Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 83

Diệp Phỉ Nhiên thật sự nghi ngờ nhân sinh. Thục phi nương nương đã chết, nhưng nay lại chết đi sống lại. Vậy trong hoàng lăng rốt cuộc đang chôn cất ai?

Nếu cậu nhớ không nhầm, Thục phi nương nương chỉ nhỏ hơn mẫu thân của cậu mấy tuổi. Mà nay đã hơn hai mươi tuổi, gần ba mươi rồi. Nhưng nhìn công chúa Phi Ngọc giống như mới độ mười chín.

Dù rằng mười chín tuổi với hơn hai mươi tuổi không chênh lệch nhiều, nhưng nữ tử đã kết hôn và sinh con so với nữ tử chưa kết hôn, chưa sinh con thì liếc mắt vẫn có thể nhận ra ngay sự khác biệt.

Hơn nữa, sự ngây thơ và tinh nghịch của công chúa Phi Ngọc, nhìn thoáng qua là có thể thấy được dáng vẻ của thiếu nữ. Mà Diệp Phỉ Nhiên dòm thế nào vẫn không thể liên tưởng vị công chúa này với Thục phi nương nương mắc bệnh chờ chết kia.

Và, Lục hoàng tử có biết chuyện này hay không?

Thậm chí cậu còn nghi ngờ, chuyện này từ đầu đến cuối đều là do hắn ta sắp đặt.

Bởi vì chuyện này xảy ra trước khi cậu đến nên hệ thống hoàn toàn không liên quan tới. Nghĩa là, kể từ khi Lục hoàng tử mới bốn, năm tuổi, hắn ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc này rồi.

Diệp Phỉ Nhiên càng nghĩ càng sợ, cậu nhìn Tiêu Tông với vẻ mặt không thể tin nổi: [Nói mau, ngươi có bí mật gì mà ta không biết?]

Rồi sau đó, cậu lại nghĩ đến bản thân mình. Cậu đang cõng trên lưng một đống hệ thống như thế, nhưng cậu chưa bao giờ nói cho Lục hoàng tử biết mà. Không đúng! Không phải mình không muốn nói cho hắn ta, mà là mình căn bản không biết nói!

Chuyện này không thể trách cậu, đây là do điều kiện bẩm sinh hạn chế!

Tiêu Tông nghe được những suy nghĩ vụn vặt của Diệp Phỉ Nhiên, bỗng thấy có chút buồn cười, nghĩ thầm: Khi ta sống lại đã bị họ hạ độc rồi, chính là ngày thứ hai sau khi bị hạ độc.

Hắn ta biết chất độc Phong Thần không có thuốc giải, nhưng chí ít trong nửa năm đầu trúng độc hắn ta vẫn có thể giữ được một phần ý thức.

Vì vậy, hắn ta đã lợi dụng nửa năm có thể khống chế thần thức đó. Để vạch ra một sách lược giúp mẫu thân cũng là giúp chính bản thân hắn ta, và thậm chí là toàn bộ Đại Ninh sống sót.

Nhưng có thể thành công hay không thì hắn ta không chắc chắn lắm. Thế nhưng, ít nhất hắn ta có thể bảo vệ được mẫu thân của mình.

Và chiếc tượng gỗ mà hắn ta luôn mang theo bên mình chính là công cụ để hắn ta thực hiện kế hoạch này. Vì thủ pháp điêu khắc tượng gỗ của hắn ta chỉ có vị ân sư ở Minh Ngộ Sơn biết.

Tuy nhiên, ngay cả hắn ta cũng chưa từng gặp vị ân sư ấy. Bởi đó là người đã dạy hắn ta cách vận hóa nguồn năng lượng kỳ dị trong cơ thể ở kiếp trước. Mà kiếp này, bọn hắn vẫn chưa từng gặp mặt. Thế nên, hắn ta chẳng biết vị ân sư đó có thật sự tồn tại trên đời hay không.

Dẫu thế, hắn ta đã đánh cược rằng, ân sư sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Vì vậy, hắn ta đã khắc lại tình huống hiện tại của mình bằng kỹ thuật vi chạm mà ân sư đã dạy lên từng tác phẩm điêu khắc gỗ của mình. Sau đó, hắn ta lợi dụng tiểu thái giám lén trộm bảo vật trong cung để chuyển những tác phẩm đó ra ngoài.

Kinh thành có một tiệm điêu khắc gỗ tên là Minh Ngộ Mộc Điêu Phường. Đó chính là sản nghiệp của ân sư. Nó hoạt động kinh doanh chủ yếu là thu mua và bán các tác phẩm điêu khắc gỗ tinh xảo.

 Điêu khắc gỗ là sở thích của ân sư. Ngài ấy từng tự tay điêu khắc ra tác phẩm khuynh thế như “Húc Nhật Xuất Vân Đồ”. Mà ân sư có một tâm nguyện nhỏ, đó là phát triển nghề điêu khắc gỗ này.

Tất nhiên, tiểu thái giám lén vận chuyển bảo vật biết cách tìm người mua thích hợp. Quả nhiên, những tác phẩm gỗ mà Lục hoàng tử điêu khắc đã được bán vào Minh Ngộ Mộc Điêu Phường, và sau đó đến tay ân sư.

Ân sư yêu quý nhân tài, muốn biết ai là người đã tạo ra những tác phẩm điêu khắc này.

Nhưng khi xem kỹ, ông mới nhận ra kỹ thuật điêu khắc này chính là do mình truyền dạy!

Thấy tò mò nên mấy ngày sau đó, ông thức suốt đêm nghiên cứu những bức tượng gỗ này. Rồi cuối cùng, ông phát hiện ra thông điệp cầu cứu được Lục hoàng tử điêu khác trên các hoa văn.

Mộc đầu huyền sư Minh Ngộ Sơn, đây là biệt danh mà mọi người đặt cho ân sư, vì ông thường cầm theo một khúc gỗ và sẵn sàng làm mọi thứ để có được những khúc gỗ tốt. Bất kể đi đến đâu, ông cũng phải ghé thăm chợ gỗ trước tiên.

Mà ông cảm thấy biệt danh này khá sống động, nhưng ông lười đặt pháp hiệu cho mình, nên thuận theo mà gọi là Mộc Đầu Huyền Sư.

Mộc Đầu Huyền Sư, xuất thân từ kì vực ngoài biên ải, trời sinh không biết nói chuyện, nhưng có thể dùng thuật phúc ngữ để giao tiếp với người khác.

Chuyện xưa quá dài và phức tạp, Lục hoàng tử tạm thời không thể giải thích rõ ràng với nhóc con. Hơn nữa, bây giờ cậu còn quá nhỏ. Đợi đến khi cậu lớn hơn một chút, hắn ta tất nhiên sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng.

Thế là, Tiêu Tông giả vờ không nghe thấy lời Diệp Phỉ Nhiên châm chọc, nhếch môi nói với cậu: “Phỉ Nhi, nóng không? Ta bảo người đến băng thất lấy vài khối băng lại đây?”

Mà cậu lại giả vờ tức giận, quay lưng lại với hắn ta, đồng thời vểnh cái mông to về phía hắn.

Lục hoàng tử: “...”

Rồi Tiêu Tông bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cậu chọc cười. Hắn ta khẽ nói: “Phỉ Nhi, đệ còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu. Nên có một số việc nói cho đệ sẽ mang lại nguy hiểm cho đệ. Vì thế, đệ chỉ cần biết rằng ta đang làm một việc, mà việc này có liên quan đến sự tồn vong của bách tính Đại Ninh. Có lẽ đây là trách nhiệm mà ta mang theo từ khi sinh ra. Vì vậy mà ta... đời đời kiếp kiếp đều không buông bỏ được!”

Mấy chữ “đời đời kiếp kiếp” thốt lên từ miệng Tiêu Tông khiến Diệp Phỉ Nhiên đang nằm đấy mà cảm thấy buồn bực không thôi.

Ắt hẳn, đời trước của hắn ta vô cùng khó khăn.

Có lẽ, đó không chỉ là sự tra tấn về mặt thể xác mà còn là tinh thần của hắn ta nữa. Bởi hắn ta đã phải chứng kiến người mẫu thân mình thương yêu nhất chết trước mắt mình, lại trơ mắt nhìn tên nam chính độc ác lên ngôi, và trông thấy bá tánh Đại Ninh hắn ta quý mến bị người Liêu giẫm đạp. Kiếp sống gian truân như vậy, đâu phải ai ai cũng có thể chịu đựng được.

Vì vậy, Diệp Phỉ Nhiên không thấy tức giận chút nào. Cậu ngồi dậy, ngẩng đầu và nhìn Tiêu Tông bằng ánh mắt đen láy, ngập nước: “Ca ca…… Ta, ở với người.”

Mà hắn ta nghe vậy thì hơi giật mình, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng mình, gật đầu khẽ “ừ” một tiếng: “Được, ta cũng ở bên đệ.”

Cùng lúc ấy, hoàng cung vẫn đang diễn ra cuộc họp mặt giữa bốn nước. Nhưng ánh mắt của Hoàng đế lại trở nên thơ thẩn, nhìn chẳng dời nàng công chúa Phi Ngọc, và rồi nghĩ về quá khứ giữa ngài và Đồng Nhi.

Lúc ngài và Đồng nhi quen biết nhau, ngài đã là Hoàng đế trị vì, mà Hoàng hậu đã sinh được hai cô công chúa, còn Lương phi đang mang thai nàng công chúa thứ ba, cùng với một phi tần khác cũng đang mang thai.

Sau đó, phi tần ấy bất ngờ sẩy thai khi mang thai đến tháng thứ năm, đó là một bào thai nam đã thành hình.

Sau sự việc đó, ngài và Hoàng hậu càng lúc càng xa cách. Vì ngài đã nhận ra, giữa đôi bên không phải phu thê mà chỉ là đồng minh vì lợi ích.

Ban đầu, hoàng trưởng tử của ngài không phải vô cớ bị sẩy thai, mà là bị Hoàng hậu lấy cớ diệt trừ vì lợi ích của Vương gia.

Nếu bà ta không sinh ra được hoàng trưởng tử, vậy thì người khác đừng hòng sinh được. Bởi vì, nếu hoàng trưởng tử thuộc về người khác, đó sẽ là mối đe dọa lớn cho nhà họ Vương. Cho dù, con của bà ta không phải đích tôn, nhưng chắc chắn phải là con trưởng. Vì nếu Hoàng hậu không có con, thế thì hoàng trưởng tử của Hoàng đế tất nhiên sẽ trở thành Thái tử.

Chính vào thời điểm đó, Dư quý phi được Hoàng hậu đưa vào cung, và trở thành một quân cờ khác trên con đường mở rộng quyền lực của nhà họ Vương.

Mỗi khi không vui, Hoàng đế thường tìm đến cô em gái nhỏ này để trò chuyện. Dù cho, ngài ấy không nói gì, chỉ nhìn nụ cười ngây thơ của nàng đã khiến tâm trạng của ngài trở nên tốt hơn.

Nhưng nàng ta chỉ xem ngài như một người huynh trưởng. Đôi khi, một tháng ngài sẽ tới gặp nàng ta nhiều lần, và có đôi khi nhiều tháng cũng không tới một lần nào.

Cuối cùng, Hoàng đế hít sâu một hơi, nhìn công chúa Phi Ngọc và nói: “Được, trẫm đồng ý.”

Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người. Nhất là người Bắc Liêu nghe xong càng nhịn không được vỗ tay khen hay: “Không ngờ Hoàng đế Đại Ninh cũng là người tình cảm. Đứng trước nhan sắc mỹ nhân, tất nhiên không thể phật tâm ý của mỹ nhân. Cùng lắm thì, ngài chỉ thuận theo ý mỹ nhân này, làm trái ý mỹ nhân kia. Nếu ai cũng đến nói những lời như vậy với Hoàng đế, vậy chắc hẳn ngài sẽ bận rộn lắm ha ha!”

 

Lạc Thân Vương nghe vậy, chỉ khẽ khàng vẫy quạt xếp rồi cười nói: “Lời của Thái tử Gia Luật sai rồi. Tuy hoàng huynh của ta là người tình cảm, nhưng không phải ai cũng lọt vào mắt xanh của huynh ấy được. Tất nhiên, đây là vì nhan sắc của công chúa tuyệt mỹ hơn người, mới có thể khiến cho huynh ấy mở ra tiền lệ này. Hơn nữa, công chúa Phi Ngọc nói đúng, Tiêu Dật Hoằng là Tiêu Dật Hoằng, Hoàng thượng là Hoàng thượng, hai người bọn họ hoàn toàn có thể tách ra.”

Nghe thế, người có địa vị thấp như Tô Dư Lan sợ ngây người. Y nghĩ thầm mấy vị nhà họ Tiêu các ngài thật biết cách chơi! Sao có thể làm ra loại trò này?

Không chỉ Hoàng hậu và Dư quý phi, ngay cả những tiểu quý nhân mới nhập cung vài năm trước nghe thấy lời này… ắt hẳn rất rất muốn đập nát miệng mấy người rồi đi?

Chẳng qua vì e sợ người bề trên, chứ nếu là kẻ dưới mà dám nói như vậy, vậy chắc chắn mấy lời chỉ trích đã đủ nhấn chìm họ rồi.

Dĩ nhiên, không thể nói là Hoàng thượng sai. Dù sao trong thời đại này, nam nhân làm chủ, mà ngài lại là Hoàng đế. Vậy nói chi thêm một nữ nhân, dù cho có thêm mười nữ nhân cũng không ai nói gì.

Nói về mấy vị nữ tử trong hậu cung chịu ấm ức, ngoài những người bị ép buộc vào cung, phần lớn đều vì vinh quang của gia tộc, hoặc vì tự mình xây dựng tiền đồ mà tiến cung.

Về sau, Hoàng đế chỉ cần chăm sóc tốt cho họ, cho gia tộc họ thể diện. Thế thì mục đích của họ đã đạt được rồi. Chỉ là, năm tháng thanh xuân dài đằng đẵng sẽ bị tiêu hao tại hậu cung hiểm độc này.

Vẻ mặt công chúa Phi Ngọc có hơi kinh ngạc, nàng không ngờ Hoàng đế lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Lẽ ra nàng phải vui mừng, nhưng không hiểu sao lại không vui nổi.

Lúc này, rốt cuộc trong mắt Hoàng đế, nàng là Trương Thục Phi, hay nàng là công chúa Phi Ngọc?

Nàng nghĩ kỹ, lại cảm thấy dù cho hắn coi nàng là ai, nàng cũng không vui nổi.

Rồi nàng tự cười giễu mình, nghĩ sao phải đa sầu đa cảm. Bởi mục đích chuyến đi này của nàng, chẳng phải đã đạt được một phần ba rồi sao?

Thế là, nàng dịu dàng hành lễ với Hoàng đế, mở miệng nói: “Phi Ngọc đa tạ Hoàng thượng. Nếu vậy thì sau này Phi Ngọc có thể tìm Hoàng thượng bất cứ lúc nào sao? Cho dù ngài đang tản bộ ở hoa viên, hay đang duyệt tấu chương trong ngự thư phòng. Ngoại trừ lúc ngài thượng triều và ở hậu cung thì Phi Ngọc sẽ không quấy rầy, những lúc khác Phi Ngọc có thể ngầm hiểu là được Hoàng thượng cho phép hay không?”

Vẻ mặt Hoàng đế không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nói: “Được.”

Bấy giờ, Lạc Thân Vương nhìn không nổi nữa, nghĩ thầm ta vừa cho người bậc thang bước xuống, người xuống là xong chuyện. Đừng vừa xuống lại trèo lên nữa chứ!

Hơn nữa, người chiều chuộng một nửa kia như vậy không tốt, sau này nàng quản người mọi chuyện thì sao.

Hôm nay có cuộc họp mặt giữa bốn nước, Bắc Liêu, Tây Nhung và Đông Di đều đến để xem náo nhiệt, thậm chí họ hăng hái hơn cả Diệp Phỉ Nhiên mỗi ngày đều buôn chuyện nữa.

Chưa kể, vị Thái tử của Bắc Liêu - Gia Luật Minh cũng trở nên hòa nhã hơn, thẳng thắn nói: “Cuộc diễn võ ngày mai là để chúc thọ Hoàng đế Đại Ninh. Ta không có ý gì khác, mọi người chỉ cần xem náo nhiệt là được.”

Lúc này Bắc Liêu thế yếu, không thể chống lại Đại Ninh, nói như vậy cũng là kế sách tạm thời của họ.

Ngày hôm đó tan triều, triều thần liền bàn tán về chuyện này, đặc biệt là người của phủ Kính Quốc Công, ai nấy đều tức giận trừng mắt.

Vương Trinh cười lạnh, nhỏ giọng nói với Hộ bộ thượng thư: “Hoàng thượng đây là có ý gì? Thiết lập một thê tử ngoài hậu cung, chẳng phải cố tình tát vào mặt phủ Kính Quốc Công sao? Muội muội ta Vương Hi Quý là Hoàng hậu. Tuy không sinh được hoàng tử, nhưng cũng sinh cho Hoàng thượng bốn nàng công chúa. Hắn ta làm như vậy, chẳng phải không coi Hoàng hậu ra gì sao?”

Nghĩ mãi, Hộ bộ thượng thư suy nghĩ đủ đường mới nghĩ ra một lý do hợp lý: “Lời của Thế tử quốc công không đúng rồi, không lập danh hiệu cho nàng ta, đối với phủ Kính Quốc Công mới là chuyện tốt. Ngài nghĩ xem, không lập danh hiệu, thì nàng ta cũng chỉ là một công chúa Nam Chiếu, ở Đại Ninh ta cũng chỉ là một thứ dân. Con sinh ra cũng chỉ là thứ dân. Chỉ là thứ dân, làm sao có thể ảnh hưởng đến thế lực của phủ quốc công được?”

Vương Trinh: … Thấy cũng có lý?

Diệp Phỉ Nhiên đang nghe lén, nghe thấy lý do của Hộ bộ thượng thư liền cười lăn lộn trên giường, nghĩ thầm: [Đây không phải là hơi có lý, mà là rất có lý ấy chứ! A ha ha ha ha ha, Hộ bộ thượng thư đúng là rất thông minh!]

Bình Luận (0)
Comment