Cung nữ che mặt lại, kêu lên đầy kinh hãi: "Mặt của ta? Mặt của ta làm sao vậy? ... A! Đau quá! Ngứa quá…! Hoàng hậu nương nương, cứu nô tỳ với!"
Nhưng Hoàng hậu lại tỏ vẻ ghê tởm, đạp nàng ta một cước, hạ lệnh: "Cút ra ngoài ngay! Thật buồn nôn! Đừng để bổn cung nhìn thấy cái mặt quỷ của ngươi nữa!"
Ở gần đấy, Liễu quý nhân bỗng nhíu mày, tiến lên kiểm tra rồi tức giận nói: "Là độc trùng! Thứ phế vật! Ngươi bị người ta hạ độc cũng không biết! Mau gọi người đến, lôi nàng ta đi! Độc trùng này lây lan, ai đụng vào cũng sẽ bị thối rữa cả mặt."
Nghe vậy, Hoàng hậu sợ hãi lùi lại ba bước, bà ta xoay người bước vào điện, vừa đi vừa nói: "Đồ nô tài không hiểu chuyện, còn không mau cút ra ngoài! Làm bẩn đất của bổn cung!"
Cung nữ kia sợ đến mức run rẩy, vừa dập đầu vừa kêu la: "Nô tỳ không đi, nô tỳ không đi! Hoàng hậu nương nương mau cứu nô tỳ, nô tỳ không muốn chết!"
Tuy có hai tráng phụ khỏe mạnh tiến lên kéo nàng ta, nhưng không một ai dám chạm vào. Họ sợ bị lây độc trùng trên người nàng ta.
Đúng lúc ấy, Liễu quý nhân giận quá mà quát: "Các ngươi ngẩn người ra đó làm gì nữa? Nếu không nhanh lôi nàng ta đi, cẩn thận chín đời nhà các ngươi!"
Hết cách, hai người kia đành phải bước lên khuyên một câu: "Cô nương, đi thôi! Nếu không đi, không chỉ khuôn mặt của cô mà cả chín đời nhà cô cũng không giữ được."
Nhưng nàng cung nữ này đã sợ đến mức choáng váng rồi. Nàng ta chỉ biết khóc lóc dập đầu, vậy nên bọn họ buộc phải kéo nàng ta ra và nhốt vào phòng chứa củi của lãnh cung.
Nhốt người xong, bọn họ cởi bỏ ngay lớp xiêm y rồi đốt sạch. Mà toàn bộ Vĩnh Ninh cung cũng rắc bột hùng hoàng để phòng độc, đến cả các cung nữ cũng phải bước qua chậu lửa nhiều lần mới coi như đã hoàn tất chuyện phòng ngừa độc.
Hoàng hậu vẫn tức giận đến mức bốc khói. Ở trong điện, nàng ta mắng Phi Ngọc công chúa không ngừng: "Phi Ngọc công chúa, con người này, kể từ khi nàng ta đến đã khiến cho hậu cung rối loạn hết cả lên! Bổn cung đã nói không thể cho nàng ta vào hậu cung, nhưng Hoàng thượng cứ như bị trúng tà, nhất quyết không đồng ý! Hiện giờ ngài ấy đã bị gương mặt đó làm cho mê mẩn rồi! Còn có Lục hoàng tử, tại sao nó hết lần này tới lần khác..."
Mấy ngày gần đây, Hoàng hậu đắm chìm trong sự ghen tị với Phi Ngọc công chúa nên không để ý vài chuyện. Nay bà ta đột nhiên nhớ ra chuyện này. Tức thì, bà ta đã lấy lại tình thần mà nói tiếp: "Đúng vậy! Tại sao Lục hoàng tử lại đột nhiên biết nói? Không ổn. Chuyện này không đơn giản. Nó biết nói không phải là chuyện tốt. Vốn dĩ, Hoàng thượng đã thiên vị nó, giờ nó biết nói rồi, ngài ấy chắc chắn sẽ càng thiên vị hơn. Mà Tứ hoàng tử...”
Càng nói Hoàng càng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung tới nơi. Sao gần đây chả có nổi một chuyện thuận lợi vậy chứ?
Khi buôn chuyện tới đoạn này, Diệp Phỉ Nhiên cười điên lên. Cậu nghĩ thầm, đây không phải là do bà đáng đời sao?
Trước đây, chính bà đã năm lần bảy lượt tính toán người khác. Không những hại chết Thục phi, còn muốn hại chết luôn Dư quý phi. Có chuyện tốt gì bà cũng phải giành bằng được!
Nay phong thủy luân chuyển, và Phi Ngọc công chúa vốn là một người thạo dùng độc. Các người muốn ra oai phủ đầu với nàng ấy, nhưng lại bị nàng ấy giáng cho một đòn hiểm ngay từ lúc mới vào cửa.
Mà Hoàng hậu không dám đến chỗ Hoàng thượng lý luận. Vì chuyện độc trùng không có chứng cứ, với vết đỏ trên mặt cung nữ không lan rộng lắm, và chỉ mình nàng ta bị nhiễm, vậy nên nhốt trong phòng củi ba ngày là khỏi thôi.
Đến khi thái y khám xong, chỉ nói là bị dị ứng với cái gì đó. Nhưng Hoàng hậu nào dám dùng cung nữ này nữa, ném thẳng nàng ta vào y cục.
Lần này, nàng cung nữ kia chắc chắn gặp họa rồi. Trước đây, nàng ta dựa vào danh nghĩa của Hoàng hậu mà tác oai tác quái, ngày ngày ức hiếp các cung nữ khác. Bây giờ, mất đi chỗ dựa là Hoàng hậu, những người từng bị nàng ta ức hiếp đều đến đủ. Có oán báo oán, có thù báo thù, ngay cả việc giặt giũ cũng gặp rắc rối, nàng ta bị Lương phi nương nương trừng phạt.
Diệp Phỉ Nhiên cười đến nỗi đau cả bụng, trong lòng tuôn một tràng “ha ha ha ha ha ha”, kèm với lời chỉ trích: [Cái này chính là báo ứng! Đã làm người thì phải biết chừa đường lui cho nhau, ngày sau còn dễ gặp lại. Ngươi lúc đắc thế thì ức hiếp người ta, cũng đừng trách khi ngươi thất thế bị người ta đến ức hiếp.]
Rồi cậu xoa cằm, nghĩ tiếp: [Có vẻ… lúc này Hoàng hậu tỉnh ngộ rồi. Một khi đã biết Lục hoàng tử có thể nói chuyện, liệu bà ta và phủ Kính Quốc Công sẽ có động thái gì?]
Đúng như cậu nói, xế chiều của ngày hôm đó, người của phủ Kính Quốc Công đã nhanh chóng vào cung, mà người đi chính là Vương Trinh.
Vương Trinh là thế tử nhà Kính Quốc Công, hắn luôn tích cực nhất với mọi việc có liên quan đến phủ Kính Quốc Công. Vì để duy trì vinh quang của nơi này, cả hắn và phụ thân hắn đều không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Hơn nữa, điều hắn tự hào nhất không phải thân phận thế tử, mà chính là chức quốc cữu đại nhân. Cái chức mà người người đều phải nể nang một phần.
Tất nhiên, phải kể đến danh tiếng quốc trượng đại nhân của phụ thân hắn nữa. Tiếc thay, muội muội hắn không sinh được hoàng tử. Nếu không thì phủ Kính Quốc Công đâu cần phải luồn cúi như vậy!
Vừa vào Vĩnh Ninh Cung, Vương Trinh liền trách mắng: "Hoàng hậu nương nương, người sao lại vì cái lợi trước mắt mà đối đầu với một công chúa nhỏ bé? Dù nàng ta có giống Thục phi hơn nữa, nàng ta vẫn không phải Thục phi! Tương lai của Vương gia nằm ở con cái, chứ không phải nữ nhân!! Nếu người một lòng vì thứ tình cảm bé tí ấy của mình, vậy đừng hòng muốn Vương gia lót đường cho người nữa. Người có biết Vương gia đã phải trả giá bao nhiêu để đi đến bước này không?"
Dẫu thế, Hoàng hậu chỉ lạnh lùng nhìn Vương Trinh, hừ lạnh: "Ngay cả ngươi cũng đến trách móc ta. Chẳng hay biết ở cái hậu cung này, ta đã bị ức hiếp thành dạng gì rồi? Ngươi nhìn xem đi!
Từng người, từng người một, đều hống hách xem ta như trò cười vậy. Đến cả Lương phi cũng dám đối đầu với ta nữa! Đấy chẳng phải vì ta không có nổi một hoàng tử sao? Giờ thì Dư quý phi cũng ngang nhiên đối đầu với ta, thêm một Phi Ngọc công chúa… bọn họ khiến mỗi bước đi của ta ở hậu cung này đều phải run rẩy trong lo sợ! Nay ngươi tới chỉ để trách móc ta? Thế thì ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Nhưng Vương Trinh chỉ nói: "Hoàng hậu nương nương, người không cảm thấy bản thân đã dồn lực sai chỗ rồi sao? Những nữ nhân đó đều không quan trọng. Quan trọng nhất chính là Hoàng thượng và người thừa kế ngôi vị - hoàng đế tương lai!
Chỉ cần người khéo léo lôi kéo Hoàng thượng và Tứ hoàng tử, vậy thì hiện tại và tương lai đều sẽ nằm trong tay người. Người là Hoàng hậu, ở hậu cung này, hết thảy đều phải tôn kính người. Chỉ cần phủ Kính Quốc Công còn, chỉ cần người không làm gì quá đáng, Hoàng thượng sẽ không thể phế người. Ta nói đến đây thôi, Hoàng hậu nương nương tự cầu phúc đi!"
Nói xong, Vương Trinh quay người rời khỏi Vĩnh Ninh Cung.
Ngay khi hắn đi, Hoàng hậu thẳng tay đập vỡ tách trà. Một tiếng “choang” thanh thúy vang lên cùng với tiếng quát tháo đầy giận dữ: "Cút! Tất cả cút hết đi! Bổn cung không cần ai cả! Các ngươi nghĩ bổn cung không thể sống mà không có các ngươi sao?"
Những cung nữ đều sợ đến mức câm như hến, không một ai dám vào bên trong điện.
Duy chỉ có Liễu quý nhân, ả ta dẫn theo hai cung nữ đứng chờ trước cửa Vĩnh Ninh cung. Mà ả còn mang theo một cốc nước, nhờ cung nữ thân cận của Hoàng hậu chuyển lời: “Mối lo của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nguyện vì người gánh vác.”
Đã vào giữa hè, cuộc họp mặt của bốn nước sắp kết thúc. Vì vậy, Hoàng đế mở tiệc lớn để chiêu đãi các quan lại, cùng với sứ giả bốn nước mừng cho sự kiện trọng đại này.
Vốn là khách mời danh dự, Phi Ngọc lại hiến một điệu múa. Điệu này phải nói là rất kinh diễm, khiến các sứ giả không nhịn được mà khen ngợi vũ điệu tuyệt thế của nàng.
Nhưng khi Hoàng đế nhìn vũ điệu của Phi Ngọc công chúa, thoáng chốc lòng ngài rơi vào nỗi mê man.
Đồng Nhi của ngài đã chết rồi mà. Chính ngài tận mắt thấy nàng ấy tắt thở. Hơn nữa, cũng chính tay ngài đã chôn cất nàng. Ngài hoàn toàn có thể xác định được, người trước mặt không phải là Thục quý phi của mình.
Nhưng từng cử chỉ, động tác nhỏ trong lúc lơ đãng của nàng lại quá giống với Đồng Nhi. Mà trên đời này nếu tồn tại một người quá giống một người khác, vậy hoặc là cố tình bắt chước, hoặc đó chính là nàng ấy.
Rồi ngài thu lại ánh nhìn của mình, đồng thời cảm thấy chút nghi ngờ. Dù cho, nàng ấy cố tình bắt chước hay là điều gì khác, việc Phi Ngọc công chúa nhập cung vào lúc này vẫn rất đáng ngờ.
Suy cho cùng, Hoàng đế nào phải người khờ khạo. Vả lại, tuy quyết định để Phi Ngọc công chúa nhập cung chỉ dựa trên cử chỉ nhỏ của Lục hoàng tử, nhưng đó không phải là ngài chưa từng nghĩ qua. Những việc nàng ấy làm từ khi vào cung đến nay, ngài đều để mắt tới. Vì thế, ngài biết Hoàng hậu sẽ ra tay với nàng, nhưng không ngờ nàng ta lại không thể thắng nổi nàng dù chỉ một hiệp.
Năm đó, Hoàng hậu liên hợp với Dư quý phi và Liễu thị Liễu Hân An, không biết đã gây ra bao nhiêu khó khăn cho nàng. Đã vậy…điều này còn xảy ra dưới sự che chở của ngài.
Nếu nàng có được thủ đoạn như Phi Ngọc công chúa, nàng sẽ không bị loại khỏi cuộc tranh đấu cung đình này, nàng cũng có thể bảo vệ được nhi tử mình. Nhưng nếu như vậy, Đồng Nhi có còn là người ngài yêu thích không?
Thấy Hoàng đế cứ mãi thẫn thờ, Lạc Thân Vương bèn nhắc nhở ngài một chút: “Hoàng thượng, người thấy vũ điệu của Phi Ngọc công chúa thế nào?”
Lúc này, Hoàng đế mới phục hồi tinh thần, dẫn đầu vỗ tay nói: “Tốt! Đáng thưởng, ban cho Phi Ngọc công chúa một đôi bảo ngọc Như Ý! Thêm mười món trân bảo, Phi Ngọc công chúa có thể tự chọn trong tư khố hoàng gia.”
Nghe khen, nàng cúi đầu cảm tạ hoàng đế, mở miệng nói: “Đa tạ Hoàng thượng! Nhưng Phi Ngọc không hiếm lạ gì bảo vật hoàng gia, càng không muốn bảo ngọc Như Ý.”
Trông thế, ngài mỉm cười hỏi thử: “Vậy không biết công chúa muốn gì? Trẫm có thể sai người tìm cho nàng.”
Tức thì, nàng đáp: “Nghĩa là Phi Ngọc muốn gì, Hoàng thượng đều sẽ cho ta sao?”
Một lời ấy khiến Hoàng đế không thể cười nữa. Và bỗng chốc, ký ức tràn về, ngài đột nhiên nhớ đến mười mấy năm trước, khi ngài vi hành xuất cung dò xét dân tình, tình cờ gặp một thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Thiếu nữ ngồi bên đường khóc, nói rằng vì làm vỡ vòng ngọc mẫu thân cho nên không dám về nhà. Có lẽ vì quá buồn chán, ngài đã cùng thiếu nữ đi chọn một chiếc vòng ngọc.
Rồi thiếu nữ ấy đã nhìn ngài với ánh mắt sùng bái: “Ca ca thật là lợi hại, cái gì cũng tìm được.”
Lúc đó, Hoàng đế chỉ xem nàng như một người muội muội, gõ nhẹ lên chóp mũi nàng và nói: “Tất nhiên rồi! Muội muốn gì, trẫm đều có thể tìm cho muội.”
Nhưng thiếu nữ có hơi nghi ngờ hỏi một câu: “…Trẫm?”
Tuy nhiên, Hoàng đế chỉ cười với nàng, trả tiền rồi xoay người rời đi.
Nhiều năm sau, nàng vào cung tuyển tú, ngẩng đầu liền nhận ra người từng nói "muội muốn gì, trẫm đều có thể tìm cho muội”.
Lạc Thân Vương thấy hắn lại thẫn thờ, khẽ hắng giọng: “Hoàng huynh, hỏi huynh đó, huynh phải trả lời đi chứ!”
Thoắt cái, Hoàng đế hồi thần, lắc đầu: “Trẫm… có lẽ không thể làm được! Dù sao thì những thứ trên đời này, cũng không phải trẫm muốn là có thể có được.”
Ngài muốn nàng thực sự sống lại, nhưng nàng làm sao có thể sống lại được?
Nghe ngài nói vậy, Phi Ngọc công chúa bật cười: “Hoàng thượng, ta chỉ đùa với người thôi. Sao người lại coi là thật chứ? Nếu Hoàng thượng đã ban cho ta nhiều thứ tốt đến thế, vậy ta cũng sẽ không khách sáo nữa. Đôi bảo ngọc Như Ý ta nhận, bảo vật hoàng gia ta cũng nhận. Ngoài ra, ta còn muốn xin Hoàng thượng một điều.”
Hoàng đế đáp: “Được, công chúa cứ nói.”
Rồi nàng ấy bảo: “Thưa, cũng không phải là điều gì lớn lao lắm, mà chỉ là một đạo thánh chỉ. Hiện giờ, ta ở hậu cung là vì muốn gần gũi với Hoàng thượng, chứ không phải để làm phi tần của người. Nếu ta và Hoàng thượng kết thân, ta cũng không muốn trở thành một trong số họ. Ta chỉ là chính ta thôi, là sự tồn tại vượt qua các nàng ấy. Mà đối với ta, Hoàng thượng không phải là Hoàng thượng, chỉ là phu quân của ta. Ta không muốn hậu cung của người ảnh hưởng đến cuộc sống của ta, cũng không muốn các nàng vì sự tồn tại của ta mà ganh đua. Dù sao, các nàng là của hoàng đế Đại Ninh, còn ta chỉ là thê tử của Tiêu Dịch Hồng.”
Rốt cuộc thì, trái tim Hoàng đế vẫn không kiểm soát được mà đập loạn lên. Bởi vì trước đây, nàng ấy từng nói với ngài những lời tương tự, rằng nàng không muốn làm Thục phi của hoàng đế, nàng chỉ muốn làm thê tử của Tiêu Dịch Hồng!
Cùng lúc ấy, Diệp Phỉ Nhiên đang buôn chuyện cũng hiểu ra: [Vậy... Phi Ngọc công chúa này, chẳng lẽ thực sự là Thục phi nương nương? Nhưng nàng rõ ràng đã chết rồi mà!]