Vương tử Nam Chiêu nhìn thư mời trong tay, khẽ nhếch mép cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cúi chào Đoàn Phi Phi nói: “Người nhìn xem, dĩ nhiên là lấy danh nghĩa Hoàng hậu gửi tới. Ta thấy vị Hoàng đế này không gặp cũng được, hắn ta vốn không để người vào mắt!”
Nhưng Công chúa Phi Ngọc vẫn nhận lấy thư mời, nhẹ giọng nói với Đoàn Dịch: “Ca ca đừng gọi loạn nữa, ta là muội muội của ngươi, đừng gọi người này người nọ."
Nghe thế, hắn cười cười, gật đầu đáp: “Được, muội muội.”
Thế rồi Công chúa Phi Ngọc tháo khăn che mặt xuống. Nàng có khuôn mặt tinh xảo, làn da mịn màng, ngoài nốt chu sa giữa trán ra thì trông giống hệt Trương Mẫn Đồng.
Nhưng khi nhìn từ góc độ cảm quan, nàng trông trẻ trung hơn, làn da cũng mềm mại hơn, ngay cả tính cách cũng ngây thơ tinh nghịch hơn nữa.
Nàng nhìn thiệp mời trên tay, cười khẽ một tiếng: “Hoàng hậu là đích nữ phủ Kính Quốc Công. Kỳ thật, bà ta và Hoàng đế từng có một thời gian ân ái. Trước lúc đó, Tô lão thái phi vì muốn tìm một trợ thủ mạnh mẽ cho Hoàng đế Đại Ninh nên đã chọn đích nữ của phủ Kính Quốc Công làm hậu thuẫn. Đồng thời, phủ Kính Quốc Công cũng được Tô lão thái phi nâng đỡ. Tiếc thay, Tô lão thái phi đã đánh giá thấp lòng tham của con người rồi. Bà chỉ rời khỏi triều đình mười mấy năm, Đại Ninh đã trở thành như vậy. Thật là đáng tiếc!”
Vương tử Nam Chiếu cười lạnh một tiếng: “Ta thấy Hoàng đế Đại Ninh chẳng có gì tốt đẹp, muội cần gì phải bận tâm đến hắn ta? Hơn nữa, hắn ta để Hoàng hậu gửi thư mời cho muội. Rõ ràng là không coi muội ra gì! Hà cớ gì phải tự đi làm thân với kẻ lạnh lùng đó.”
Công chúa Phi Ngọc cất thiệp đi, bảo: “Ca ca, huynh sai rồi. Ngài ấy để Hoàng hậu gửi thư mời cho muội là muốn nhắc nhở muội thôi. Đó là nếu như muội vào hậu cung, trên có Hoàng hậu, dưới có mười mấy phi tần, ngày tháng e là không dễ dàng gì. Một chiêu khiến muội biết khó mà lui, thật đáng tiếc là ngài ấy đã phí công rồi. Nếu muội đã đến Đại Ninh, vậy chắc chắn không có ý định rút lui.”
Càng nghe vương tử Nam Chiêu càng thấy khó hiểu: “Muội muội, sao phải khổ như vậy chứ! Tại sao nhất định phải vào hang hổ hang sói đó?”
Và công chúa Phi Ngọc chỉ nói: “Huynh không hiểu đâu. Có lẽ đến khi huynh thực sự yêu một người thì huynh sẽ hiểu được điều này. Hơn nữa, Hoàng đế Đại Ninh có gì không tốt? Ngài ấy là người cao quý nhất trong thiên hạ, dù nữ nhân có nhiều hơn một chút, cũng chẳng đáng để bận tâm!”
Thiên hạ này đều là đất của vua, hậu cung nhiều thêm vài nữ nhân thì tính là cái gì.
Hơn nữa, chuyến đi này của nàng không chỉ là vì tình yêu hư vô mờ mịt, còn có thứ quan trọng hơn đang chờ nàng.
Vương tử Nam Chiêu lại nói: “Nếu hắn ta đã gửi thư mời, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi dự tiệc?”
Nàng ấy gật đầu: “Tất nhiên, hơn nữa... muội muốn tặng cho Hoàng đế Đại Ninh một bất ngờ.”
Sau đó, vương tử Nam Chiêu cúi người, rời khỏi phòng của nàng, chuẩn bị những thứ cần dùng cho buổi tiệc ngày mai.
Sau khi Tô Dư Lan gửi thư mời của Hoàng hậu, y lại dặn dò thủ vệ và người hầu chăm sóc đoàn sứ giả Nam Chiêu chu đáo, cũng tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Đồng thời, y quan sát phản ứng của huynh muội Đoàn thị. Rồi y mới trở về Hồng Lư Tự tạm thời làm việc, bàn bạc lại với Lạc Thân Vương về việc an bài sứ thần Bắc Liêu ngày mai.
Lúc đó, Lạc Thân Vương nói: “Bắc Liêu và Nam Chiếu chưa từng kết thù, dù sao họ một nam một bắc, cách xa nhau tám trăm cây, gậy chẳng chạm tới. Nhưng... Tây Nhung và Đông Di dường như không mấy hòa thuận, dù cách xa nhau tới vậy mà vẫn gây chuyện, nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ.”
Nghe y cảm khái, Tô Dư Lan tiếp lời: “Người không hiểu rồi. Năm đó có một vị vương của Đông Di đi tuần tra Tây Nhung, mà Tây Nhung vì sùng bái văn hóa nước Đông Di nên tiếp đãi rất long trọng. Nhưng vị vương cặn bã này lại nảy sinh tình cảm với vương hậu của Thổ Ti Vương. Nhớ năm đó, chuyện này gây ồn ào huyên náo, Thổ Ti Vương của Tây Nhung A Lạp Lễ Tán đã đuổi vị vương Đông Di đó ra khỏi Tây Nhung, đồng thời nói xấu về vị vương Đông Di ở khắp nơi.”
Lần đầu nghe kể chuyện này, Lạc Thân Vương ngạc nhiên: “Vậy vị vương Đông Di này thật không đàng hoàng. Ta nghe nói người Đông Di rất coi trọng nhân luân, sao lại làm chuyện như vậy?”
Chỉ thấy Tô Dư Lan cười nhẹ, bảo: “Chuyện này còn có tình tiết đảo ngược nữa. Vị vương Đông Di đi khắp nơi nói bản thân bị oan. Hắn không có tư tình với vương hậu của Thổ Ti Vương, chỉ là, hắn ta thích muội muội của ngài ấy. Hắn ta vốn định nói chuyện cầu thú với ngài, nhưng ai ngờ ngài ta lại trở mặt đuổi hắn đi ngay. Đến giờ hắn ta vẫn không hiểu, tại sao khi cầu hôn muội muội ngài ta, ngài ta lại đuổi mình đi. Cũng chẳng hề để ý đến tình giao hữu giữa hai nước, không chỉ làm hắn mất mặt, mà còn khiến hai nước trở mặt cho đến bây giờ.”
Nghe một hồi, Lạc Thân Vương dần cảm thấy mơ hồ: “Vậy chuyện này ai mới là người nói thật? Và ai đang nói dối?”
Thế rồi Tô Dư Lan đáp: “Chuyện này không rõ nữa. Vì đến giờ hai vị vương đều đã qua đời, ngay cả hai người trong câu chuyện này, vương hậu và muội muội của Thổ Ti Vương Tây Nhung cũng già cả rồi. Không ai đi tìm họ xác nhận sự thật, nên việc trở mặt giữa hai nước cũng thành chuyện đi vào lịch sử. Mỗi lần triều hội vạn quốc, hai bên đều tránh nhau như tránh bệnh dịch... Vì vậy, về việc an bài chỗ ở, tất nhiên không thể để sứ thần hai nước này ở gần nhau. Để Bắc Liêu ngăn cách giữa họ, bố trí ở giữa hai nước này đi!”
Cảm thấy mọi chuyện đều ổn, Lạc Thân Vương gật đầu khen: “Ừ, vẫn là Lan Nhi suy nghĩ chu toàn, cứ quyết định vậy đi.”
Tô Dư Lan lần nữa cảm thấy cạn lời với y. Ngài ấy thật quá đáng! Không gọi y là Tiểu Dư Lan nữa, lại gọi thẳng là Lan nhi, vậy là sao chứ?
Rồi y nhíu mày, nhìn chằm chặp Lạc Thân Vương, lên tiếng: “Sau này ở chốn đông người, ngài vẫn nên gọi ta là Tô đại nhân thôi!”
Tất nhiên, Lạc Thân Vương không từ chối, thuận theo ý của y mà đáp: “Được rồi, Tô đại nhân. Vậy không biết Tô đại nhân còn sắp xếp gì khác không? Nếu không có thì chúng ta đi dùng bữa nhé?”
Dẫu người này đã nghe ý mình, nhưng y vẫn cảm thấy cách ngài ấy gọi ba tiếng “Tô đại nhân” kỳ lạ khó tả. Không hề có ý tốt nào! Nhưng y không tìm được chứng cứ, đành bực bội nói: “Bản quan không đói!”
Rốt cuộc thì sau ba ngày, hệ thống thăng cấp của Diệp Phỉ Nhiên đã hoàn thành.
Sau khi nâng cấp, hệ thống có giao diện hoàn thiện hơn nhiều. Nó không chỉ đầy đủ các mặt hàng, mà còn có chức năng tùy chỉnh phần thưởng nữa.
Chỉ cần phần thưởng nằm trong phạm vi cấp bậc mà hệ thống có thể kiểm soát, vậy những thứ Diệp Phỉ Nhiên muốn đều có thể thêm vào khi mở khóa kệ hàng.
Ví dụ như, khi mở khóa kệ hàng của cấp độ tiếp theo, cậu muốn một bộ khóa Lỗ Ban, hoặc muốn một bộ bài đều có thể.
Nhưng bởi vì thời trung đại có giới hạn nhất định, và để chống OOC, nếu cậu muốn một chiếc điện thoại di động, hoặc một chiếc bóng đèn điện, hệ thống sẽ không cho phép.
Những sản phẩm công nghệ cao này sẽ tạo ra giá trị OOC ở thời đại, vượt quá giá trị này, hệ thống sẽ không cho phép sản xuất.
Diệp Phỉ Nhiên nhìn kệ hàng trống, đột nhiên không còn hứng thú với thức ăn nữa. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu cười và nhập vào một dòng chữ: Muốn một bộ sách giáo khoa tiểu học bắt buộc chín năm.
Sau khi kiểm tra, hệ thống thật sự chấp nhận yêu cầu của cậu. Và khi kệ hàng được đánh dấu, lời nhắc của hệ thống cũng đến: [Món đồ này phù hợp với đặc tính thời đại, không có giá trị công nghệ và ma thuật. Chỉ là, nội dung lịch sử và khoa học tương ứng đã được xóa bỏ và điều chỉnh, chuyển đổi thành nội dung phù hợp với thiết lập thế giới quan.]
Diệp Phỉ Nhiên nghe vậy, kinh ngạc nghĩ: [Sau khi nâng cấp, hệ thống mạnh hơn nhiều rồi. Còn có thể điều chỉnh tạo ra nội dung giáo trình, quá là lợi hại đi!]
Thực ra ban đầu khi cậu xuyên không đến đây, cậu không có ý định gì khác. Vì cậu vốn là một người dám làm việc nghĩa, chỉ muốn sống an nhàn ở thế giới hư cấu này.
Sau khi xuyên qua, cậu phát hiện sự thật không giống như Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường nói. Vì vậy cậu khoác lên mình dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể chết, lại càng lười đến mức không muốn giãy giụa, sống ngày nào hay ngày nấy.
Cứ việc xem mấy chuyện thị phi, ăn dưa hóng chuyện, làm một thiếu gia sống an nhàn chờ chết.
Nhưng đột nhiên, trong tay cậu lại có nhiều tiền như vậy, mà càng lớn lên, càng ở lại thế giới này lâu hơn, tình cảm cậu dành cho nơi đây cũng dần trở nên chân thành.
Vốn dĩ, giờ cậu không có ý định gì, chỉ muốn làm một thí nghiệm nhỏ thôi. Cậu muốn xem nếu làm một chương trình giáo dục hiện đại, có thể bồi dưỡng ra những thanh niên có tư duy hiện đại không.
Cậu là một thanh niên tốt của thế kỷ hai mươi mốt, cậu thực sự cảm thấy tư duy của bản thân và tư duy cổ đại có chút xung đột.
Ví dụ như nam tôn nữ ti, ví dụ như tam thê tứ thiếp, ví dụ như quân sử thần tử, thần bất tử bất trung, phụ sử tử vong, tử bất vong bất hiếu.
Sinh ra làm người, vốn nên bình đẳng. Nhưng ngặt nỗi ở thời cổ đại lại phân chia thành các bậc, thậm chí còn có nô bộc. Và khi ký khế ước bán thân chính là người của chủ gia, từ đó sống chết không còn do mình quyết định.
Nhưng cậu cũng không muốn làm cái gì cả. Giống như Tô lão thái phi gây dựng nên quân Ngũ cô nương, nhưng bà ấy không có ý định lật đổ chế độ hiện tại. Mà bà chỉ muốn chừa cho các cô một đường lui và hy vọng dưới xiềng xích của tư tưởng chủ lưu thời trung đại.
Tất nhiên, Diệp Phỉ Nhiên cũng nghĩ như vậy. Tư tưởng chủ lưu là tư tưởng chủ lưu, mà cậu muốn sáng tạo ra một trường phái riêng biệt.
Nhưng giờ cậu chỉ là đứa trẻ một tuổi thôi. Cậu phải làm thế nào để thuyết phục Cơ tiên sinh, nhờ nàng làm thí nghiệm tư tưởng này trong trường của nàng đây?
Vì vậy, cậu quyết định sử dụng số tiền tiết kiệm được suốt thời gian qua, ba trăm đồng tiền dưa để đổi lấy bộ sách tài liệu kia. Rồi cậu giấu kỹ nó trong cái rương lớn mà Lục hoàng tử đã khắc cho cậu.
Vừa cất xong, cậu đã nghe thấy tiếng trò chuyện của Tô Hạo Vân và Lục hoàng tử: "Gia yến trong hoàng cung tối nay, Hoàng thượng nói sẽ cho người tham gia. Nhưng đừng lo lắng, ta sẽ đưa Phỉ Nhiên đi cùng người. Tối nay hoàng thượng sẽ gặp đoàn sứ thần Nam Chiêu, nghe nói công chúa Nam Chiêu còn chuẩn bị một điệu múa đặc biệt. Cũng không biết vị công chúa này nghĩ gì, thân phận cao quý như thế, tại sao nhất định phải vào hậu cung?"
Diệp Phỉ Nhiên vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe, trong lòng nghĩ thầm sắp tiến cung rồi sao?
Đây là lần thứ hai cậu vào cung kể từ khi xuyên không, có lẽ những câu chuyện mới của hậu cung đã tiến triển không ít.
Lần trước, câu chuyện dừng ở việc Dư quý phi bị Hoàng hậu trêu đùa, nhưng thực ra Dư quý phi chỉ giả vờ bị sâu cắn, không hề bị hủy dung.
Rồi sau chuyện đó, bà cũng thu mình, ít xuất hiện hơn hẳn. Mỗi ngày, bà ta chỉ ở trong cung của mình trồng hoa nuôi chim, nghe nói còn sai người đưa một con mèo Ba Tư vào cung, sống những ngày tháng nhàn hạ.
Hoàng hậu nghĩ đã trừ được cái gai trong mắt là Dư quý phi, tạm thời yên tâm, cũng yên lặng một thời gian.
Chỉ là, chuyện công chúa Nam Chiêu muốn kết thân với Hoàng đế lại làm bà ta nổi lên nỗi chua xót. Rất nhanh, bà ta đã cùng với Liễu quý nhân châm chọc vị công chúa này: "Tiểu cô nương kia mới mười chín tuổi, mà Hoàng thượng đã ba mươi tám rồi. Nàng ta vội cái gì? Ta nói chứ, mấy phi tần trẻ trung kia, người nào người nấy đều là dung mạo tuyệt sắc, tài trí hơn người, nhưng ngươi xem Hoàng thượng có để vào mắt không? Trong lòng người chỉ có Trương Mẫn Đồng, công chúa Phi Ngọc à... ha ha, nàng ta có đến cũng chỉ đành thất vọng quay về thôi."
Nhưng Liễu quý nhân lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, ả ta nhắc nhở: "Nương nương vẫn nên cẩn thận thì hơn. Vừa vặn hôm nay là Lương Hạ yến, người đi dò la xem nàng ta thế nào."
Dẫu Hoàng hậu không để công chúa Phi Ngọc vào mắt, nhưng nàng vẫn mang đến cho bà ta một bất ngờ lớn.
Ở Lương Hạ yến, công chúa Phi Ngọc mặc trang phục phi thiên huyền cùng với một bản nhạc phong tình của dị vực. Đôi chân trần chậm rãi nhảy múa dưới sự vây quanh của một đám cung nữ.