Thế rồi, Vương Trinh nhắc lại lý lẽ của Hộ bộ thượng thư với phụ thân của mình là Kính Quốc Công, ông ta cũng thấy có vài phần hợp lý.
Vương Trinh chớp mắt, hỏi lão phụ thân nhà mình: “Vậy... chuyện này, chúng ta còn quản không?”
Chỉ thấy, Kính Quốc Công hừ lạnh một tiếng: “Quản thế nào? Nếu đến cả việc Hoàng đế có bao nhiêu nữ nhân chúng ta cũng nhúng tay vào, vậy thì chẳng phải phải càng chứng tỏ Kính Quốc Công chúng ta nhúng tay hơi sâu sao?”
Vương Trinh có chút khó xử: “Nhưng, Hoàng hậu nương nương bên kia hình như không vui. Muội ấy đã nổi giận mấy ngày rồi. Lần này con qua, nghe ý muội ấy, thấy có vẻ muội ấy vẫn còn bất mãn việc Hoàng thượng tùy tiện đón một nữ nhân vào cung.”
“Hồ đồ!” Kính Quốc Công nói: “Bây giờ nó nên nghĩ đến những chuyện này sao? Nó nên giáo dục tốt Tứ Hoàng tử, để hắn có thể gánh vác được đại sự! Ngày ngày lo nghĩ mấy chuyện nữ nhi tình trường, chẳng lẽ nó đã quên Vương gia lúc trước đưa nó vào cung là vì mục đích gì rồi sao?"
Vương Trinh nói: “Ý của phụ thân, con đã chuyển đạt rồi. Nhưng dù sao Hoàng hậu nương nương cũng là muội muội của con, chúng ta không thể mặc kệ muội ấy được. Vả lại, nếu tâm trạng của muội ấy không tốt, muội ấy sẽ không tận tâm tận lực đi làm những chuyện đó. Nên phụ thân à… con thấy, hay là chúng ta giúp muội ấy một chút đi?"
Nhưng Kính Quốc Công vẫn thấy không vui: “Những chuyện này chỉ có nó tự tranh giành mới được. Chúng ta là nam nhân, ở bên ngoài làm sao mà giúp được. Hơn nữa, nó là mẫu nghi thiên hạ, là chính thê của Hoàng đế, lại lớn hơn Hoàng đế ba tuổi. Đã bốn mươi tuổi rồi, hà tất phải tranh giành với những phi tần mới vào cung? Từ xưa đến nay người mới thắng người cũ là chuyện đương nhiên. Nghĩ xem thời điểm vào cung cùng với nó, còn mấy ai được yêu thương nữa không?”
Trong lòng Vương Trinh cũng hiểu, đáp: “Nói thì là vậy, nhưng phụ thân có nghĩ đến chuyện… bây giờ Hoàng thượng còn trẻ, hắn mới ba mươi tám tuổi thôi. Thân thể vẫn còn cường tráng, sức khỏe lại tốt, không bệnh không đau. Nên nói gì thì nói, chí ít hắn cũng tại vị được hai mươi năm. Mà giờ tuy Hoàng thượng không có ý định khác, nhưng nếu sau này lại sinh ra một vị hoàng tử mới, tư chất lại cao hơn Tứ hoàng tử. Vậy hắn hoàn toàn có thể lấy lý do Hoàng hậu không sinh được con trai mà lập hoàng tử khác làm Thái tử! Đến lúc đó, chẳng phải Vương gia chúng ta lại bận rộn vô ích một phen sao?”
Nhìn cử chỉ vuốt râu của Kính Quốc Công, xem ra đã bận tâm rồi. Vì vậy, Vương Trinh thoáng thở phào nhẹ nhõm, hy vọng phụ thân gã có thể để ý đến muội muội một chút.
Quả nhiên, Kính Quốc Công gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi. Chuyện này ta sẽ nghĩ cách xử lý. Con đi nói với muội muội của con, để nó yên tâm, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
Diệp Phỉ Nhiên ngồi hóng chuyện đến đoạn này, cậu nghĩ xem Kính Quốc Công lại muốn làm gì. Chắc không phải là bọn họ định đối phó với vị nương nương nào trong cung hoặc Phi Ngọc công chúa đấy chứ?
Cậu nghĩ thầm, ngươi có thể đối phó được sao. Hoàng đế có tới hơn mười phi tần lận đấy! Nếu ngài ta muốn, mỗi năm tuyển người mới vào cung là chuyện bình thường, và biết đâu thật sự có thể sinh thêm vài hoàng tử.
Nhưng thật ra phải cám ơn Trương Thục phi đã qua đời. Nếu như không phải nàng qua đời thì hậu cung của Hoàng đế có thể còn phong phú hơn.
Diệp Phỉ Nhiên đang ăn dưa, Nhạn Thư đã tiến vào hành lễ với Lục Hoàng tử, nói: “Cơ tiên sinh đã đến, điện hạ nên đi học rồi.”
Mỗi tháng Cơ tiên sinh sẽ đến phủ mười lần. Mà mỗi lần một đến hai canh giờ, nội dung giảng dạy vô cùng phong phú.
Tiêu Tông nghe vậy, đáp: “Được! Ta sẽ đi ngay, mời tiên sinh vào nội đường đi!”
Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa xong ánh mắt sáng lên, trong lòng nhỏ giọng nói: [Đừng gọi ta, đừng gọi ta! Bây giờ ta không muốn đi!]
Thế là, Lục Hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nếu Phỉ Nhi mệt thì cứ nghỉ ngơi ở đây đi! Ta đi học, trưa sẽ cùng ăn cơm với đệ.”
Rồi cậu cười khúc khích trong lòng, mạnh mẽ gật đầu, nghĩ thầm ngươi mau đi đi!
Mà hắn ta biết chắc chắn cậu đang có ý đồ quỷ quái gì đấy. Nhưng hắn ta không muốn vạch trần, chỉ ra hiệu Nhạn Thư cẩn thận trông coi rồi đi học.
Sau khi Lục hoàng tử đi ra ngoài, Diệp Phỉ Nhiên nằm trên giường giả vờ ngủ, mà Nhạn Thư thấy cậu ngủ rồi liền lui ra ngoài canh cửa.
Nhưng cậu lại nghe ngóng hồi lâu, đợi đến khi chắc chắn trong phòng không còn ai, cậu mới lén ôm một bộ tài liệu từ trong tủ ra. Rồi trước tiên, cậu ném tài liệu ra ngoài cửa sổ, sau đó lén lút trèo ra ngoài.
Cậu là một đứa trẻ hơn chín tháng tuổi nên chuyện trèo cửa sổ rất khó khăn. May mà dưới cửa sổ có một hòn giả sơn nhỏ, Diệp Phỉ Nhiên chỉ cần bám vào song cửa, bàn chân nhỏ đã có thể chạm đến nó.
Trước đó, cậu đã nhét vào tài liệu một bức thư, trong thư giải thích ý định hợp tác với Cơ tiên sinh. Nếu như nàng ấy đồng ý thì cậu sẽ hỗ trợ ba trăm lượng hoàng kim.
Thật ra, mấy ngày nay cậu đã nghĩ rất nhiều, Lục Hoàng tử bí mật làm nhiều chuyện như vậy, mình cũng không thể ngồi không.
Nếu thí nghiệm tài liệu của cậu thành công, không chừng tương lai có thể bồi dưỡng rất nhiều nhân tài cho Đại Ninh.
Nghĩ như vậy, Diệp Phỉ Nhiên lặng lẽ đi vào nội đường, nghe lén thấy Cơ tiên sinh đang giải thích cho Lục hoàng tử về nguồn gốc của cổ trùng.
Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ, ngươi đi học lại học những thứ này, hèn gì lần này không dẫn ta đi!
Nhưng không sao, sớm muộn có một ngày, ta sẽ công thành danh toại, làm chói mắt Tiêu Tông nhà ngươi!
Sau đó, với thân hình thấp bé của mình, cậu lén bò đến phía sau bình phong, bò tới bên cạnh gùi của Cơ tiên sinh, nhét túi tài liệu và phong thư vào trong đó.
Mà Lục Hoàng tử đã nhìn thấy toàn bộ quá trình đấy.
Thật ra, bộ tài liệu đó hắn ta đã sớm phát hiện rồi. Mặc dù, hắn ta không hiểu cái gọi là giáo trình năm nhất giáo dục bắt buộc chín năm của Hoa Hạ là gì, nhưng hắn ta đoán được đại khái đó là thứ tốt để giáo dục con người.
Rồi Tiêu Tông vờ như chẳng thấy gì cả, chỉ coi mình là một học sinh chăm chỉ nghe giảng, hỏi thêm vài câu về cổ trùng, mà Cơ tiên sinh cũng giải thích cho hắn ta.
Cơ tiên sinh nói: “Lí do cổ trùng khó nuôi là vì khí hậu và vị trí địa lý. Nên chỉ có cổ trùng nuôi ở Nam Cương mới là loại thuần túy nhất. Do ở đó có rất nhiều xà trùng, cũng như chuột và kiến, đấy là nguồn thức ăn chủ yếu cho ấu trùng. Nhưng để nuôi thành một con cổ trùng thì cần nhiều hơn thế nữa. Nghe nói, cổ trùng thích nhất hai loại máu. Một là máu của Đao thị ở Điền Nam, hai là máu của La thị ở Thục Trung. Hai dòng máu này nuôi cổ trùng thành công nhất. Chứ còn lại chỉ là nuôi cho vui, không thành công.”
Lục Hoàng tử mới hỏi: “Đao thị ở Điền Nam?”
Cơ tiên sinh gật đầu: “Đúng. Đương gia đời trước của Đao thị Điền Nam tên là Đao Như Phong, nghe nói sinh ra một cặp nữ nhi song sinh, đặt tên cho họ là Đao Ngân Nguyệt và Đao Ngân Chúc.”
Diệp Phỉ Nhiên đang lặng lẽ bò ra ngoài, nghe thấy hai cái tên này thì phản ứng ngay: [Hả? Đó chẳng phải là hai thị nữ của công chúa Phi Ngọc sao? Thảo nào dễ dàng hạ độc cung nữ của Hoàng hậu. Hóa ra, họ thật sự là cao thủ.]
Mà Tiêu Tông vẫn vờ như không nghe thấy, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Lúc trước, hắn ta chỉ nhờ ân sư giải cứu mẫu phi. Nhưng không biết vì sao, Mục đầu huyền sư lại biến nàng thành công chúa Nam Chiêu, còn lấy danh nghĩa thân cận mà đưa nàng trở về.
May mà, ông là người đáng tin cậy, sắp xếp cho mẫu phi hai hộ vệ chuyên môn khắc chế cổ trùng.
Nhưng hắn ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc Mộc đầu huyền sư có quan hệ gì với Nam Chiêu?
Kiếp trước, hắn ta không nghe nói ông có liên lạc với người Nam Chiêu. Có lẽ là do lúc đó, hắn ta một lòng học võ, chỉ muốn nhanh chóng luyện thành thần công, bảo vệ bá tánh Đại Ninh.
Diệp Phỉ Nhiên dừng chân, đột nhiên hứng thú với những điều này, cậu ngồi xuống tấm thảm sau bình phong nghe tiếp.
Nhưng sau đó Cơ tiên sinh không nói thêm về Đao thị Nam Chiêu và La thị Thục Trung, mà tiếp tục kể cho Lục hoàng tử về môi trường nuôi cổ và những điều cần lưu ý.
Diệp Phỉ Nhiên nghe vậy ngáp dài, kết quả ngủ thiếp đi sau bình phong.
Cho đến khi Cơ tiên sinh dạy xong bài cho Tiêu Tông, quay người lại mới nhìn thấy phía sau bình phong có thêm một đứa nhóc.
Nàng bất lực nói: “Thiếu gia nhà họ Tô sao lại ngủ ở đây?”
Nhắc đến Diệp Phỉ Nhiên, mọi người đều gọi cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Tô, quên mất cậu vốn họ Diệp.
Mà Tiêu Tông lại ra hiệu im lặng, nghĩ thầm bình thường đứa bé này ngủ rất khó đánh thức, ngủ trưa ít nhất phải một canh giờ.
Thế là, hắn ta đứng dậy bế ngang cậu lên, hạ giọng nói: “Tiên sinh, để ta làm là được rồi. À, trong giỏ sách của người, ta có nhờ người đặt một bộ sách. Người xem thử liệu có thể thử học nó bằng kiến thức của người hay không. Người xem trước một chút, nếu cảm thấy không thích hợp cũng không cần miễn cưỡng.”
Nói xong, hắn ta chỉ vào giỏ sách, thuận tay lấy phong thư trong đó ra.
Rồi hắn ta nghĩ thầm, chữ của ngươi viết như gà bới, Cơ tiên sinh chắc chắn không hiểu nổi.
Mà lúc viết nó, Diệp Phỉ Nhiên cũng thấy kinh khủng lắm. Vì cậu chỉ là một đứa trẻ hơn chín tháng tuổi, ngay cả đũa cậu cũng không biết dùng, huống chi là bút nên chỉ có thể dựa vào nhận thức mà điều khiển bút lông.
Kết quả là bôi bẩn một đống chữ to loạn xà ngầu. May mà, cậu miễn cưỡng có thể nhìn rõ, chứ Cơ tiên sinh chắc hẳn phải đoán mò.
Cơ tiên sinh gật đầu: “Thế thì tốt quá. Ta vừa hay cần một bộ sách vỡ lòng. Hiện tại sách vỡ lòng vẫn còn quá sâu sắc, không phù hợp với những đứa nhỏ sáu bảy tuổi. Nếu lớn hơn một chút thì có khi chúng lại cảm thấy dễ hiểu. Mà Đại Ninh không có hệ thống sách vỡ lòng, đều là các phu tử tự dạy theo ý mình. Để ta trở về xem một chút, nếu thích hợp, ta nhất định sẽ để cho bọn nhỏ thử xem.”
Lục Hoàng tử gật đầu, cung kính tiễn Cơ tiên sinh ra cửa.
Lại ôm Diệp Phỉ Nhiên đang ngủ say trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.
Ngoài cửa sổ hoa rơi lả tả, ý hè đã đậm, mà trên trán Diệp Phỉ Nhiên cũng đẫm một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn ta nhẹ giọng phân phó Nhạn Thư: “Đi lấy ít đá, đặt cách xa thiếu gia một chút, đừng để đệ ấy bị cảm lạnh.”
Nhạn Thư nhẹ giọng đáp ứng, xoay người đi lấy đá.
Y Hồng lại đến báo: “Lục Hoàng tử, có người gửi cho ngài một món quà, nói là để ngài tự tay mở ra.”
Nói xong nàng ta lách người, phía sau có hai gã gia đinh khiêng vào một vật lớn.
Lục Hoàng tử: “...”
Hắn ta đánh giá vật lớn đó, hỏi: “Người tới có nói là ai không?”
Y Hồng lắc đầu: “Không nói, điện hạ, có cần ta giúp ngài mở ra không? Thứ này có nguy hiểm không?”
Lục Hoàng tử phất tay: “Không cần, các ngươi đi làm việc đi!”
Y Hồng nhận lệnh, ra hiệu cho hai gia đinh, khiêng cái vật lớn vào viện của Lục Hoàng tử.
Rồi hắn ta đi quanh cái vật lớn đó một vòng mới cởi dây thừng, sau khi kéo tấm vải đỏ xuống, lộ ra một cái tháp điêu khắc gỗ khổng lồ.
Tháp có bảy tầng, chính là tháp Phù Đồ bảy tầng.
Nhìn thấy nó, Tiêu Tông nở nụ cười bất đắc dĩ.
Cũng phải, hắn ta để người ta giúp nhiều việc như vậy, mà bản thân lại không có nổi một lời giải thích rõ ràng. Vậy người ta phải đến tận cửa đòi một lời giải thích rồi.
Hắn ta mở ra tầng thứ bảy của tháp Phù Đồ, quả nhiên thấy một phong thư ở bên trong, trên thư chỉ viết một chữ: “Đến!”
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên tỉnh lại, cậu mơ màng xoay người, vừa mở mắt đã thấy trong sân có một tháp gỗ cao, lập tức tỉnh ngủ, thầm nghĩ: [Mẹ ơi! Ta mới ngủ một giấc, Cơ tiên sinh sao lại biến thành tòa tháp rồi.]
Ở chùa Trường Ninh, một ông lão râu tóc bạc phơ đang vu.ốt ve chén trà, tùy tiện ngồi dựa lưng vào đâu đó rồi nói với trụ trì: “Ở đây, trà của ngài là thức uống ngon nhất. Ai nói với ngài rằng nước suối trên núi ngon hơn?"