Tô Dư Lan hơi xấu hổ, cau mày nói: "Ai là Tiểu Dư Lan của ngài chứ? Hơn nữa, ta đã hai mươi tuổi rồi. Ngài đừng suốt ngày gọi ta là Tiểu Dư Lan nữa được không? Vả lại, ta chỉ là bàn luận về chuyện đó, đâu có gì là vô lễ đâu? Nhưng ngài cố tình biến chuyện hậu cung thành chuyện phòng the. Ta thấy Vương gia mới là người không nên nói năng tùy tiện!”
Mà Lạc Thân Vương không phản bác lời nào, y chỉ chờ Tô Dư Lan nói xong mới vỗ tay tán thưởng: "Không tồi, không tồi! Nhớ trước đây ngươi đâu có nói nhiều như vậy với ta đâu? Giờ ngươi nhanh mồm nhanh miệng, miệng lưỡi sắc bén như thế này… Hóa ra, đây mới là con người thật của ngươi đúng không? Ngươi không thích ta gọi ngươi là Tiểu Dư Lan? Vậy ta nên gọi là gì? Lan Nhi?
Nhưng trước đây ngươi đều cung kính gọi ta một tiếng biểu thúc hoặc Lạc Thân Vương. Vậy mà giờ lại gọi tiếng ngài xa cách như vậy! Ngay cả cái cách ngươi gọi Vương gia cũng mang theo một chút châm biếm nữa. Ta không nói gì ngươi thì thôi đi, ngươi còn trách ta sao. Ôi chao, thật là vô lý mà!"
Tô Dư Lan: “…”
Quả thực, những gì mà Lạc Thân Vương nói đều là sự thật. Thời điểm y trở về từ thư viện Hàn Thần, lúc ấy y đã không gặp mặt ngài ấy lâu rồi. Vì năm mười ba tuổi, y phải vào thư viện Hàn Thần, mãi đến khi trước kỳ thi lớn mới được trở về.
Tuy mấy năm nay, thỉnh thoảng đôi bên có gặp mặt một lần, nhưng phần lớn đều nhìn từ xa, không tiến lại chào hỏi.
Dẫu rằng bọn họ là người thân với nhau, nhưng thân vương suy cho cùng vẫn là thân vương. Đối với tâm thức của đứa trẻ Tô Dư Lan khi ấy, ngài đích thị là sự tồn tại cao cao tại thượng.
Hơn nữa những năm đó, Tô lão thái phi rất thích đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, mà Lạc Thân Vương luôn đi theo chăm sóc bà. Nhìn có vẻ y vì hiếu nghĩa, nhưng thật ra mỗi lần họ đến nơi nào đó, y đều bỏ lại lão nhân gia rồi tự mình đi chơi khắp chốn.
Chỉ với thời gian vài năm, y gần như đã đi khắp nước non Đại Ninh.
Gương mặt của Tô Dư Lan dần dần đỏ lên. Thật ra thì, gần đây y mới dám càn rỡ như vậy, ai bảo y quá hiểu rõ bản tính của Vương gia cơ chứ.
Nhìn ngài ấy rất giống một kẻ ăn chơi, bởi ăn uống vui chơi thứ gì ngài cũng tinh thông cả. Chứ nào nhìn ra khí chất của một vị vương gia. Thế nhưng, ngài không dễ dàng nổi giận mà trách phạt người khác.
Điều này khiến Tô Dư Lan càng trở nên càn rỡ trước mặt y hơn.
Chỉ thấy, Tô Dư Lan đương ngập ngùng: "Đó là bởi vì... vì ngài vừa thấy mặt là trêu đùa ta. Giờ ngài còn cùng với Hoàng thượng lừa ta đến để giúp ngài tổ chức cuộc họp mặt giữa bốn nước. Nhưng sau khi ta đến thì sao? Ngài làm kẻ rảnh rỗi, việc gì cũng do ta làm, còn ngài lại nhàn hạ như thế. Ngài tự xem ngài đi, có giống vương gia chút nào không?”
Mỗi khi y chột dạ, y sẽ càn rỡ trước mặt ngài ấy. Có lẽ, chính Tô Dư Lan cũng không nhận ra điều này.
Nhưng Lạc Thân Vương lại để ý hết thảy. Tuy vậy, y chỉ âm thầm quan sát, thậm chí kiên nhẫn lắng nghe người ta trách móc, và trêu chọc một câu: "Ừ ừ, nói hay lắm! Ngươi nói thêm vài câu nữa cho ta nghe với?"
Rốt cuộc thì y đã khiến Tiểu Dư Lan tức giận, người đó buông y ra rồi đi về phía trước.
Thấy thế, Lạc Thân Vương bèn đuổi theo sau, vừa đi vừa vui vẻ dỗ dành: "Sao lại tức giận nữa rồi? Nào, ăn miếng điểm tâm đi. Ừm... vừa giòn vừa ngọt. Ngươi thật sự không ăn à? Không ăn ta sẽ ăn hết đấy!”
Tô Dư Lan cạn lời với y: "Vương gia, sao tính tình ngài lại như trẻ con thế?”
Nghe thế, vị thân Vương nghĩ thầm, thật đúng là trẻ con. Mới vừa rồi y hãy còn giận dỗi, dỗ mãi chẳng được.
Thế là, Tiêu Cẩm Đường lại khẽ nắm lấy tay của Tô Dư Lan. Họ giống như cặp huynh đệ thân thiết, cùng đi về phía Tô phủ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cãi vã của bọn họ.
Mãi đến khi hai người đi xa, tai và mắt của Diệp Phỉ Nhiên không còn nghe thấy tiếng trêu đùa của họ nữa. Cậu ngáp dài một cái, ghé vào lòng của Lục hoàng tử mà thầm nghĩ: [Hóa ra nghe lén chuyện người khác tiêu hao sức lực như vậy. Việc này sau này nên làm ít đi thì hơn.]
Vừa nghĩ xong cậu liền ngủ thiếp đi, điều này khiến Tiêu Tông cảm giác bất lực không ít, trách nhẹ: “Là ngươi nhất quyết đòi theo người khác nghe lén, giờ lại oán trách à.”
Dứt lời, hắn ta cười nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy cậu rồi dặn Nhạn Thư: "Trở về Tô phủ đi!"
Tối hôm đó, Hoàng đế nhận được thư của Nam Chiêu công chúa, thư này dùng tới loại giấy phấn hoa thông ngầm biểu đạt ý tương tư.
Nghe nói đó là loại giấy của tài nữ thời Đường - Tiết Đào làm ra, để bày tỏ nỗi nhớ nhung với tình lang Nguyên Chẩn.
Trước đấy, Lạc Thân Vương không đành lòng để Tô Dư Lan phải trải qua tình cảnh khó xử này. Nên y tự nguyện đem bức thư ấy đến tận tay Hoàng đế.
Có lẽ nhờ vào thời tiết ấm áp nên thân thể Hoàng đế đã khá hơn. Mặc dù thi thoảng, ngài vẫn còn ho khan, nhưng tinh thần đã khác trước rất nhiều.
Nhận bức thư, hắn cười một tiếng: “Công chúa Nam Chiêu này, quả thật rất hoạt bát, sáng sủa. Chẳng qua, trẫm lớn hơn nàng hai mươi tuổi, không thích hợp cho lắm.”
Lúc ấy, Lạc Thân Vương vẫn còn tâm trạng đùa giỡn với hoàng huynh, vừa phe phẩy quạt vừa trêu: “Hoàng huynh nói vậy thôi, chứ mấy năm nay trong hậu cung đâu thiếu người chỉ cách Phi Ngọc công chúa vài tuổi. Theo thần thấy, hoa nên hái thì cứ hái, đừng đợi khi hoa tàn mới bẻ cành. Nếu nàng đã có ý với người, người gặp mặt cũng đâu có sao?”
Dẫu bị đùa giỡn, Hoàng đế vẫn không thấy giận. Bởi hắn luôn dung túng cho vị đệ đệ này. Sau khi nghe y nói vậy, hắn chỉ liếc y bằng ánh nhìn sâu xa, bảo: “Thật ra thì… Ta có một người rất thích hợp. Có thể để Nam Chiêu công chúa này gặp mặt thử.”
Mấy lời ấy gợi lên sự tò mò ở Lạc Thân Vương, y bèn hỏi: "Ồ? Hoàng huynh nói ai? Không phải là tứ hoàng tử chứ? Nhưng tứ hoàng tử mới mười ba tuổi thôi. Tuy không phải là không được, xưa nay đã có thiếu phu lão thê (chồng trẻ vợ già). Có vị thê tử lớn tuổi hơn, vậy càng biết thương trượng phu."
Tức thì, Hoàng đế “hừ” một tiếng, nhặt tờ giấy viết hỏng ném vào đầu Lạc Thân Vương, bất lực nói: “Có người làm hoàng thúc như ngươi sao? Hằng Nhi mới mười ba tuổi, tính tình vẫn còn trẻ con. Nếu lúc này nói chuyện hôn sự, chẳng phải sẽ làm lỡ mấy năm thanh xuân của cô nương nhà người ta à?”
Nghe mắng, Lạc Thân Vương lại cười đùa né tránh. Điệu bộ y hiên ngang, cứ vừa tránh vừa cười: “Vậy người hoàng huynh nói là ai? Trong tôn thất có thế tử nào đủ tuổi không?"
Vừa dứt lời, y bắt đầu kể tên: “Ồ… Bồng Lai Vương thì có tang thê, Phúc Khang Vương chỉ nạp hai thê thiếp, cũng có thể để họ thử xem.”
Nhưng nghe mấy cái tên ấy, Hoàng đế lại lắc đầu: “Nghe nói Phi Ngọc công chúa tài sắc vẹn toàn, mà ở Trung Nguyên chúng ta, nàng ấy cũng được nhiều văn nhân nhã sĩ sùng bái. Hai người họ không xứng.”
Đến mức này, Lạc Thân Vương đã cảm thấy buồn bực. Y vừa định tìm xem nhà nào có thế tử ưu tú, đột nhiên có một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Y kinh ngạc hỏi: “Hoàng huynh, người mà huynh nói... không phải là đệ chứ?"
Thoắt cái, hắn gật đầu: “Đúng vậy! Thế nào? Đừng trách huynh trưởng không nghĩ cho ngươi. Quả thật, Phi Ngọc công chúa có tài học hơn người. Chỉ mỗi bài tiểu lệnh này, so với khoa Trạng Nguyên của trẫm cũng không kém là bao. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nếu không thành thân thì mẫu phi sẽ lo chết mất."
Nào ngờ Lạc Thân Vương lại quỳ phịch một tiếng trước mặt hoàng đế, vẻ mặt sợ hãi nói: "Hoàng huynh, thần đệ cầu xin người... thu hồi mệnh lệnh."
Trông thấy cảnh tượng như này, Hoàng đế ngạc nhiên khôn tả, lát sau mới hỏi: “Từ chối quyết liệt vậy sao? Phi Ngọc công chúa không tốt à? Hay ngươi không thích nàng?”
Nhớ đến dáng người ấy, y khẽ lắc đầu thưa tiếng: “Không phải! Phi Ngọc công chúa rất tốt! Nhưng thần đệ... đã có người trong lòng rồi. Không thể chứa thêm ai khác!! Vậy nên, đệ cầu xin huynh thu hồi mệnh lệnh. Đừng nên chọn nhầm uyên ương, tạo thành một đôi oán ngẫu.”
Chẳng ngờ sự việc đến mức này, Hoàng đế bật cười, nói tiếp: “Ồ? Có người mình thích rồi? Cô nương nhà nào có phúc vậy? Còn thành đôi oán ngẫu nữa. Ngươi nói nghiêm trọng như vậy, có vẻ đã trao cả trái tim cho người ta rồi đúng không? Hay lắm, hay lắm, đây là chuyện tốt! Chỉ cần đệ thích, ta sẽ làm chủ cho đệ. Đừng như ta, cả đời chỉ có thể chấp nhận sự sắp đặt của người khác, không bảo vệ được người mình yêu thương."
Vị hoàng huynh nói rồi, Lạc Thân Vương mới kinh ngạc nhận ra bản thân lỡ lời. Dẫu sao, Hoàng đế chỉ thuận miệng nói thế thôi, vậy mà y lại ngu ngốc khai hết ra.
Thật tình! Y thầm lắc đầu, lại nghĩ ngợi. Quả nhiên, quan tâm quá ắt sẽ hoảng sợ, y thật xốc nổi khi nói ra chuyện lòng mình.
Rồi y hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Cái này... Hoàng thượng, tính tình người đó mềm mỏng, thần đệ tạm thời không nói là ai. Nói chung, người ngàn vạn lần đừng chọn nhầm uyên ương, thần đệ thật sự không thể nhận nổi."
Hoàng đế bước tới đỡ y dậy, bất đắc dĩ nói: "Không muốn thì thôi. Ngươi căng thẳng làm gì? Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai mà khiến đệ phải che chở như vậy. Đệ tạm thời không muốn nói cũng không sao, nhưng rồi sẽ có ngày đệ sẽ khóc lóc cầu ta ban hôn."
Nhưng Lạc Thân Vương lại nghĩ chuyện ban hôn là điều không thể. Cả đời này y đều không có khả năng đó.
Vả lại, chính y hãy còn mơ hồ lắm. Y chưa chắc chắn về tình cảm của mình là đúng hay sai.
Mà giờ y chỉ có một suy nghĩ thôi. Đó là nếu người ấy cũng có lòng với mình, vậy thì mình sẽ không do dự nữa. Nhưng nếu đối phương không có ý đó, y sẽ cẩn thận giấu kín nó.
Ở đời này, có những việc không thể miễn cưỡng, càng không thể gượng ép. Mà y đơn thuần muốn tốt cho người ấy, không muốn hại người ấy.
Hoàng đế nhìn tấm giấy phấn hoa thông trong tay, trong lòng có chút khó xử. Hắn vốn muốn để công chúa Nam Chiêu và Lạc Thân Vương gặp mặt, nhưng giờ thì không thể rồi.
Vì Lạc Thân Vương đã có lòng riêng, mà hắn nghĩ rằng, phải chăng Phi Ngọc công chúa có thể chữa khỏi tâm bệnh của hắn.
Kể từ khi Trương Thục Phi qua đời, Hoàng đế đắm chìm trong sự buồn bã miên man. Dẫu nửa năm đã trôi qua, nhưng ngài vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau mất đi người mình yêu.
Bỗng, Lạc Thân Vương suy nghĩ một lúc, cười nói: “Hoàng huynh, theo thần đệ thấy, người hoàn toàn có thể gặp mặt Phi Ngọc công chúa mà. Không chừng đối với nàng và người, đây đều là chuyện tốt. Nếu nàng gặp người, phát hiện tình cảm của nàng với người chỉ là do tưởng tượng, vậy có thể dập tắt ý nghĩ của nàng. Nhưng biết đâu khi hoàng huynh gặp nàng, lại có bất ngờ thú vị?”
Nghe y nói vậy, Hoàng đế đành cười bất đắc dĩ: “Cẩm Đường, đệ không hiểu ta sao? Nếu không làm Hoàng đế, cả đời này ta chỉ lấy mỗi Đồng Nhi, và cũng chỉ có Lục hoàng tử là con. Nhưng giờ ta đã phụ họ, đâu còn tâm trạng nạp thêm người vào hậu cung nữa."
Dẫu thế, Lạc Thân Vương vẫn quả quyết bảo: “Người hãy còn chưa gặp, huynh đừng vội kết luận như vậy. Hay thế này đi… Hoàng huynh, thần với người đánh cược một phen. Nếu hoàng huynh gặp nàng mà vẫn không có cảm tình gì, vậy thần đệ sẽ nghe lời người, nhận một chức quan trong triều. Nhưng nếu hoàng huynh gặp nàng, nảy sinh tình cảm, vậy thần đệ sẽ xin người ban cho đệ một ân điển.”
Hoàng đế chỉ nghĩ là đệ đệ quan tâm mình, không thực sự để tâm lắm. Nhưng nhận thấy y đã nói tới mức này, dĩ nhiên hắn không muốn dập tắt ý tốt của y. Vì vậy, hắn gật đầu: “Thế cũng được. Dẫu sao, Nam Chiêu là nước đầu tiên tới triều kiến nước ta. Chi bằng, sang ngày kia ta mở tiệc gia yến, mời công chúa và vương tử Nam Chiêu vào cung gặp mặt.”
Lời này cho thấy rõ ràng mục tiêu của Hoàng đế, hắn muốn gọi toàn bộ hậu cung đến để vị công chúa này biết khó mà lui.
Suy cho cùng, hậu cung của hắn có đến chục phi tần lận. Nếu thật sự nàng có vào đó, vậy chỉ riêng việc chờ được Hoàng đế sủng hạnh cũng phải xếp một hàng dài. Vậy biết đâu nàng sẽ nản chí mà lùi bước.
Thế là hai ngày sau, Hoàng đế lấy danh nghĩa Hoàng hậu gửi thiệp mời công chúa và vương tử Nam Chiêu vào cung tham dự Lương Hạ Yến.