Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 76

Nghe Diệp Phỉ Nhiên nói như vậy, Lạc Thân Vương đột nhiên nảy sinh chút hứng thú. Y mở quạt giấy, mỉm cười và nghĩ thầm rằng, chuyện này đối với bọn họ thật sự là chuyện tốt.

Mấy nay hậu cung tranh đấu lộn xộn thế này, Vương Hoàng hậu chắc chắn không rảnh để ý đến y đâu. Ngoài ra, phủ Kính Quốc Công có thể cũng bị phân tán sự chú ý rồi.

Ai ngờ sau khi nghe được những lời này, hàng mày của Lục hoàng tử khẽ nhíu lại. Nhưng rất nhanh, hắn ta đã ngẩng đầu lên và hỏi Lạc Thân Vương: "Hoàng thúc, người chạy đến đây, để lại một mình đại biểu ca xử lý công việc, huynh ấy có tức giận không?"

Chỉ thấy, vẻ mặt của Lạc Thân Vương đầy sự tự tin, phe phẩy cây quạt mà nói rằng: "Sao lại như thế được chứ? Tiểu Dư Lan hiếu thảo nhất, nó chủ động muốn gánh vác trọng trách thay ta."

Ngờ đâu, y vừa dứt lời, Tô Dư Lan đã đi ra từ bên trong Hồng Lư tự, vừa nhìn trước ngó sau vừa mắng chửi: "Tiêu Cẩm Đường! Ngài đâu rồi? Để ta một mình trong Hồng Lư tự đối phó với bao nhiêu người, còn ngài chạy trốn nhàn hạ quá nhỉ! Lần sau ta còn làm việc cùng với ngài thì ta... ta là con chó!"

Chính lúc đó, hai đứa bé đồng loạt nhìn về phía Lạc Thân Vương. Mà Lạc Thân Vương không ngờ rằng bản thân y lại bị mất mặt nhanh như vậy. Tức thì, y hắng giọng, nói: "Ôi chao, các ngươi nghe thử xem. Đã là văn nhân mà lại mắng người như tát nước thế này! Được rồi... hai người các ngươi về nhanh đi. Đừng đi bộ ở bên ngoài nữa, ta đi dỗ dành Tiểu Dư Lan nhà ta đây."

Tuy nhiên, lời chưa nói hết, hai đứa bé đã thấy Lạc Thân Vương vội vàng chạy biến đi.

Lúc ấy, Diệp Phỉ Nhiên lải nhải trong lòng: [Gấp gáp như vậy làm gì chứ? Như thể đang đuổi theo vợ vậy! Ha ha… Người không biết còn tưởng rằng vợ của ngươi đang tức giận đấy!]

Ở cạnh đó, Lục hoàng tử không biết nên nói gì: “...”

Nhưng rồi, nét mặt cậu đã tràn đầy vẻ mong chờ, nhìn về phía Lục hoàng tử: [Ca, chúng ta đến khu chợ phía Tây mua sắm nhé? Có tiền! Thì phải đi mua sắm thui!]

Tuy nhiên, miệng nhỏ chỉ bật ra được hai chữ: "Ca... mua!"

Hết cách với cậu rồi! Tuy rằng, hắn ta biết hiện tại kinh thành tốt xấu lẫn lộn, người khắp nơi đều nóng lòng đổ dồn về phía kinh thành để thăm dò. 

May thay, binh lính tuần tra của Tô gia đã trở nên nghiêm ngặt hơn. Mọi ngóc ngách của đường phố đều có thể thấy được quân của Ngũ cô nương. Ắt hẳn, Hàn tướng quân đã phân công tất cả nguồn lực đi tuần tra khắp nơi.

Thế là, Tiêu Tông khẽ “ừ” một tiếng. Hắn ta căn dặn Nhạn Thư đang đánh xe ở bên ngoài: "Đi đến chợ phía Tây, nhưng trước tiên tới chỗ múa rối của Hắc tam gia xem thử."

Mỗi lần Diệp Phỉ Nhiên xem múa rối, cậu đều bị chọc cười khanh khách không ngừng. Nhớ rằng lúc đó, cậu còn phàn nàn một câu: [Hết cách rồi! Ai bảo ở trung đại ít chỗ vui chơi giải trí như thế chứ. Nhất định, về sau mình phải phát triển nền văn hóa giải trí mới được.]

Thật ra thì đất đai ở thời này rất tốt. Vì mấy vị quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi trác táng, thường nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm. Cho nên, việc tiêu tốn nhiều tiền nhất chính là chuyện theo đuổi thần tượng.

Diệp Phỉ Nhiên đi dạo chợ phía Tây một vòng, mua được một bộ múa rối. Đây là con rối được điều khiển bằng những sợi chỉ. Mà sau này, người ta gọi đây là biểu diễn múa rối.

Cầm lấy sợi dây trong tay, cậu nhẹ nhàng kéo thử. Tức thì, tay chân của con rối bắt đầu chuyển động, cùng với đó là tiếng chiêng và tiếng trống nhịp nhàng vui nhộn. Thật giống như đang diễn hí khúc vậy!

Đúng lúc đó, Tiêu Tông hỏi cậu: “Còn muốn chơi gì nữa không? Hiếm khi mới được ra ngoài chơi một chuyến."

Nhưng cậu lại lắc đầu, vì cậu cũng thấy hơi lo lắng. Hơn nữa, hiện tại hệ thống của cậu đang bảo trì. Nó không thể nào cảnh báo nguy hiểm trước được. Nhỡ có chuyện gì xảy ra, vậy thì khó để giải quyết lắm.

Thế là, Lục hoàng tử suy nghĩ một lát mới nói: "Vậy đi mua ít đồ ăn nhẹ rồi chúng ta quay về!"

Hắn ta vừa dứt lời, Diệp Phỉ Nhiên đã gật đầu ngay. Cậu mở miệng bập bẹ nói: "Bánh đậu phụ! Bánh hoa mai! Bánh hoa... quế!"

Nói sao thì cậu đã được chín tháng tuổi rồi đấy nhé! Mọc được hẳn sáu cái răng lận, vậy nên cậu có thể cắn được những cái bánh ngọt nhỏ này đó! 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, Tiêu Tông cười khẽ, đồng ý: "Được! Ngươi muốn ăn cái gì thì ta sẽ mua cho ngươi."

Rất nhanh, xe ngựa đã đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất ở khu chợ phía Tây của kinh thành. Nhưng cho dù bản thân là thân vương, đến cửa hàng bánh ngọt này thì y vẫn phải xếp hàng thôi.

Đúng như dự đoán, từ xa bọn họ đã nhìn thấy Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan đang xếp hàng ở đầu bên kia.

 

Chính lúc đó, âm thanh phàn nàn vang lên từ cõi lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Hai người bọn họ cãi lộn với nhau xong lại ra đây hò hẹn đó hả? Lạc Thân Vương đúng là biết cách dỗ dành vợ! Y cũng biết đầu tiên là phải mua đồ ăn cho người ta.]

Thật sự, Lục hoàng tử hết nói nổi rồi. Nhưng hắn ta phải vờ như không nghe được gì cả, khẽ dặn dò Nhạn Thư: "Xếp hàng mua những loại bánh mà tiểu thiếu gia thường hay ăn đi."

Nhạn Thư đáp lời rồi rời đi, mà Diệp Phỉ Nhiên đang thò người nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ của xe ngựa. Cậu lại lặng lẽ nghe lén cuộc nói chuyện của người khác.

Ở phía kia, Lạc Thân Vương vừa xếp hàng vừa nói nhỏ: "Chẳng qua là, ta nhìn thấy Dật thân vương với Phỉ Nhi nên mới đi đến tiếp đón thôi. Nhiêu đó chỉ tốn một tí thời gian thôi mà! Không phải ta đã nhanh chóng trở về rồi hay sao? Tiểu Dư Lan à, ngươi có thấy rằng gần đây ngươi có hơi càn rỡ hay không?"

Nghe những lời như thế, Tô Dư Lan quả thật không biết nói thế nào: "Ta phải một mình xử lý cuộc hội họp giữa bốn nước. Đây là một chuyện vô cùng quan trọng! Chẳng nhẽ, Vương gia không để tâm chút nào hay sao?"

Thấy vậy, Lạc Thân Vương vội nói: "Ta có để tâm mà! Chẳng qua... Ngươi cũng biết là từ nhỏ ta đã không học hành, không làm việc gì cả. Sao ta có thể làm tốt được những việc lớn như thế chứ? Nếu không có Tiểu Dư Lan đây, sợ rằng mối quan hệ giữa Đại Ninh với bốn nước láng giềng sẽ bị tan vỡ mất."

Càng nghe người này nói, Tô Dư Lan càng cảm thấy hết cách, nhưng y vẫn quở trách: "Cho dù là vậy, ngài cũng không thể không có chút ý chí cầu tiến nào! Ngài vẫn chẳng làm cái gì cả. Vậy những gì Hoàng thượng đặt ở ngài..."

Chợt, y không nói tiếp nữa. Đúng thật là Hoàng đế đã đặt rất nhiều hy vọng về Lạc Thân Vương. Thế nhưng, ngày ấy càng làm vậy thì tình thế của Lạc Thân Vương càng trở nên tồi tệ hơn.

Thình lình, Tô Dư Lan thở dài một hơi, lại lùi về sau vài bước: "Thôi, ta biết ngài đang lợi dụng chuyện này để trải đường cho ta. Ngài để ta có thể tận dụng công lớn lần này, nhờ vào việc tổ chức cuộc họp mặt giữa bốn nước mà từng bước đi lên. Nhưng với tình hình trước mắt, Tô gia chẳng khác gì đang đi trên tấm băng mỏng cả. Nếu ta cứ từ từ đi lên như thế này, sợ là..."

Tuy y không nói tiếp, nhưng trong tâm Lạc Thân Vương hiểu rõ điều này, khẽ nắm lấy tay y và nói: "Tiểu Dư Lan, ngươi thật là ngây thơ! Cho dù Tô gia chúng ta lùi rồi lại lùi tiếp, đấy chẳng phải vẫn đi theo kế hoạch của họ sao? So với việc chịu đánh một cách bị động, chi bằng chủ động tiến lên. Vì binh sĩ của Tô gia chúng ta sao có thể cụp đuôi như thế được?"

Ấy vậy, Tô Dư Lan lại rít lên, không nói nên lời: "Vương gia! Ngài là một thân vương, sao lại nói thẳng ra như thế?"

Tức thì, Lạc Thân Vương che miệng lại, hạ giọng bảo: "Ta quên không để ý! Chỉ là nhanh mồm nhanh miệng tí thôi mà... Tóm lại là, ngươi đừng sợ cái gì cả. Tất cả đã có ta chịu trách nhiệm. Ngươi cứ dũng cảm làm đi, làm tốt là công của ngươi, làm không tốt là tội của ta. Ngươi có thể đổ mọi lội lầm lên người ta mà. Cùng lắm thì, hoàng huynh chỉ mắng ta vài ba câu bất tài vô dụng thôi. Miễn không phải là chuyện quan trọng, hắn sẽ không gây khó dễ với ta đâu."

Và dẫu thật sự có động tới mấy việc quan trọng đi chăng nữa, y chắc chắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế để giữ lại mạng sống cho người cháu này.

Xét trong nguyên tác, Hoàng đế đã thật sự làm như vậy. Nhưng tiếc thay, Tô Hạo Thanh đã nhận hết tất cả tội danh về phần mình. 

Vốn dĩ, Diệp Phỉ Nhiên chỉ muốn hóng chuyện. Nào ngờ, cậu nghe lén một lát đã hóng hớt thêm được bao nhiêu chuyện. Nháy mắt, lòng thấy hơi chột dạ, nghĩ thầm: [Hai người bọn họ... không ngờ là lại tốt với nhau như vậy! Ta hạ mình xuống để ngươi bước lên cao đồ đó!! Vương gia yêu thương đại biểu ca quá đi! Đại biểu ca đúng là có phúc!]

Tất nhiên, Lục hoàng tử nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia. Mà bọn hắn thì… một người tai thính mắt tinh, một người có kỹ năng đặc biệt, có thể nghe được những lời thầm thì mà người thường không nghe được.

Tuy rằng, cõi lòng Tiêu Tông hiểu được rằng, Lạc Thân Vương làm như vậy là để Tô gia tiến thêm một bước nữa. Nhưng hắn ta không nhịn được mà có những suy nghĩ giống như Diệp Phỉ Nhiên. 

Cho dù người dân Đại Ninh rất cởi mở đi chăng nữa, từ xưa đến nay vẫn chưa từng có tiền lệ cưới nam thê. Chỉ riêng một thiếu phó của thái tử là bí mật cưới nam thê!

Hơn nữa, với thân phận của hai người bọn họ, một người là trưởng tôn của Tô Đại tướng quân, một người là thân vương mà Hoàng đế yêu thương nhất. Để có thể đến được với nhau, ắt sẽ khiến người đời kinh hãi!

Càng nghĩ hắn ta càng cảm thấy chuyện đấy là không thể. Dẫu sao, đó chỉ là tình cảm đôi lứa mà thôi. Và chuyện bọn họ phải lo lắng hãy còn nhiều lắm! Vả lại, ai có thể vì chuyện tình cảm lứa đôi mà chịu đựng sự chỉ trích của thiên hạ chứ?

Hiện giờ, Tiêu Tông vẫn chỉ là một thiếu niên thuần khiết, chưa biết rằng nhiều năm sau hắn ta còn làm ra một chuyện khiến người đời phải chấn động hơn cả chuyện của bọn họ. 

Trước cửa hàng bánh ngọt, Lạc Thân Vương mua mấy món bánh ngọt mà Tô Dư Lan thích ăn để lấy lòng rồi trở về cùng với y.

Ở trên đường, hai người lại bàn bạc chi tiết về cuộc họp mặt giữa bốn nước. Âu cũng vì Hoàng đế vô cùng coi trọng lễ thiên thu* lần này, hy vọng dịp này có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa bốn quốc gia.

*Lễ thiên thu: lễ sinh nhật của Hoàng đế. 

 Mấy năm nay, giao tranh liên miên với bốn quốc gia đã khiến cho dân chúng ở biên cương với bốn nước đó lầm than, khổ không kể xiết. 

Nhất là trận đánh với nước Bắc Liêu. Tuy năm trước, Đại Ninh đã đánh thắng một trận, nhưng họ lại thắng vô cùng thê thảm. Suy cho cùng, họ đã lấy tính mạng của ba vạn tướng sĩ để đẩy lùi Bắc Liêu lùi về sau mười dặm, cũng đổi lấy ba năm ngưng chiến.

Chính lần ấy, nhất phẩm Đại tướng quân vội vàng liều lĩnh tiến công. Dẫu họ chiến thắng, nhưng ba vạn tướng sĩ đã phải vùi thây ở đất Bắc Liêu. Vậy nên, họ chẳng những không được khen ngợi mà ngược lại còn bị Hoàng đế răn dạy. 

Rất rõ ràng, gã có thể đợi đến đầu mùa xuân năm sau, khi binh hùng tướng mạnh rồi tiến công, giành lấy chiến thắng. Thế nhưng, tại sao lại mạo hiểm tiến công đúng lúc Bắc Liêu có binh lính hùng mạnh? Có thể thấy được là gã không hề để tâm đến tính mạng của các tướng sĩ. 

Bởi vì mùa đông ở Bắc Liêu vô cùng lạnh lẽo. Trải qua mùa đông khắc nghiệt, quân lính có mạnh đến đâu vẫn bị đè bẹp bởi cơn đói và sự rét buốt. Khi đó, có thể lấy ít địch nhiều, giành lấy trận thắng.

Một phần vì Tiết Quý rất cần công trạng này. Do Tô Hạo Thanh đã tăng hẳn ba cấp, leo lên nhị phẩm trấn quốc Đại tướng quân rồi. Nếu tăng thêm hai cấp nữa, vậy một nhất phẩm Đại tướng quân như gã sẽ bị uy hiếp. 

Đây cũng chính là lý do Kinh quốc công liên tục gây rối ở kinh thành, vừa hay tạo một cơ hội tốt cho con rể Tiết Quý.

May thay, tuy rằng lần này thắng một cách thê thảm, nhưng vẫn là thắng. Mà Hoàng đế vừa đánh vừa xoa, thưởng cho Tiết Quý và gia đình không ít thứ tốt.

Tô Dư Lan nói: "Cho nên ta định sắp xếp một màn biểu diễn võ thuật. Nhưng không biết nên chọn kiểu nào mới thể hiện ra được sự oai phong của Đại Ninh ta. Đồng thời, có thể uy hiếp tới Bắc Liêu."

Nghe vậy, Lạc Thân Vương mới bảo: "Ta thấy ngươi có thể càu nhàu trước mặt Phỉ Nhi, nói không chừng thằng bé có thể cho ngươi một ý kiến hay."

Thế rồi, Tô Dư Lan gật đầu đáp: "Vậy cũng được, còn nửa tháng nữa là đến lễ thiên thu rồi. Nếu như vậy, mấy ngày nữa các sứ giả từ bốn quốc gia cũng lần lượt tới. Nhân mấy ngày này, ta sẽ hoàn thành phương thức biểu diễn võ thuật."

Rồi Lạc Thân Vương gật đầu: "Ta biết rồi. Ta tin tưởng Lan Nhi nhà ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này."

Mấy lời ấy rót vào tai, Tô Dư Lan chỉ biết rũ mi im lặng. Hàng mi y vừa dài vừa dày, ngay khi rũ xuống chẳng khác gì lông vũ cả. Y thoáng cau mày, nhìn tay của Lạc Thân Vương đang ôm lấy mình, nhưng chẳng đẩy nó ra.

Rồi y đột ngột chuyển đề tài: "Hôm nay lúc ta gần đi, thị nữ của Nam Chiêu công chúa đưa cho ta một tờ giấy, bảo ta chuyển cho Hoàng thượng. Nữ tử của Nam Chiêu đúng là không giống như người thường, chủ động đến thế. Nhưng ta nghe nói ở Nam Chiêu không có chế độ chung chồng mà. Chẳng lẽ vị công chúa này không biết hậu cung của Hoàng thượng đã có hơn mười vị phi tần rồi sao? Sợ rằng sau này, mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được Hoàng thượng. Đây là tuân theo lệ cũ. Chứ nghe nói, có quý nhân sau khi vào cung chưa từng được thị tẩm lần nào. Nàng ấy cần gì phải đẩy mình vào trong đó chứ?"

Nhưng Lạc Thân Vương không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Tô Dư Lan, một câu cũng không nói. 

Song, Tô Dư Lan bị nhìn đến mức sợ hãi, vẻ mặt không được tự nhiên, hỏi: "Ngài... nhìn ta làm cái gì? Ta nói nhiều như vậy thì ngài phải nói ý kiến của ngài ra đi chứ!"

Tức thì, Lạc Thân Vương thản nhiên nở nụ cười. Y mở miệng nói: "Không. Ta chỉ nghĩ rằng... từ khi nào Tiểu Dư Lan nhà ta lại quan tâm đến chuyện giường chiếu của Hoàng đế như thế? Chẳng phải ngươi toàn tâm toàn ý đọc sách thánh hiền, không nhìn những thứ khiếm nhã hay sao?"

Bình Luận (0)
Comment