Thoắt cái, toàn sảnh tiệc trở nên yên tĩnh lạ thường. Mà dường như, mọi người đã quên mất việc hô hấp, và tập trung tinh thần, nhìn về phía Lục hoàng tử.
Đến cả Hoàng hậu cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Bà ta không thể tin nổi vào mắt mình, vì Lục hoàng tử đã ngu ngu dại dại suốt ba năm rồi mà. Dù thế nào đi nữa, bà ta vẫn chẳng thể tin rằng hắn ta có thể nói được.
Ngược lại, Hoàng đế sau một lúc kinh ngạc thì lại trở nên vô cùng vui sướng. Ngài tiến lên, ngồi xổm trước mặt của Lục hoàng tử, hai tay khẽ đặt lên vai của hắn ta, hỏi: "Tông Nhi, vừa rồi con đã nói chuyện đúng không? Nói cho phụ hoàng nghe... Nàng ấy là ai?"
Chỉ thấy Tiêu Tông ngẩng đầu, liếc nhìn công chúa Phi Ngọc, mở miệng nói: "Mẫu... Mẫu phi."
Nước mắt của Hoàng đế suýt nữa rơi xuống. Ngài ôm con vào lòng, vui đến mức khóc lên, nói: "Đúng vậy! Nàng ấy là mẫu phi của con, nàng ấy chính là mẫu phi của con! Tông Nhi của trẫm có thể nói, cuối cùng thì Tông Nhi của trẫm cũng có thể nói!"
Tiêu Tông lại giúp đỡ một lần nữa, chỉ tay về phía nàng ấy: "Nàng ấy là... mẫu phi!"
Hắn ta nói xong bốn chữ, Hoàng đế vui sướng không thể nói nên lời, hận không thể đại xá thiên hạ để thể hiện sự vui sướng của mình.
Ngài vui đến mức nói năng lộn xộn, mở miệng nói: "Người đâu, mau mời thái y đến đây. Nhanh bảo thái y... chẩn bệnh cho trẫm, Tông Nhi thằng bé thật sự có thể nói!"
Thái ý nhanh chóng cầm theo hòm thuốc, đi đến đại sảnh Lương Hạ Yến, nửa quỳ trên mặt đất, bắt mạch cho Lục hoàng tử.
Sau khi bắt mạch xong, thái y vô cùng khiếp sợ nói: "Hoàng thượng, mạch của điện hạ đập vững vàng có sức sống, không khác gì với những người bình thường. Chắc hẳn là gần đây có tẩm bổ nên các chức năng của cơ thể đều dần khôi phục, Bây giờ lại được phá vỡ xiềng xích tâm lý, cuối cùng cũng có một ngày có thể sống như những người bình thường. Chỉ là... Chỉ là..."
Vẻ mặt của Hoàng đế vội vàng, hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Thái y khom người, trả lời: "Chỉ là chúng ta phải nắm bắt cơ hội đột phá xiềng xích tâm lý của Lục hoàng tử, kí.ch th.ích giác quan của ngài ấy nhiều hơn, để Lục hoàng tử có thể hồi phục nhanh hơn.”
Hoàng đế ngay lập tức hiểu ra, người đã phá vỡ xiềng xích tâm lý trong Lục hoàng tử của hắn không phải là công chúa Phi Ngọc - người có dáng vẻ giống y hệt Thục quý phi hay sao?
Ngài nhìn chằm chằm khuôn mặt giống y hệt Trương Thục phi của công chúa Phi Ngọc. Tuy rằng trong lòng rất không muốn, nhưng vì đứa con duy nhất của ngài và Đồng Nhi, ngài chỉ đành hạ lệnh, nói: "Nghe nói nàng đến kinh thành vì muốn thân cận với trẫm? Nếu đã như vậy thì sau này nàng cứ ở lại trong cung đi! Muốn thân cận với nhau thì nhất định phải hiểu hơn về nhau, càng thân thiết thì mới biết rõ được đối phương có phải là người mà mình muốn hay không. Ban thưởng cho công chúa Phi Ngọc lệnh bài màu tím, có thể tự do ra vào hoàng cung, sau này có thể vào ở trong cung Nhu Phúc."
Nghe vậy công chúa Phi Ngọc cúi đầu, trả lời: "Đa tạ Hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, Phi Ngọc nhất định sẽ quý trọng cơ hội này."
Nhưng Diệp Phỉ Nhiên đang thờ ơ hóng chuyện vẫn không đoán ra được. Từ góc nhìn của những người đứng bên ngoài xem kịch, Lục hoàng tử bị nữ tử giống y đúc mẫu phi của mình k.ích th.ích, im lặng ba năm cuối cùng hắn ta cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Thế nhưng, sự thật chỉ có người Tô gia mới biết, Lục hoàng tử đã có thể nói chuyện từ lâu, hơn nữa bây giờ hắn ta còn nói chuyện một cách lưu loát.
Vậy thì hắn ta làm chuyện này chắc chắn vì một ý định sâu xa nào đó, hắn ta muốn lợi dụng chuyện này để công chúa Phi Ngọc vào cung hay sao?
Mà lúc nãy khi Phi Ngọc nghe thấy Lục hoàng tử gọi nàng là mẫu phi, nước mắt lại lưng tròng chực rơi. Chẳng lẽ nào, vì nàng nghe thế nên mới cảm động trước tình mẫu tử sâu sắc rồi khóc?
Nhưng dù vậy đi chăng nữa, chuyện công chúa Phi Ngọc vào cung đã làm xáo động một phen. Và việc này đối với Tô gia, ắt là một chuyện tốt trời ban.
Nghe xong lệnh mà Hoàng đế vừa mới ban xuống, Hoàng hậu vẫn đang quỳ trên mặt đất tức thì trợn tròn mắt lên, rồi lại suy sụp ngồi yên trên mặt đất, nội tâm vô cùng không cam lòng.
Sau khi Lương Hạ Yến kết thúc, bà ta cho gọi Liễu quý nhân vào cung của mình.
Vẻ mặt của Liễu quý nhân cũng không tốt lắm. Tuy rằng ả ta không để ý Hoàng đế nạp ai vào hậu cung, nhưng người Nam Chiếu thì lại khác.
Nam Chiếu rất giỏi dùng độc. Hơn nữa, người ở đấy có thể điều khiển cả độc trùng, và việc này hoàn toàn tương khắc với cổ thuật mà ả ta tu tập.
Nói thẳng ra, cổ trùng chính là độc trùng, mà người Nam Chiếu giỏi dùng khèn để điều khiển độc trùng, có thể giao tiếp với chúng nó. Vậy khác nào, mấy cổ trùng mà ả ta khổ sở mới có thể luyện ra, lại có khả năng bị bọn họ lợi dụng.
Vả lại, đã rất nhiều ngày ả ta chưa gặp mẫu trùng của mình. Vào mỗi đêm trăng tròn, mẫu trùng kia sẽ bay đến hút máu của ả ta để giải tỏa nỗi đau khổ, nhưng đêm trăng tròn tháng này lại không thấy đến.
Đương nhiên, có thể nó đã gặp hùng trùng. Nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt sứ giả Nam Chiếu đến thăm, nó lại biến mất không thấy đâu. Ắt hẳn, nó đã gặp phải thủ đoạn thâm độc của người Nam Chiếu.
Liễu quý nhân càng nghĩ càng giận, quỳ xuống mặt đất, nói với Hoàng hậu: "Nương nương đừng sợ! Một người đến, nô tì sẽ xử một! Hai người đến, nô tì sẽ xử cả hai!! Chỉ là một vị công chúa nước Nam Chiếu thôi mà. Ngay cả Dư Quý phi và Trương Thục phi cũng là bại tướng dưới tay người, sao phải sợ nàng ta chứ?"
Sau khi Hoàng hậu nghe xong, bà ta như vớ được cọng rơm cứu mạng. Lúc này, bà ta mới giữ chặt tay Liễu quý nhân, nói: "Muội muội tốt của ta, ngươi tốt với ta quá. Ngươi yên tâm! Nhà họ Vương chúng ta sẽ bảo vệ hai vị Liễu đại nhân ở bên ngoài thật tốt. Nhất là Tiểu Liễu đại nhân, ta chắc chắn sẽ cho hắn một bước lên mây! Chỉ cần muội muội có thể giúp ta, tất cả đều dễ dàng thương lượng."
Liễu quý nhân cười: "Nương nương, sao người lại nói như vậy chứ. Bây giờ người cứ tùy ý sử dụng ta, dù phải vào nơi nước sông lửa bỏng thì ta cũng không từ chối."
Đoàn Phi Phi, ta muốn ngươi đền mạng cho mẫu trùng của ta!
Trong xe ngựa, trên đường quay trở về Tô gia, Lục hoàng tử quỳ trước mặt Tô Hạo Vân, khom người xin lỗi.
Lúc ấy, Tô Hạo Vân đỡ hắn ta đứng lên, nói không dứt lời: "Dưới gối nam nhi có vàng, hơn nữa con còn là hoàng tử, đừng động tí là quỳ xuống. Ta biết tối nay con chắc chắn có tính toán của bản thân mình, con không cần giải thích, cũng không nói rõ với nghĩa mẫu điều gì cả. Nghĩa mẫu biết, con là đứa bé tốt, một khi con cần tới, Tô gia sẽ mãi là hậu thuẫn của con. Hơn nữa, ngay khi ta thấy công chúa Phi Ngọc, ta cũng hoảng hốt không ít, tưởng như Đồng Nhi chết đi sống lại."
Lục hoàng tử cụp mắt xuống, hàng mi che khuất đôi mắt, mở miệng hỏi: "Nghĩa mẫu thật sự không hỏi gì sao?"
Tô Hạo Vân nở nụ cười, chỉ vào Diệp Phỉ Nhiên ở trong lồng ng.ực nàng: "Nếu ta muốn hỏi tại sao, vậy chẳng phải là ta đã hỏi quá nhiều rồi ư? Phải chăng con thấy tò mò, tất cả những điều này là vì sao à? Nhưng nếu con đã đến đây rồi… thì ắt hẳn mục tiêu định trước chắc mẩm sẽ đạt được. Và nếu như những chuyện ấy đã được quyết định rõ ràng như vậy, thế thì ta đâu cần phải hỏi nhiều làm chi?"
Lục hoàng tử từ từ gật đầu, nói: "Nghĩa mẫu rất thông minh, khiến Tông Nhi tự cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng xin nghĩa mẫu yên tâm, tất cả những gì con làm sẽ không làm hại đến Tô gia. Tô gia là ân nhân cứu mạng của con, con chỉ báo ân chứ không làm điều gì khác."
Mà Tô Hạo Vân nhận nuôi hắn ta chỉ vì muốn giúp hắn ta thoát khỏi hoàng cung hiểm độc kia, nàng chưa từng nghĩ tới điều gì khác.
Nàng vỗ đầu hắn ta, dịu dàng nói: "Nghĩa mẫu giúp con chỉ vì người bạn tốt, không muốn phụ lòng tin tưởng của nàng ấy. Nhưng mà bây giờ mẫu tử chúng ta đã sống rất tốt, chỉ cần con thấy ổn thì không cần xin lỗi nghĩa mẫu đâu. Nghĩa mẫu cũng không quan tâm điều gì khác, chỉ hy vọng con và Phỉ Nhi sống bình an, người làm mẹ như ta cũng yên tâm.”
Nội tâm Lục hoàng tử vô cùng cảm động, cũng hiểu được tình cảnh lúc này của Tô Hạo Vân.
Cứ thử nghĩ xem… Nếu hắn ta có thể nghe được suy nghĩ của con ruột mình một cách kỳ diệu như thế, lại có một người con nuôi mang theo ký ức từ kiếp trước, một lòng muốn giúp đỡ muôn dân thì có lẽ hắn ta cũng phải nghi ngờ cuộc sống này.
Nghĩ đến đây, hắn ta mới thấy người nhà Tô gia đúng là không giống như người thường. Dù họ gặp phải tình huống nào, họ vẫn có thể bình tĩnh như thế.
Bấy giờ, Diệp Phỉ Nhiên mới hiểu được rằng Lục hoàng tử không phải là người bình thường. Vậy thì hắn ta là người được sống lại hay là người xuyên không?
Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy hắn ta chắc là đã sống lại. Vì nếu như xuyên không, vậy sao hắn ta có thể vừa tỉnh táo lại đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình một cách cẩn trọng như vậy được?
Cậu đã nghe hết được những lời thầm thầm thì thì mà hắn ta và hai biểu ca nói rồi.
Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ: [Thật ra… Cho dù sống lại, đó cũng không phải điều gì xấu cả? Chỉ là tuổi đời lớn hơn một chút. Nhưng lớn tuổi xíu thì càng biết thương bé cưng hơn! Vì thế nên từ trước đến nay, hắn quan tâm ta như vậy không phải bởi vì hắn là ông cụ non mà bởi vì hắn ta vốn già rồi.]
Lục hoàng tử: “...”
Bé con, ngươi đừng như thế mà. Dù ta từng trải qua một đời, nhưng khi ta chết thì ta chỉ mới hai mươi tuổi thôi. Thế đâu tính là già chứ?
Nếu tính cẩn thận thì Diệp Phỉ Nhiên còn lớn hơn Lục hoàng tử sáu tuổi lận. Dẫu sao, lúc cậu xuyên sách cậu đã hai mươi hai tuổi rồi.
Mọi người trở lại Tô phủ, Tô Hạo Vân nói hết những việc ngoài dự đoán xảy ra trong cung cho Tô Hạo Thanh và Tô phu nhân.
Tô Hạo Thanh tò mò nói: "Vậy công chúa Phi Ngọc kia thật sự giống y như Thục phi nương nương sao? Hoàng thượng đang chơi trò... thế thân à?"
Ừm, trò thế thân cũng học được từ Diệp Phỉ Nhiên.
Diệp Phỉ Nhiên đang uống sữa ở bên cạnh nghe được mà sặc một lúc lâu vẫn chưa thấy đỡ.
Tô Hạo Vân giả vờ như không nghe thấy, lắc đầu nói: "Thế thân hay không thì không biết. Dù sao thì người ta ở lại trong cung, cũng vào ở trong cung Nhu Phúc của Thục phi nương nương. Cho dù ngay từ đầu Hoàng thượng có định để nàng ấy làm thế thân hay không, giờ đây nàng ấy đã thật sự trở thành thế thân."
E rằng chưa đến nửa ngày thì tin tức đã rầm rộ khắp cả kinh thành. Không biết trong miệng của bọn họ, Hoàng đế là một người si tình vẫn chưa quên được tình cũ hay là một hôn quân ham mê sắc đẹp.
Thật ra, trong suy nghĩ của bọn họ, Hoàng đế đã giữ vững ngai vàng của mình, dù cho ngài không có năng lực mở rộng bờ cõi quốc gia, nhưng ít nhất ngài đã củng cố được sự nghiệp của tổ tông.
Nếu có thể giữ vững sự yên bình như thế được vài thập niên nữa, rồi dạy dỗ được một vị hiền quân có đức có tài nữa thì càng tốt.
Nhưng dựa theo những suy nghĩa của Diệp Phỉ Nhiên, tình huống được báo động trước lại không lạc quan như thế.
Vị vua mới là Tứ Hoàng tử! Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được Tứ Hoàng tử chính là con rối mà phủ Kính Quốc công đã lựa chọn ra.
Hoàng thượng chết sớm, Tứ Hoàng tử chưa kịp lớn lên thì ngài đã qua đời. Vậy nên, Tứ Hoàng tử chắc chắn sẽ trở thành con rối của người khác.
Nhưng sự xuất hiện của công chúa Phi Ngọc này khiến cho mọi người đều khó hiểu. Dẫu vậy, chí ít họ biết được nàng ấy là người bên phe của mình.
Diệp Phỉ Nhiên được Lục hoàng tử dỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng đỡ nghẹn sữa, hét thầm trong lòng: [Suýt sặc chết rồi! Uống sữa thôi mà cũng khó khăn như vậy hả? Ông ấy đúng là sành điệu thật! Vậy mà còn biết đến cái loại văn học thế thân thối nát này. Chắc là bình thường cũng đọc kha khá văn hóa phẩm đồi trụy rồi nhỉ?]
Nét mặt già nua của Tô Hạo Thanh đỏ bừng, hắng giọng, nói: "Các ngươi nói chuyện tiếp đi, ta đi xem lão Lưu sắp xếp chuyện gác đêm như thế nào."
Y lỡ lời tí mà suýt không giữ được hình tượng tuổi già. Sao y biết được văn hóa phẩm đồi trụy nào mà có văn thế thân kia chứ?
Cũng vì hôm đó, nhóc con đột nhiên nhắc đến văn thế thân, y tò mò nên mới nhớ kỹ đến thế.
Diệp Phỉ Nhiên vẫn không ngừng suy nghĩ trong đầu: [Hơn nữa, Lục hoàng tử đưa công chúa Phi Ngọc giống với Thục phi nương nương kia vào cung, còn để Hoàng đế chơi trò thế thân, cuối cùng là có ý đồ gì? Chậc chậc, nghĩ mãi cũng không ra!]