý, Đoàn thị xuất thân từ Bạch tộc, cũng là Bạch tộc sau này. Và một người tên là Đoàn Tư Bình đã lập nên nước Đại Lý.

Mà nước Nam Chiêu hẳn là nước Đại Lý.

Lục hoàng tử lại nói với cậu về lịch sử của nước Nam Chiêu: “Hoàng đế khai quốc của Nam Chiêu là Đoàn Tứ, người này không rõ tên thật, và giờ đã trải qua được bảy triều đại. Ngoài ra, nước Nam Chiêu vốn không hiếu chiến lắm. Ở đó, dẫu đất đai không cằn cỗi nhưng vẫn rất bất tiện trong việc trồng trọt, do có nhiều núi và hồ. Nên bình thường bọn họ kiếm sống dựa vào việc thu thập các sản vật trên núi hoặc nuôi trồng. Nhưng phong cảnh của Nam Chiêu quốc rất đẹp, đặc biệt là Vương Đô Đại Lý, nơi có hồ Nhị Hải đẹp như tiên cảnh.”

Diệp Phỉ Nhiên: [Aaaaaaa! Thương Sơn Nhị Hải! Nơi đó rất đẹp nha, đáng tiếc trước kia không có thời gian để đi.]

Gia cảnh nhà cậu không mấy tốt lắm. Từ nhỏ, cậu đều dồn hết thời gian vào việc học hành để thoát nghèo.

Chẳng qua bây giờ cũng không tệ, mỗi ngày ăn ngon uống đủ còn có cả một đống người yêu thương hắn, cho dù thiếu đi sản phẩm điện tử để giải trí nhưng cũng coi như là không thua thiệt.

Lục hoàng tử hỏi: “Phỉ Nhi thích chỗ đó hả? Nếu như thích, sau này ta dẫn đệ đi chơi.”

Diệp Phỉ Nhiên gật đầu ngay tắp lự, lòng lại nghĩ: [Thích, ta rất thích nha! Mỗi lần nhìn thấy nội dung miêu tả Nhị Hải trong văn chương, đều nhịn không được mà ước ao.]

Cậu muốn biết thực vật dưới nước có nở hoa hay không, muốn nếm thử hương vị của hoa dương nước xào (hoa ottelia), còn muốn đi bơi trong hồ Nhị Hải, lại đi leo núi Thương Sơn.

Không biết trong cổ thành Đại Lý có phải có rất nhiều cửa hàng bạc giống như trong tiểu thuyết nói không. Người có tay nghề già dặn có thể tạo ra những món đồ trang sức của Bạch tộc vô cùng tinh xảo.

Lục hoàng tử gật đầu: “Được, chúng ta quyết định vậy đi, sau này nhất định dẫn đệ đi.”

Trong lòng hắn ta nghĩ, nếu như sau này non sông vững chắc, hắn ta nhất định sẽ mang theo Phỉ nhi ngao du khắp giang sơn Đại Ninh, ngắm nhìn toàn bộ cảnh đẹp.

Đoàn sứ thần của nước Nam Chiêu mênh mông cuồn cuộn tiến vào Kinh thành. Bởi vì dọc đường, họ ca hát nhảy múa nên đã thu hút không ít bách tính Kinh thành đến vây xem.

Vừa tiến vào Kinh thành, các vũ nữ nước Nam Chiêu liền bắt đầu rải cánh hoa. Đây không hẳn là cánh hoa tươi, mà là những cánh hoa khô đã qua xử lí, có thể là hoa quá nhiều nên cả con đường đều tràn ngập hương thơm.

 

Lạc Thân Vương khá là có hứng thú với việc này: “Nước Nam Chiêu quả nhiên là Hoa Đô, rắc nhiều cánh hoa như vậy cũng không đau lòng chút nào nha?”

Công chúa Nam Chiêu cuối cùng cũng lên tiếng: “Vương gia yên tâm, hoa khô chúng ta chuẩn bị không độc hại, ngược lại còn có tác dụng xua đuổi rắn và côn trùng. Vị trí của Nam Chiêu chúng ta là nơi có rất nhiều rắn và côn trùng, những cánh hoa này chúng ta nghiên cứu chế tạo ra để đối phó với chúng. Mặc dù rắn và côn trùng Kinh thành không gây hại nhiều, nhưng chúng ta rải như vậy thì những con côn trùng độc đang ẩn núp cũng sẽ bị xua đuổi sạch sẽ. Có thể nói là chỉ có ích mà không có hại.”

Giọng nói trong trẻo như chuông bạc, nghe có vẻ là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi xinh đẹp hồn nhiên.

Lạc Thân Vương gật gật đầu: “Thì ra là thế, nước Nam Chiêu thật có lòng. Thế mà lại tặng cho bá tánh Kinh thành một phần lễ lớn như vậy.”

Nhưng thực sự Lạc Thân Vương có hơi hoài nghi. Vốn dĩ, nàng ấy biết chuyện Dư quý phi bị cổ trùng tấn công cách đây không lâu. Mà Kinh thành vừa mới trải qua chuyện cổ trùng thì nước Nam Chiêu đã tặng lễ đuổi côn trùng. Không biết đây là trùng hợp hay là còn có ý gì khác.

Nếu như là trùng hợp, vậy thì không sao. Nhưng nếu là có ý gì khác… thế bí mật của Dư quý phi trong hoàng cung… Tuy nhiên, chuyện này ngay cả Hoàng thượng cũng không biết, người khác làm sao biết được?

Lạc Thân Vương trầm tư lại nghe thấy vương tử Nam Chiêu ở bên cạnh nói: “Vương gia, khi nào chúng ta có thể gặp Hoàng thượng? Xá muội ngưỡng mộ Hoàng thượng đã lâu, đã sớm muốn diện kiến dung nhan Hoàng thượng, Nếu như lần này Hoàng thượng cũng có ý, Nam Chiêu tình nguyện ký thỏa thuận trăm năm, đưa muội muội vào cung làm phi.”

Lạc Thân Vương không nghĩ đến, vừa mới vào Kinh thành, vương tử Nam Chiêu đã nhắc đến chuyện này.

Thực ra, y rất khó xử với chuyện đó. Kể từ khi Trương Thục phi qua đời, Hoàng thượng cũng không cho người mới nhập cung.

 

Trước kia, có Trương Thục phi ở đây, nàng ấy có thể thuyết phục ngài ta, bảo ngài nạp người mới, vì hoàng thất mà khai chi tán diệp.

Nhưng giờ người đã chết, vả lại, tình cảm của Hoàng đế đối với Trương Thục phi vô cùng lớn. Chắc hẳn, trong lòng ngài ta không thể chứa thêm ai khác nữa.

Vậy mà, vào ngay thời điểm này, vương tử Nam Chiêu lại đưa vị muội muội giống y đúc Trương Thục phi đến. Có bao nhiêu nghi ngờ cứ chồng chất lên, khiến cho Lạc Thân Vương càng hoài nghi mục đích chuyến đi này của nước Nam Chiêu.

Y không muốn để sứ thần nước Nam Chiêu gặp Hoàng thượng quá sớm. Và y muốn âm thầm quan sát thêm hành động của bọn họ, vì vậy chỉ có thể cười xoà: “Nhị vị cũng biết đó, chúng ta tổ chức bữa tiệc lần này là để chiêu đãi tứ quốc. Nhưng giờ chỉ có Nam Chiêu vào Kinh, còn các nước khác vẫn chưa đến. Mà đại hội tứ quốc đương nhiên phải đợi tứ quốc đến đông đủ mới có thể bắt đầu. Hoàng huynh ta bận trăm công nghìn việc, nay lại có hạn hán ở Sơn Đông, quả thực không thể thoát thân được. Như vậy đi, trước tiên nhị vị cứ ở lại Hồng Lô tự, nhân lúc ba nước khác chưa đến, có thể đi dạo vòng quanh Kinh thành, trải nghiệm phong cảnh của Đại Ninh, thế nào?”

Không ngờ, vương tử và công chúa Nam Chiêu không tỏ vẻ bất mãn mà rất tuỳ ý nói: “Không vội. Dù sao, chúng ta phải ở lại đô thành ít nhất vài tháng. Hoàng thượng vẫn có thể dành thời gian gặp chúng ta.”

Lạc Thân Vương cũng đành chịu, lòng nghĩ bọn họ phỏng chừng là có chuẩn bị mà tới.

Nếu đã như vậy, y cũng không vội, bèn sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở rộng rãi, còn phái một đội quân của Ngũ cô nương đến bảo vệ.

Phụ trách canh gác là tướng lĩnh của Ngũ cô nương - Hàn Lập Quyên, vị nữ hào kiệt để cho phu quân của mình tự sinh con gái.

Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử cũng theo đến Hồng Lô Tự, mãi đến khi sứ đoàn nước Nam Chiêu tiến vào cửa viện mới quay trở lại.

Nhưng hai người bị Lạc Thân Vương ngăn lại, đập quạt xếp một cái hỏi: “Tiểu quỷ, đi theo một đường, các ngươi xem náo nhiệt cũng không nên xem như vậy nha?”

Lục hoàng tử thò đầu ra ngoài, suy nghĩ của Diệp Phỉ Nhiên từ trong xe ngựa truyền đến: [Hỏng bét hỏng bét, bị Lạc Thân Vương phát hiện rồi hic hic hic~ Ngài ấy sẽ không trách phạt chúng ta chứ?]

Lạc Thân Vương nhẹ nhàng duỗi đôi chân to dài ngồi vào trong xe ngựa, hỏi: “Tiểu quỷ, các ngươi theo qua đây hóng hớt cái gì hả?”

Lục hoàng tử không nói chuyện, Lạc Thân Vương hắng giọng: “Yên tâm đi! Xung quanh đây đều là người của ta, không có ai tiết lộ chuyện ngươi nói đâu. Hơn nữa, chúng ta đang ở trong xe ngựa, nhỏ tiếng xíu là được”.

Lục hoàng tử không giả vờ nữa, cung cung kính kính hành lễ với Lạc Thân Vương: “Tiểu hoàng thúc.”

Lạc Thân Vương hừ một tiếng: “Hoàng thúc thì kêu Hoàng thúc, sao còn thêm một chữ tiểu làm gì? Thằng nhóc thối nhà ngươi, trước mặt Hoàng thúc còn lấp liế.m, sau này có chuyện tốt cũng không nhớ đến ngươi.”

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên vang lên: [Chứ còn gì nữa, Lạc Thân Vương rất tốt, không phải nhân vật phản diện, mỹ nhân ca ca ngài hoàn toàn có thể tin tưởng hắn.]

Lục hoàng tử nhẹ nhàng đáp: “Không có, Hoàng thúc hiểu lầm rồi. Chỉ là bây giờ đang ở bên ngoài, điệt nhi sợ sẽ gây ra… rắc rối.”

Lạc Thân Vương mở quạt, nhẹ nhàng quạt: “Cẩn thận một chút cũng tốt. Gần đây, phủ Kính Quốc Công lại xảy ra chuyện lớn. Công Bộ Thượng Thư từ quan, thay người của Kính Quốc Công phủ vào, mà tu sửa phủ Lạc Thân Vương lần này là do bọn họ phụ trách. May là ngươi không ở trong phủ, bọn họ không thể nghe ngóng cái gì. Nhưng mấy vị tướng quân của Tô gia đều bị buộc tội rồi. Chẳng qua, đó đều là những chuyện vô căn cứ, không thể tra ra được cái gì nên cứ ngó lơ đi. Với lại, mấy nay quân của Tô gia điều tra chỉnh đốn, đã tra ra được một tên bán chủ cầu vinh, tạm thời tên đó vẫn đang bỏ trốn. Hai người các ngươi không có chuyện gì thì đừng ra ngoài chạy lung tung, cẩn thận bị bọn tặc kia bắt làm con tin.”

Theo Lạc Thân Vương thấy, hai người bọn họ chính là hai nhóc con tay trói gà không chặt, bị tên côn đồ bắt liền chạy không được.

Lục hoàng tử không phục nói: “Ta sẽ bảo vệ Phỉ Nhi, Hoàng thúc, ta là người có võ công.”

Lạc Thân Vương thở dài: “Ồ, phải không đó? Ngươi cho rằng có võ công thì mọi chuyện sẽ thuận lợi rồi hả? Nhưng ngươi có biết mấy người của nước Nam Chiêu có lai lịch như thế nào không? Có biết trên đời này, người sử dụng độc lợi hại nhất là ai không? Không cần nghĩ cũng biết đó là Đoàn thị Đại Lý. Ở nơi đó của bọn họ, rắn, côn trùng, chuột, kiến tràn lan khắp nơi. Dù nam hay nữ, họ đều có sở trường thổi khèn. Cũng không phải khèn bình thường chỉ để giải trí, mà là pháp bảo điều khiển độc trùng của bọn họ. Hơn nữa, nghe nói bọn họ còn có khả năng giao tiếp cực kỳ mạnh mẽ với độc trùng, có thể ra lệnh cho độc trùng, để bọn chúng làm bất cứ điều gì họ muốn. Các ngươi có thể cảnh giác với người xấu nhưng không thể phòng được côn trùng có đúng không? Kinh thành vừa mới ồn ào chuyện độc trùng, ta hy vọng các ngươi không gặp phải những thứ như vậy.”

Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên run lên một cái, thầm nghĩ: [Đáng sợ như vậy sao? Vậy công chúa Nam Chiêu cũng biết dùng độc đúng không? Không biết phong thủy hoàng cung có tốt hay không, đưa một vị Liễu Quý Nhân vào cũng đã đành, lần này lại đến một Đoàn Phi Phi nữa. Chẳng rõ, giữa hai người bọn họ độc của ai lợi hại hơn. Hai người họ sẽ không đánh nhau đó chứ?]

[Nếu đúng như vậy, thì đúng là có chuyện vui để xem rồi~!]

Bình Luận (0)
Comment