Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 81

Bấy giờ, người nhà họ Tô và Lục hoàng tử đều tỏ vẻ cạn lời khi nghe được mấy lời linh tinh của Diệp Phỉ Nhiên. Sao mà đứa bé này nói nhiều quá vậy? Chẳng nhẽ, bé là cháu của Đường Tăng à? 

Thế nhưng, Diệp Phỉ Nhiên lại nghĩ rằng bản thân chỉ nói nhiều một chút thôi. Nếu như đời trước của cậu không quá khó khăn, có lẽ cậu đã trở thành rapper rồi. 

Dẫu vậy, Lục hoàng tử đã không nghe nổi nữa. Hắn ta lo lắng rằng, nếu đứa bé này lại nói thêm gì nữa thì sẽ đắc tội hết với người nhà họ Tô. Vì vậy, hắn ta vội vàng tiến lên nói: "Trời đã tối rồi, Phỉ Nhi, chúng ta trở về phòng ngủ thôi!"

Nào ngờ, Diệp Phỉ Nhiên lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ một cách khoa trương, trong lòng thầm nói: [Ngươi đang nói cái gì vậy chứ? Ai muốn ngủ cùng với ngươi?]

Mọi người: “...”

Rốt cuộc thì, Tiêu Tông không tài nào chịu đựng nổi nữa. Hắn ta ôm cậu trở về phòng, cho dù ở nhà thì hắn ta cũng không muốn trở nên xấu hổ như vậy. 

Với lại, càng lớn, Diệp Phỉ Nhiên trông càng đáng yêu hơn trước. 

Mùa hè cũng đang đến gần. Vì vậy, cuộc họp mặt giữa bốn nước cuối cùng cũng chính thức khai mạc.

Sứ đoàn Bắc Liêu tiến đến với khí thế mạnh mẽ, rõ ràng là đã tát thẳng vào mặt người Đại Ninh. 

Bắc Liêu dẫn theo một đội thiết kỵ binh, móng ngựa sắt đi trên trưởng phát ra tiếng lộc cộc, vô cùng uy phong. 

Có thể do người Bắc Liêu từ nhỏ đã sống ở nơi lạnh thấu xương, khí hậu rét mướt đã thúc đẩy tiềm lực cơ thể và tính cách, cho nên bọn họ vô cùng dũng mãnh, cao lớn.

Cả một đội thiết kỵ binh cũng được chọn lựa một cách kỹ lưỡng để khoe khoang sự uy phong của bọn họ trước Đại Ninh. 

Tô Dư Lan rất chướng mắt, cười lạnh: "Quốc gia nhỏ bại trận, còn dám phô trương kiêu căng như vậy. Chẳng phải bọn họ là người đã chủ động yêu cầu ký thư cầu hóa, ba năm không chiến tranh hay sao?"

Lạc Thân Vương ở bên cạnh mở quạt giấy ra, vừa quạt cho y vừa nói: "Xin bớt giận, xin bớt giận! Quốc gia nhỏ thường thiển cận như vậy, càng không có gì thì lại càng muốn khoe ra. Nghe nói Bắc Liêu gặp nạn châu chấu, đầu xuân, cỏ đều bị châu chấu ăn một cách sạch sẽ, đừng nói đến chiến mã, ngay cả trâu và cừu cũng bị đói chết rất nhiều. Không biết bọn họ đã nỗ lực bao nhiêu mới duy trì được đội thiết kỵ binh này. Đại Ninh chúng ta phải có khí phách của một nước lớn, đừng chấp nhặt với một nước nhỏ làm gì."

Tô Dư Lan nghe nói đến nạn châu chấu của Bắc Chiêu, lập tức thở dài: "Thôi, dù sao cũng là dân chúng khổ, mà người nắm quyền đâu quan tâm nhiều như vậy. Bọn họ chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi chứ đâu lo lắng đến sự sống chết của dân chúng. Hy vọng dân chúng Bắc Liêu có thể trải qua kiếp nạn này một cách bình an, nạn châu chấu nhanh chóng qua đi!"

Lạc Thân Vương nói: "Bình thường nạn châu chấu chỉ kéo dài một mùa, tới mùa đông, bọn họ đốt hết cỏ đi thì trứng của châu chấu sẽ chết sạch hết. Nạn châu chấu của Bắc Liêu thường rất dễ xử lý, bọn họ đất rộng người thưa, phần lớn dân chúng là dân du mục. Nạn châu chấu của Đại Ninh chúng ta mới khó khăn, hàng năm đều phải điều động rất nhiều đội xử lý châu chấu. Năm nay không tiêu diệt hết thì sang năm sau lại càng nhiều, vô cùng rắc rối."

Tô Dư Lan thấy bất ngờ, nhìn về phía Lạc Thân Vương, hỏi: "Ngài còn biết những chuyện này sao?"

Ấn tượng về sự bất tài của Lạc Thân Vương đối với y quá sâu sắc, y còn tưởng rằng ngài ấy không biết đến những biện pháp trị dân này. 

Lạc Thân Vương cười khẽ: "Tô đại nhân à! Ngươi đang coi thường ta sao? Ấn tượng về ta trong lòng của ngươi kém đến mức đó à?"

Tô Dư Lan hắng giọng, chỉ về những người Bắc Liêu đang ngày càng đến gần, nói: "Đừng nói nữa, sứ đoàn Bắc Liêu đã tới rồi!"

Người Bắc Liêu phái đến là con trai của Khả Hãm đương nhiệm, nghe nói đã được lập làm thái tử, tên là Gia Luật Minh.

Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương tiến lên, vẫn nói chuyện theo lối cũ: "Hoan nghênh những người khách đến từ phương xa, kẻ hèn này tên là Tô Dư Lan, là quan chủ trì cuộc họp mặt giữa bốn nước lần này. Rất vui được gặp mặt, Thái tử Gia Luật Minh."

 

Gia Luật Minh xuống ngựa, nở một nụ cười hiền lành, hành lễ với Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương theo kiểu tộc Liêu, mở miệng nói: "Tô đại nhân, ta nghe đại danh của quân Tô gia đã lâu, lại không biết hóa ra còn có một người tài giỏi có thành tựu về văn hóa giáo dục như vậy?"

Tô Dư Lan rất bất ngờ vì Gia Luật Minh quen thuộc với văn hóa Trung Nguyên, xem ra lần này sứ đoàn Bắc Liêu thật sự có chuẩn bị mới đến. 

Y khiêm tốn, nói: "Kẻ hèn này bất tài, từ nhỏ cơ thể đã yếu đuối, không thể nào tập võ, không thể kế thừa truyền thống của Tô gia. Không còn cách nào, ta chỉ có thể miễn cưỡng học những thành tựu về văn hóa giáo dục."

Gia Luật Minh ngẩng đầu, cười một tràng dài, nói: "Người Trung Nguyên các ngươi đúng là thích khiêm tốn. Nếu đương kim Trạng Nguyên còn miễn cưỡng học, vậy thì thế gian này còn cái gì không miễn cưỡng nữa?"

Lạc Thân Vương biết Tô Dư Lan không thích ứng phó với người như vậy, mở miệng nói: "Thái tử đi một quãng đường dài đã mệt nhọc rồi, không bằng đến dịch quán nghỉ ngơi trước? Chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn phong phú, chư vị cũng có thể cho ngựa nghỉ để ăn cơm, cũng như để chúng ta thể hiện được sự hiếu khách."

Gia Luật Minh gật đầu: "Cũng được, vậy làm phiền Lạc Thân Vương rồi."

Nói xong Gia Luật Minh lại lên ngựa, nói với người bên cạnh: "Cũng không biết Hoàng đế Đại Ninh nghĩ như thế nào mà lại để một quan Ngũ phẩm và một Vương gia không có chức vụ gì đến đón tiếp chúng ta. Đúng thật là không để Bắc Liêu ta vào mắt!"

Gã nói khá lớn, dường như đang cố tình để Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương nghe được. 

Nhưng hai người lại rất ăn ý, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì.

Sau khi sắp xếp xong cho Gia Luật Minh, Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan đến báo cáo cho Hoàng đế về tình hình của cuộc họp mặt giữa bốn nước.

Bắc Liêu là sứ đoàn đến kinh thành cuối cùng, vốn dĩ bọn họ đã đến từ sớm, không biết vì sao lại trì hoãn vài ngày. 

Cứ như vậy, kéo dài đến tận một ngày trước khi cuộc họp mặt giữa bốn nước chính thức bắt đầu thì cuối cùng sứ đoàn Bắc Liêu mới đến nơi. 

Diệp Phỉ Nhiên không hứng thú gì với sứ đoàn của Bắc Liêu. Vả lại, cậu muốn biết công chúa Phi Ngọc giống hệt Thục phi trông như thế nào hơn. 

Vì thế, cậu mở ti vi nhỏ ra. Đúng như cậu suy đoán, tuyến hoàng cung lại mở ra một tuyến dưa mới. 

Diệp Phỉ Nhiên mở tuyến dưa mới ra, nhìn thấy cung nữ ở bên cạnh Hoàng hậu đi vào cung Nhu Phúc cung, nơi mà Phi Ngọc công chúa đang ở, ngẩng cao đầu, trực tiếp ra lệnh: "Đêm nay Hoàng hậu nương nương tổ chức yến hội, mời công chúa Phi Ngọc đến dự tiệc."

Nhưng nàng ấy không vào ở trong cung một mình, mà nàng dẫn theo hai mươi mấy thị tì, vũ cơ và hộ vệ người Nam Chiêu, trong đó có hai hộ vệ là ngự trùng sư nổi tiếng nhất Nam Chiêu, trên lưng đeo hai cái khèn vàng và bạc khác nhau. 

Một hộ vệ tiến lên nói: "Công chúa của chúng ta mới đến đây nên không quen với khí hậu, mấy ngày nay cơ thể không khỏe, sẽ không đến tham gia yến hội của Hoàng hậu quý quốc."

Cung nữ kia lại lạnh lùng, khẽ cười một tiếng: "Ngươi cho rằng, yến hội của Hoàng hậu nương nương muốn đến thì đến, muốn không là không thôi sao? Ta đến đây chỉ để thông báo với các ngươi một tiếng, vốn chẳng có người nào dám không đến yến hội của Hoàng hậu nương nương cả."

Cung nữ kia không tiếp xúc với người Nam Chiêu, vậy nên cô ta nghĩ họ dễ bị bắt nạt giống như những cung nữ khác ở trong cung. 

Cũng bởi vì, các nàng ta quen ngang ngược trong cung rồi. Hơn nữa, Tô lão Thái phi không ở trong cung, nên giở đây Hoàng hậu là người có chức vị lớn nhất, tất nhiên mấy cung nữ bên cạnh bà ta cũng kiêu ngạo đến mức không sợ trời không sợ đất.

Ai ngờ, lúc này lại gặp phải những kẻ cứng đầu, một hộ vệ khác trực tiếp tiến lên, nói: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói là công chúa nhà ta không quen với khí hậu ở đây nên cơ thể không khỏe, nói không đến yến hội là không đến yến hội. Người Trung Nguyên các ngươi bị điếc hay là bị ngu?"

Hiển nhiên, cung nữ kia chưa từng bị đối xử như vậy trong cung, thoắt cái sắc mặt trở nên khó coi, nói: "Ngươi... Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta sao? Người đâu mau đến đây, vả miệng nha đầu không biết trời cao đất dày này cho ta."

Phía sau ả ta có hai cung nữ cấp thấp, nghe vậy bèn đi đến giữ hộ vệ kia lại. 

Ai ngờ, hộ vệ lại xông lên, đá bay hai cung nữ đó. 

Mà cung nữ kia bị dọa, lùi về sau, hét lên: "Ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi lại hành hung người ở trong cung! Ta! Ta, ta, ta sẽ đi nói cho Hoàng hậu nương nương."

Nhưng giờ hộ vệ kia sao có thể nén được sự tức giận nữa. Người đấy xông đến cản đường cô ta, định tát một cái.

Thình lình, một âm thanh truyền đến: "Ngân Nguyệt, Ngân Chúc, không được vô lễ."

Hộ vệ gọi là Ngân Nguyệt kia thu tay lại, hừ lạnh, nói: "Công chúa, tiểu nha đầu này không tôn trọng người, ta chỉ dạy dỗ ả ta thôi."

Cung nữ kia chưa từng bị đánh bao giờ, bị dọa sợ đến mức núp sau cây, hét lên: "Các ngươi... Các ngươi khinh người quá đáng! Đây chính là hoàng cung, trong hoàng cung Hoàng hậu nương nương là lớn nhất. Ta là người của Hoàng hậu nương nương! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, các ngươi làm như vậy chẳng phải là đang đánh thẳng vào mặt của Hoàng hậu nương nương sao?"

 

Công chúa Phi Ngọc nghe thế, chỉ cười lạnh, bước từng bước đến, nói: "Tiểu cung nữ, đầu tiên ngươi phải biết rõ rằng ta là khách mà Hoàng đế Đại Ninh mời đến, không phải là phi tần của hậu cung các ngươi, cũng không phải là người mà tiểu cung nữ có thể tùy ý sai bảo. Hơn nữa, ta muốn hỏi ngươi, trong hoàng cung này... ai lớn nhất?"

Cung nữ kia thay đổi sắc mặt, ấp a ấp úng, nói: "Ta... Ta nói là hậu cung, trong hậu cung đương nhiên Hoàng hậu nương nương là lớn nhất!"

Nàng nói tiếp: "Hả, ngươi cũng biết là hậu cung à? Ta còn nghĩ quyền lực của Hoàng hậu còn hơn cả Hoàng đế Đại Ninh các ngươi, ngay cả khách mà hắn mời đến cũng có thể quát tháo được. Nếu không ta đi hỏi Hoàng đế Đại Ninh các ngươi, cuối cùng là Hoàng hậu lớn nhất hay hắn lớn nhất?"

Tức thì, tiểu cung nữ vừa nhanh chóng trốn ra khỏi cửa cung Nhu Phúc, vừa hét ầm ĩ về phía bọn họ: "Các ngươi cứ chờ đi, Hoàng hậu nương nương sẽ trị tội các ngươi."

Nói xong, nàng ta đưa theo hai cung nữ đang sợ chết khiếp, chạy đi. 

Vẻ mặt Ngân Nguyệt khinh thường, hừ lạnh, hỏi: "Công chúa, vì sao không cho ta đánh ả? Phiền phức nhất chính là loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, xem sau này ả còn đến làm oai trước mặt công chúa nữa hay không."

Thế rồi, nàng bật cười, bảo: "Đừng nói vội! Chúng ta đã ở trong hậu cung thì mai sau mấy chuyện này sẽ xảy ra rất nhiều, sẽ có nhiều cơ hội tốt để các ngươi thể hiện bản lĩnh của mình."

Diệp Phỉ Nhiên thích thú hóng chuyện, cậu không ngờ rằng công chúa Nam Chiêu mới đến hoàng cung mấy ngày mà lại diễn tốt như vậy. 

Hoàng hậu đúng thật không phải là đèn cạn dầu, công chúa Phi Ngọc chỉ ở tạm trong cung, chưa được Hoàng đế sắc phong mà bà ta đã đứng ngồi không yên. 

Bây giờ, Diệp Phỉ Nhiên tin rồi, Hoàng hậu có thể lên làm Hoàng hậu không phải bởi vì bà ta tài đức vẹn toàn mà bởi bà ta có nhà mẹ đẻ tốt. 

Lục hoàng tử thấy cậu đang ngẩn người, biết cậu chắc chắn lại đang hóng chuyện. Quả nhiên, hắn ta lại nghe thấy cậu nói thầm trong lòng: [Công chúa Nam Chiêu đúng thật là có chút tài năng. Chủ yếu là bởi vì nàng ấy có bản lĩnh, bên người lại có hai ngự trùng cao thủ của Nam Chiêu. Vậy xem ra nàng ấy không cùng phe với Hoàng hậu, đồng nghĩa với việc nàng ấy không cùng phe với Liễu quý nhân. Vậy cuối cùng thì, nàng ấy là một thế lực độc lập hay là một thế lực ngầm lúc ẩn lúc hiện?]

Diệp Phỉ Nhiên nắm cằm, hơi suy tư, mà Tiêu Tông đang lặng lẽ nhìn cậu, thở dài lắc đầu. Hắn ta nghĩ thầm, nhóc con này hóng chuyện đến mức hành xử không bình thường.

Trong hoàng cung, cung nữ bên cạnh Hoàng hậu đang quỳ trước mặt bà ta, khóc lóc kể lể: "Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho nô tỷ! Công chúa Nam Chiêu kia không tôn trọng người, không những đánh Thúy Nhi và Bích Nhi mà còn tát nô tỳ. Hoàng hậu nương nương, nàng ta không phải muốn tát nô tỳ mà muốn tát vào mặt người!"

Nghe thế, Hoàng hậu tức giận vỗ bàn, vừa định nói chuyện thì thấy trên mặt của cung nữ hiện lên những đốm loang lổ, bị dọa phải lùi về sau. Bà ta chỉ vào mặt cung nữ kia, hỏi: "Ngươi... Trên mặt ngươi bị gì vậy?"

Bình Luận (0)
Comment