Công chúa Phi Ngọc đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt bằng vàng. Và dẫu nước da trắng như ngọc của nàng chỉ lộ ra một phần, nó vẫn khiến người ta nhìn ra được dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Bấy giờ, Diệp Phỉ Nhiên đã được Tô Hạo Vân ôm vào chỗ ngồi, mà Tiêu Tông vốn ngồi bên cạnh cậu nhưng tạm thời bị Hoàng đế gọi đi. Và dường như vị Lục hoàng tử đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, trên tay cầm một con dao khắc, tỉ mỉ điêu khắc một ổ khóa Lỗ Ban phức tạp.
Thấy vậy, Hoàng đế mới hỏi han hắn ta: “Con có ăn uống đầy đủ không? Hình như con cao lên chút rồi nhỉ? Người cũng rắn chắc không ít, quả nhiên Tô phủ rất biết cách nuôi con.”
Hiếm khi, Hoàng hậu tỏ vẻ ôn lương hiền thục. Bà ta cũng mỉm cười, hỏi thăm Lục hoàng tử: “Quả thật, Lục hoàng tử khí chất bất phàm, trong số các hoàng tử công chúa, chỉ có thần thái của thằng bé là giống Hoàng thượng nhất.”
Nghe bà ta nói vậy, tất nhiên Hoàng đế rất cao hứng: “Đúng vậy. Lúc mới sinh ra, trẫm đã biết, nó là người giống trẫm nhất.”
Ở gần đó, Diệp Phỉ Nhiên thầm châm chọc bọn họ: [Đúng là có giống đôi chút, nhưng Lục hoàng tử đẹp hơn người phụ thân này nhiều.]
Dẫu Hoàng đế nghe được tiếng lòng của cậu, ngài cũng không nổi giận. Ngược lại, ngài cười nói: “Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy. Từ khi sinh ra đến nay, Tông nhi đúng là đẹp hơn trẫm.”
Bỗng, đôi tay điêu khắc gỗ của Lục hoàng tử dừng lại một chút, khóe môi giần giật, mém tí nữa không nhịn được. Hắn ta thầm nghĩ, Phỉ Nhiên nghĩ thật không đúng lúc, nhỡ hắn ta mà cười thì khó coi biết mấy.
Cách đó không xa là Dư Quý phi đang đội mũ vây. Nhưng Lục hoàng tử chẳng để ý tới bà ta, lặng lẽ uống rượu, rồi rót một ly cho mẫu phi của mình.
Đúng lúc này, công chúa Phi Ngọc chầm chậm đi vào chính điện. Đôi chân trần bước trên tấm thảm vàng xen đỏ, và tà âm từ dị vực vang lên trong đại sảnh Lương Hạ Yến.
Vương tử Nam Chiêu - Đoàn Dịch, tiến lên hành lễ với Hoàng đế: “Bái kiến Hoàng đế Đại Ninh.”
Rồi Hoàng đế đáp: “Hoàng tử Đoàn miễn lễ, mau đứng lên.”
Thế là, Đoàn Dịch ngồi vào vị trí mà Hoàng đế chỉ xuống, mở lời giới thiệu: “Muội muội của thần, công chúa Phi Ngọc, có mang đến điệu múa truyền kỳ Phi Thiên. Xin mời hoàng thượng thưởng thức.”
Vừa dứt lời, công chúa Phi Ngọc khẽ khàng vung tay, chiếc khăn lụa đỏ bay tứ phía giống như con công xòe đuôi.
Hoàng đế không nhịn được khen ngợi: “Hay! Dáng múa của công chúa Phi Ngọc quả nhiên uyển chuyển kinh người. Đúng không Hoàng hậu?”
Nháy mắt, ánh nhìn của Hoàng hậu lộ ra vẻ oán độc như rắn rết. Nhưng rất nhanh, nó đã biến mất, và thay bằng vẻ mặt tươi cười: “Đúng vậy! Ăn theo thuở ở theo thời. Giống như người ta nói, người Nam Chiêu khác biệt so với Trung Nguyên. Mấy kiểu ăn mặc thế này, các cô nương Trung Nguyên tuyệt đối không dám mặc.”
Nghe những lời ấy, Diệp Phỉ Nhiên không nhịn được liếc mắt bà ta một cái: [Vậy thì đúng rồi! Chắc chắn là bà không dám mặc, sợ là lớp mỡ trên eo bà xếp chồng lên nhau còn hơn cả lốp xe Michelin.]
Tức thì, Hoàng hậu nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy có đứa nhỏ đang nói chuyện.
Nhưng trong điện chỉ có ba đứa nhỏ, một là Lục hoàng tử, một là Tứ hoàng tử, còn một em bé chưa đầy mười tháng, ngay cả một chữ cũng chưa nói rõ. Vậy sao có thể nói được một câu dài như vậy?
Hoàng đế cũng nghe được tiếng lòng này, nhịn không được cười nói: “Người Nam Chiêu quả thật khác biệt với Trung Nguyên. Nhưng các cô nương nhiệt tình cởi mở như thế này, đâu phải chuyện xấu.”
Trong sảnh có tiếng nhạc êm ái vang lên, mà công chúa Phi Ngọc càng múa càng hăng say, khiến cho các vũ nữ phụ họa đều trở thành nền. Tất cả đều xem nàng múa đến mê mẩn.
Ngay cả ánh mắt của Hoàng đế cũng bị nàng hấp dẫn. Nhưng khi ngài thấy rõ nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài của nàng, lòng lại sinh vài phần nghi hoặc.
Dần dà, ánh mắt ngài lóe lên vẻ sợ hãi, lông mày khẽ nhíu. Nhưng lúc nhìn về phía eo của nàng ấy, ngài lại lắc đầu, nghĩ rằng chắc chắn là bản thân nhìn nhầm rồi. Sau đó, ngài chuyên chú thưởng thức điệu múa của nàng ấy.
Tuy nhiên, ở màn diễn cuối cùng của điệu múa, công chúa Phi Ngọc đột nhiên tháo mặt nạ xuống. Sau chót, Hoàng đế cũng nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Chính lúc ấy, ngài thình lình đứng phắt dậy, rồi bắt đầu thở gấp, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, vội vã chạy xuống và đi tới trước mặt nàng ấy.
Dường như, nàng rất hài lòng với phản ứng của ngài, nhẹ nhàng cúi chào, mỉm cười nói: “Công chúa Nam Chiêu Đoàn Phi Phi, bái kiến Hoàng đế Đại Ninh.”
Đột nhiên, Hoàng đế nắm chặt cổ tay nàng, vẻ mặt nóng vội hỏi: “Đồng Nhi? Nàng là Đồng Nhi của trẫm!”
Thế nhưng, công chúa Phi Ngọc lại lộ vẻ hoang mang, lùi về sau một bước: “Hoàng thượng, ngài nhận nhầm người rồi chăng? Ta không phải là Đồng Nhi nào cả, ta tên là Đoàn Phi Phi, là công chúa Phi Ngọc của Nam Chiêu.”
Dẫu vậy, ngài chỉ lắc đầu thật mạnh, phủ nhận: “Không, nàng chính là Đồng Nhi! Người đâu, mau mang bức họa của Thục quý phi đến đây!”
Đại thái giám vừa vội vàng sai người đi lấy bức họa của Trương Thục phi, vừa dụi mắt mình xác nhận nhiều lần, chỉ nghĩ rằng người chết sống lại.
Không chỉ mỗi Hoàng đế, ai nấy đều khó tin nhìn về phía công chúa Phi Ngọc. Chính xác là nhìn khuôn mặt giống hệt Trương Thục phi.
Chỉ riêng Lục hoàng tử vẫn giữ vẻ điềm nhiên mà khắc gỗ, cứ như thể mọi thứ xảy ra không liên quan gì đến mình.
Mà Hoàng hậu sau khi hết sức ngạc nhiên thì có chút hoảng hốt, bà ta siết chặt khăn tay. Mới vừa loại bỏ được một Dư quý phi, giờ lại đến một Đoàn Phi Phi!
Những nữ nhân này bị làm sao vậy! Hết người này đến người khác, đều xuất hiện trước mặt Hoàng thượng!
Hoàng hậu càng nghĩ càng tức, sau chót bà ta kiềm chế không được, mở miệng nhắc nhở nói: “Hoàng thượng, ngài nhìn kỹ lại đi. Trước mắt ngài chỉ là công chúa Nam Chiêu, Trương Thục phi đã mất. Mà nàng ta chỉ có vài phần giống Trương Mẫn Đồng, ngài đừng mê muội nữa!”
Tính cách Hoàng đế vốn hiền hòa, nhưng lần này ngài hiếm khi nổi giận trước mặt nhiều người, quát Hoàng hậu: “Ngươi im miệng! Trẫm có mê muội hay không cần ngươi dạy bảo sao? Trẫm không mù, có thể nhìn rõ nàng là ai! Nàng có khuôn mặt giống hệt Đồng Nhi, không phải Đồng Nhi thì là ai?”
Hoàng hậu bị quát cho cứng họng, chỉ biết tức giận đứng đó.
Dư quý phi hiếm khi tò mò, vén mũ lên xem náo nhiệt. Nhưng hôm nay nàng ta chỉ thoa một lớp phấn đen mỏng trên mặt, chứ chưa trang điểm kỹ càng. Vì vậy mỗi cử chỉ đều cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng Hoàng hậu sẽ nhìn ra.
Tuy nhiên, khi nàng ta vừa nhìn thấy khuôn mặt của Đoàn Phi Phi, trong đầu đã nảy lên một suy nghĩ như bao người. Chẳng phải nàng ta giống hệt Trương Thục phi sao?
Rồi nàng ta thầm cười lạnh, thả mũ xuống và cười khẽ: “Đó không phải Trương tỷ tỷ. Bởi khuôn mặt này, dù ở trong mơ ta cũng không quên được. Có lẽ tỷ ấy có tâm nguyện chưa hoàn thành, mới nhờ người mang theo nguyện vọng của mình trở lại hậu cung? Nghĩ cũng đúng thôi, tỷ ấy chết thảm như vậy, bệnh cả nửa năm trời mà. Có thể nói là chết không nhắm mắt!”
Mấy lời ấy lọt vào tai khiến Hoàng hậu rùng cả mình. Bà ta cố kiềm chế tiếng thét, chỉ vào mặt Dư quý phi, quát lớn: “Dư thị to gan! Ngươi nói mê tín gì đấy! Người chết thì đã chết rồi. Có lý nào lại nhờ người mang theo tâm nguyện mà quay về? Ta thấy ngươi chán sống đến nơi rồi! Muốn chơi trò cổ thuật trong hậu cung đúng không?”
Nếu là trước đây, Dư quý phi đã sớm cúi đầu nhận sai. Nhưng lần này, nàng ta lại cứng rắn đáp trả: “Tỷ tỷ nói gì thế? Tỷ thử nhìn kỹ mà xem, khuôn mặt này chẳng phải của Trương tỷ tỷ sao? Ồ, chỉ khác là có thêm một nốt ruồi son giữa mày. Ta không tin tỷ tỷ chưa từng mơ thấy nàng, trong mơ Trương Thục phi hẳn là có dáng vẻ này nhỉ?”
Người đứng xem náo nhiệt như Diệp Phỉ Nhiên suýt nữa cười thành tiếng, nghĩ thầm Dư quý phi đang ám chỉ Hoàng hậu à!
Đây khác nào đang nhắc nhở bà ta về những việc làm bất chính trước đây của mình. Có phải oan hồn đã tìm đến bà ta để đòi mạng không?
Nếu chưa thì cũng không sao, giờ chẳng phải đã tìm đến tận cửa rồi sao?
Quả nhiên, Hoàng hậu đã sợ đến mức mặt mày tái mét, thấp giọng lẩm bẩm: “Điên rồi, điên rồi, Dư quý phi ngươi điên rồi sao?”
Nàng ta làm gì có tư cách nói chuyện với bà ta như vậy. Chẳng lẽ, nàng không sợ bị bà ta nhốt vào lãnh cung sao?
Nhưng lúc này, bà ta không còn tâm trí để bận tâm Dư quý phi nói gì nữa. Bà ta chỉ muốn nhanh chóng ngăn cản Hoàng đế đưa công chúa Phi Ngọc vào hậu cung. Vì vậy, bà ta tiến lên, tỏ vẻ đau lòng mà khuyên nhủ: “Hoàng thượng, lời thật thì khó nghe, nhưng thần thiếp vẫn phải nói. Lúc này loạn trong giặc ngoài nghiêm trọng như vậy, Hoàng thượng lại chỉ lo hưởng lạc, không màng đến an nguy của bách tính. Đại hạn ở Sơn Đông rất nghiêm trọng, giờ không phải lúc để tìm vui đâu Hoàng thượng!”
Nhưng một khi Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt của Thục phi, hắn làm gì còn lòng mà lo lắng chuyện khác. Hắn cười lạnh nhìn Hoàng hậu: “Vậy thì sao chứ? Trước tiên nói về chuyện ngoại xâm, tứ quốc đều bái triều Đại Ninh ta, ngay cả Bắc Liêu cũng ký hiệp ước không phát sinh chiến sự trong ba năm. Ở đâu ra ngoại xâm?
Còn nói về loạn trong… Hừ, theo trẫm thấy, loạn trong lớn nhất của Đại Ninh chính là phủ Kính Quốc Công của nhà ngươi! Nắm giữ Lại bộ, Binh bộ, Hộ bộ của trẫm, giờ còn quản cả chuyện hậu cung của trẫm? Trẫm không phải đã sớm nói qua, Dư quý phi là người giữ phượng ấn. Chuyện mâu thuẫn lần trước, trẫm không so đo với ngươi nữa. Nhưng chẳng lẽ Hoàng hậu đã quên, bản thân ngươi vẫn đang ở lãnh cung sao?”
Mặt mày của Hoàng hậu tái mét, khó tin nhìn hắn rồi khóc lóc: “Hoàng thượng, ngài không thể làm vậy! Nếu ngài đưa nữ nhân này vào hậu cung, vậy thì thần thiếp... thần thiếp không muốn sống nữa!”
Hoàng đế nhìn bà ta mà phiền lòng vô cùng, buột miệng: “Vậy ngươi đi chết đi! Cũng đỡ làm vướng mắt trẫm!”
Dẫu cho, câu này chỉ là lời nói vô tâm khi tức giận, nhưng nó cho thấy rõ sự chán ghét của hắn đối với vị Hoàng hậu này.
Đúng lúc đó, tiểu thái giám cầm bức họa của Thục phi đến. Thấy vậy, Hoàng đế tiến lên, ở trước mặt mọi người mở bức họa ra.
Chỉ thấy bên trong bức họa là hình Thục phi khi mới vào cung, do chính tay Hoàng đế vẽ.
Trên bức họa, Thục phi mới mười tám, mười chín tuổi. Trẻ trung xinh đẹp, thân hình lại yểu điệu, thế nhưng khí chất rất ôn hòa thục nhã. Đây cũng là lý do Hoàng đế phong nàng làm Thục phi.
Nhìn lại công chúa Phi Ngọc, nàng có vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, dí dỏm linh động. Đặc biệt nhất là đôi mắt lấp đầy sự ngây thơ và trong trẻo.
Sau khi nhìn thấy bức họa kia, nàng mới tiến lên vài bước, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cười ra tiếng. Rồi nàng quay đầu, nhìn về phía hoàng đế: “Hoàng thượng, có phải ngài sớm có ý với ta? Nếu không thì sao trong cung của ngài lại có bức họa của ta?”
Nàng vừa nói như thế, Hoàng đế bần thần tỉnh mộng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Hắn nghĩ, đúng vậy, Thục phi đã qua đời, người chết sao có thể sống lại chứ.
Nàng không phải là Thục phi. Thục phi tính tình ôn hòa dịu dàng, không giống như công chúa Phi Ngọc kiêu ngạo, luôn ngẩng cao đầu nói chuyện, và càng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói lớn tiếng như vậy.
Hắn cười khổ, lắc đầu nói: “Công chúa cũng nhận nhầm rồi sao? Đây không phải là bức họa của ngươi, mà là Thục quý phi của trẫm, Trương thị Mẫn Đồng, là nữ nhân mà trẫm yêu thương nhất.”
Tức thì, ánh mắt nàng thoáng qua một chút khác thường. Nhưng rất nhanh, nàng đã từ tốn gật đầu: “Thì ra là vậy, hẳn là nàng ấy phải là một nữ nhân rất ưu tú. Vậy nên mới được hoàng thượng yêu thương như vậy?”
Hoàng đế gật đầu, đáp: “Tuy bề ngoài nàng ấy có vẻ ôn hòa, nhưng lại vô cùng thông minh. Ngày đầu tiên gặp mặt trẫm đã biết, nàng ấy là một nữ nhân rất thông minh lại biết chừng mực. Nhưng chính vì quá thông minh, luôn nghĩ cho trẫm, luôn muốn trẫm được hài lòng, mà lại quên mất bản thân mình. Bọn họ cũng không biết, tưởng rằng Thục phi chỉ là một phi tần được tuyển chọn trong kỳ tuyển tú. Thật ra không phải vậy, lần đầu trẫm gặp nàng ấy là khi nàng mới mười bốn tuổi. Khắp thành đều là hoa thơm, nhưng chỉ có nàng ấy mới lọt vào mắt trẫm. Chỉ trách trẫm vô dụng, ngay cả nàng ấy cũng không bảo vệ được.”
Nói xong, hắn nâng chén rượu, uống cạn, rồi quay đầu nhìn công chúa Phi Ngọc: “Công chúa Phi Ngọc còn trẻ, mà lúc còn trẻ đôi khi tình cảm chỉ là ảo ảnh mà mình tự tạo ra. Nếu thực sự hiểu…”
Mọi người đều vểnh tai lên nghe, ngay cả Diệp Phỉ Nhiên cũng bị thu hút. Cậu nghĩ thầm, chẳng nhẽ Hoàng đế muốn phát thẻ người tốt cho công chúa Phi Ngọc sao?
Nghe thế, lòng Hoàng hậu tràn đầy sự vui mừng. Bà ta nghĩ rằng, quả nhiên Hoàng đế vẫn còn tỉnh táo. Đã không phải người cùng tộc thì lòng dạ tất khác, nữ tử man di này không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên vào lúc này, Lục hoàng tử vốn không quan tâm thế sự, đang đắm chìm trong thế giới của mình - chăm chú gọt tượng gỗ, lại đột nhiên ngừng tay.
Hắn ta đặt tượng gỗ xuống, đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt công chúa Phi Ngọc, ngẩng đầu gọi một tiếng: “Mẫu... phi.”