Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 85

Đến tháng tám, cuộc họp mặt đầy nhộn nhịp giữa bốn nước dần đi đến hồi kết. 

Trong lòng ai cũng biết rõ, thời điểm này sẽ không xảy ra biến động bởi Đại Ninh đang chiếm ưu thế, bốn nước kia buộc phải ngoan ngoãn ngồi yên.

Bắc Liêu là nước đầu tiên rời đi, chủ yếu là do thua cuộc trong trận diễn võ. Các nước khác đều chỉ mang đến một đội Thiết Kỵ binh, nhưng Đại Ninh lại huy động toàn bộ quân đội đóng đô ở kinh thành để tổ chức một cuộc diễu binh lớn.

Đội hình diễu binh chỉnh tề, bước đi đồng đều, uy nghi tráng lệ, cùng với nhiều loại thiết bị công thành cỡ lớn khác nhau.

Khi những tảng đá khổng lồ từ máy bắn đá được bắn tới, Vương tử Bắc Liêu - Gia Luật Minh sợ hãi đến mức suýt rút đao ra, may mà Lạc Thân Vương kịp thời ngăn lại: "Chúng ta ở ngoài tầm bắn, Vương tử đừng sợ, đá sẽ không bắn được đến đây đâu."

Tất nhiên phương pháp này là do Diệp Phỉ Nhiên nói cho Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan nghe, làm vậy vừa có thể uy hiếp các nước láng giềng, vừa có thể rèn luyện tính kỷ luật cho binh sĩ, nâng cao sự đoàn kết và tinh thần tập thể của họ.

Hiệu quả sau khi thử nghiệm rất tuyệt vời, Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan đều vô cùng bội phục Diệp Phi Nhiên.

Lúc Gia Luật Minh rời đi, mặt mày hắn ta tái nhợt, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ muốn đến Đại Ninh nữa.

Sau khi tiễn người Bắc Liêu đi, Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan lại tiễn bước hai nước Tây Nhung và Đông Di. Thậm chí hai nước này không thèm chào nhau lấy một tiếng mà phần ai người ấy tự rời đi.

Xem ra mối thù giữa hai nước này đã ăn sâu bám rễ, khó có thể hóa giải.

Tháng tám, trăm hoa tàn lụi, Diệp Phỉ Nhiên mười tháng tuổi đã có thể chạy nhảy khắp nơi. 

Không những thế, cậu còn có thể nói chuyện rõ ràng và biết nhiều thứ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa gấp nhiều lần.

Nếu không phải hệ thống hạn chế lại, thì Diệp Phỉ Nhiên đã có thể thi đỗ tiến sĩ ngay lúc này.

Trước mắt có hai tin vui, một là Tô Dư Lan được Hoàng thượng phong làm Tòng Tứ phẩm Thiếu Khanh ở Hồng Lư tự, phụ trách nghi lễ vì đã tổ chức thành công cuộc họp mặt giữa bốn nước.

Lúc đầu Tô Dư Lan cho rằng dù có làm việc ở Hồng Lư tự thì cũng không thể giúp y thực hiện hoài bão phụng sự đất nước, giúp đỡ nhân dân. Nhưng sau cuộc họp mặt vừa rồi, y đã thay đổi suy nghĩ.

Hồng Lư tự có vai trò rất quan trọng, đặc biệt là trong lĩnh vực ngoại giao. Đây không chỉ là bộ mặt của đất nước mà còn thể hiện uy nghiêm và sức mạnh của quốc gia.

Ví như cuộc duyệt binh lần này, nếu tổ chức một cách sơ sài, không những không thể răn đe Bắc Liêu mà còn có thể khiến người Bắc Liêu coi thường, nảy sinh ý định tấn công Đại Ninh một lần nữa.

Cũng may lần này nhờ có những vũ khí mạnh mẽ, chắc chắn khi người Bắc Liêu trở về, họ sẽ thuật lại sức mạnh quân sự của Đại Ninh cho Khả Hãn của họ nghe.

Tin tốt còn lại là phủ Kính Quốc Công lại đưa một thiếu nữ trẻ, xinh đẹp thuộc dòng dõi hoàng gia vào cung.

Điều này suýt khiến Hoàng hậu tức đến mức nổ phổi.

Trong cung Vĩnh Ninh, Hoàng hậu tức giận hất ly chén đèn đĩa xuống đất vỡ tan tành, bà ta nổi trận lôi đình với người anh trai đã dâng tặng thiếu nữ kia: "Ngươi cố ý phải không? Cố ý thật chứ gì? Có phải khi nào ta chết đi, thì các người mới để ta yên thân không?"

Vương Trinh cũng chẳng biết đáp sao, gã tưởng rằng phụ thân mình nói hiểu là sẽ giúp đỡ muội muội đối phó với Công chúa Phi Ngọc và cảnh cáo thân thích của các phi tần khác, khiến con gái các gia tộc đó ở trong cung ngoan ngoãn, biết điều hơn.

Ai ngờ, phụ thân gã lại chọn một mỹ nhân thuộc dòng dõi hoàng tộc, và bảo gã phải đưa nàng ta vào cung từ sáng sớm.

Vương Trinh bước đến khuyên nhủ: “A Hi, đừng tức giận nữa, phụ thân chỉ muốn tốt cho muội thôi.”

Hoàng hậu tức muốn chết, ả đẩy Vương Trinh ra quát lớn: "Muốn tốt cho ta ư? Đại ca, huynh đang nói tiếng người đấy à? Nếu thực sự muốn tốt cho ta, các người nên giúp ta nghĩ cách loại bỏ Phi Ngọc và đám yêu tinh trong hậu cung kia kìa! Các người đã làm được gì? Rước thêm một con tiện nhân khác vào hậu cung!"

Vừa nói xong, bà ta đã cầm lấy chiếc thìa ném về phía cô gái vừa được đưa vào cung. Nàng ta cũng không né tránh, trán bị thương, máu chảy ròng ròng.

Sau đó cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu đứng im tại chỗ, mặc cho Hoàng hậu trút giận.

Vương Trinh nói: “Người cũng đã đưa vào cung rồi, bây giờ còn làm thế nào được nữa? Phụ thân nói, Hoàng thượng còn trẻ, nếu trong hậu cung chỉ chuyên sủng một người mà bỏ bê những phi tần khác, ắt hẳn nhà họ Vương chúng ta sẽ phải nhường đường cho những gia tộc khác. Muội cũng biết phụ thân rồi đấy, ông ấy không phải không lo cho muội, chỉ là… cách ông ấy lo cho muội khiến muội khó có thể hiểu được”.

Hoàng hậu đáp: “Rốt cuộc các người có từng nghĩ tới việc mấy ả được các người đưa vào đây sẽ không đồng lòng với Vương gia chúng ta! Ngươi nhìn Dư Du bây giờ đi, ả có còn coi ta ra gì nữa đâu? Giờ ả ta đã già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chỉ cần đợi đến lúc ả ta chết đi, Tứ hoàng tử sẽ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ta! Vậy thì cớ gì các người lại vội vàng đưa thêm người mới vào đây? Làm như vậy liệu Hoàng thượng có thèm liếc nhìn ta nữa không? Ngài có còn muốn còn bước chân vào Vĩnh Ninh cung này nữa không?"

Vương Trinh không nói nên lời: "A Hi, lúc vào cung muội cũng đâu phải không biết, trước hết Hoàng thượng là Hoàng thượng của đất nước này, sau mới là phu quân của muội. Muội nên hiểu rõ, hai người không thể giống như những cặp vợ chồng bình thường được. Nói thẳng ra thì bây giờ muội chỉ cần lo cho bản thân, nắm bắt lợi ích và cơ hội hiện có, đừng cưỡng cầu những thứ tình cảm viển vông hư ảo, như vậy muội vẫn có thể giữ vững chức vị Hoàng hậu. Nhưng nếu muội cứ cố chấp, vậy đừng trách ta nặng lời khiến muội cụt hứng, Hoàng thượng không thể nào dành trọn trái tim cho một mình muội được đâu."

Hoàng hậu nức nở: "Tại sao Trương Thục Phi có thể, mà ta lại không thể?"

 

Vương Trinh thở dài: "Muội và Trương Thục Phi khác nhau. Vương gia và hoàng thất có mối quan hệ lợi ích đan xen, Trương gia không có, Trương Mẫn Đồng càng không. Muội muội à, nghĩ thoáng một chút đi! Không có Công chúa Phi Ngọc, không có Trương Thục Phi, thì cũng sẽ có Lý Thục Phi, Lâm Thục Phi. Muội là chính thê, tại sao phải đi so đo, tính toán với những thiếp thất khác chứ?"

Diệp Phỉ Nhiên nghe đến đây, thầm nghĩ: Dù Vương Trinh rất mưu mẹo, thủ đoạn, nhưng lời nói của gã cũng không phải là không có lý.

Nhiều việc trên đời này chỉ có thể chọn một, nếu đã chọn vinh hoa phú quý, thì không thể nào có được tình yêu.

Nếu hoàng hậu có thể hiểu được đạo lý này, lựa chọn đánh đổi tình cảm để đổi lấy lợi ích, an phận hưởng thụ vinh hoa phú quý, thì có lẽ cuộc đời của bà ta sẽ suôn sẻ hơn. 

Tuy nhiên, dù bà ta có đáng thương đến đâu, thì cũng không thể lấy đó làm lý do để tổn thương người khác.

Trương Thục Phi vô tội, tuy rằng trước đây Dư Quý Phi từng nối giáo cho giặc, nhưng dù sao cũng là biểu muội của bà ta, bà ta làm thế này là quá tàn nhẫn, quá độc ác.

Tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên: [Trước kia, Hoàng hậu Hách Xá Lý cũng được gả vào cung vì lợi ích. Lúc ấy Hoàng thượng quá cần thế lực của gia tộc Hách Xá Lý, mặc dù ông cũng muốn cưới người con gái mình yêu. Nhưng vì giang sơn, ông chỉ đành cưới Hách Xá Lý. Tuy nhiên, duyên số đã định, sau khi kết hôn, tình cảm của hai người nhanh chóng trở nên thắm thiết, mặn nồng. Hoàng đế cũng nhờ vào sự hỗ trợ của gia tộc bà mới có thể chính thức cầm quyền, đánh bại Nga hoàng ba lượt và cũng chinh phạt Cát Nhĩ Đan ba lần, sau đó Hách Xá Lý cũng sinh cho ông hai người con. Thậm chí sau khi bà qua đời, Hoàng đế còn mặc tang phục đưa tiễn bà, có thể thấy ông rất yêu quý vị Hoàng hậu này. Nhưng tiếc thay, Vương Hoàng hậu không phải Hách Xá Lý, e rằng cả đời này bà ta cũng không thể chiếm được sự trân trọng của Hoàng thượng.]

Lục Hoàng tử nghe về những giai thoại lịch sử mà chẳng biết Diệp Phỉ Nhiên lấy từ đâu ra, hắn ta thầm nghĩ rằng đúng là khi làm Hoàng đế sẽ gặp nhiều điều không như ý muốn.

Chỉ có những vị Hoàng đế giành được ngai vàng bằng sức mạnh quân sự mới tự do hơn, nhưng để duy trì, cân bằng việc triều chính, họ cũng cần phải hy sinh vào lúc cần thiết, chẳng hạn như lấy con gái của các quan đại thần.

Mọi người đều hiểu rõ những việc này, nên có thể chấp nhận những quy tắc ngầm như vậy.

Lục hoàng tử nhìn Diệp Phỉ Nhiên, mới có mười tháng tuổi mà ngày nào cũng lo lo lắng lắng, chắc do chán quá chứ gì.

Nghĩ vậy, hắn ta lấy một lá thư từ trong ngực ra rồi bỏ vào túi đựng sách của Diệp Phỉ Nhiên. Sau đó vờ như vô tình phát hiện nó, ngạc nhiên hỏi: “Túi của ai thế này?”

 

Tai Diệp Phỉ Nhiên vểnh lên, cậu ngoảnh nhìn thấy túi của mình trên bệ cửa sổ, lập tức lao nhanh đến ôm chặt nó vào lòng và nói: "Của ta! Của ta! Là của Phỉ Nhi!"

Lục hoàng tử cười thầm, giơ tay lau trán Diệp Phỉ Nhiên, nói: "Được rồi, là của Phỉ Nhi, không ai tranh giành với đệ hết."  

Diệp Phỉ Nhiên quay lưng lại, lấy lá thư trong túi ra, chỉ thấy trên đó có mấy chữ nguệch ngoạc, do bắt chước nét chữ của cậu: “Đồng ý, chỉ cần bỏ tiền vào túi là được. Cơ.”

Khi nhìn thấy hai chữ "Đồng ý", Diệp Phỉ Nhiên vui mừng khôn xiết. Cậu cười híp mắt nhét lá thư vào trong lồng ng.ực, chỉ chờ lần sau Cơ tiên sinh đến để bỏ vàng vào giỏ của nàng.

Tuy nhiên, cậu quên mất rằng mình mới chỉ mười tháng tuổi, mỗi lần chỉ có thể lấy được vài thỏi vàng là nhiều, còn ba trăm lượng vàng rất nặng.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải chuyển dần vàng vào giỏ của Cơ tiên sinh, mỗi lần một ít, đến hơn một tháng trời mới chuyển đủ ba trăm lượng.

Cơ tiên sinh và Lục Hoàng tử đều biết rõ, chỉ là không vạch trần cậu mà thôi. Hơn nữa, họ có thể nghe được tiếng lòng của cậu, mỗi lần Cơ tiên sinh giảng bài, mấy lời đọc thầm theo của cậu đều biến thành nhạc nền.

Mãi cho đến khi Diệp Phỉ Nhiên nghe giảng đến buồn chán rồi ngủ thiếp sau tấm bình phong, Lục Hoàng tử mới tiến đến lấy áo choàng của mình đắp lên người cậu.

Diệp Phỉ Nhiên tưởng chẳng ai hay biết gì về những chuyện mình đã làm, nhưng thực tế thì ai cũng nhìn thấu cả.

Mọi người đều bảo vệ cậu thật cẩn thận, cũng cố gắng hùa theo những gì cậu muốn làm, bởi vì bọn họ đều thấy được quả ngọt và biết chắc chắn rằng những gì cậu làm sẽ chỉ mang lại lợi ích.

Kể cả việc giảng dạy thí điểm lần này, Cơ tiên sinh đã vô cùng kinh ngạc sau khi xem qua bộ sách.

Đặc biệt là môn toán học, trước đây khi Cơ tiên sinh dạy môn này, học sinh nào cũng than vãn rằng quá khó và không thể học nổi.

Sau khi đọc bộ giáo trình mà Diệp Phỉ Nhiên đưa, nàng mới phát hiện ra rằng có cách dạy khác dễ hiểu hơn đó chính là dạy từ những kiến thức vỡ lòng.

Cơ tiên sinh như vỡ lẽ, nàng thử dùng lý thuyết trong bộ sách này để biên soạn lại một bộ sách vỡ lòng cho Đại Ninh, hiệu quả tốt lắm.

Nàng dự định cho những đứa trẻ ưu tú nhất học hai bộ sách trong chương trình thí điểm, thành lập một lớp học kép.

Như vậy, ngay cả khi thí nghiệm của Diệp Phỉ Nhiên thất bại, thì những đứa trẻ này cũng sẽ không uổng công học tập. 

Sau khi đọc thư hồi âm của Cơ tiên sinh, Diệp Phỉ Nhiên lại phải cảm thán trước sự chu đáo của Cơ tiên sinh một lần nữa.

Mùa hè nóng bức đã qua, tiếng ve sầu cũng dần im bặt, khí trời trở nên mát mẻ hơn, mùa thu sang đồng nghĩa với việc sinh nhật của Diệp Phỉ Nhiên cũng sắp đến.

Trước sinh nhật của cậu, cuối cùng Lục Hoàng tử cũng đã đi gặp Mộc Đầu Huyền sư. 

Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ lần nhận được tượng gỗ, không biết có phải ông trả thù hắn ta hay không, mà sau khi tặng quà xong thì người cũng đột nhiên biến mất không dấu vết.

Hỏi ra mới biết, hóa ra là ông đã đi Tái Bắc để ngắm tuyết.

Rốt cuộc lần này Lục Hoàng Tử cũng gặp được ông ở chùa Trường Ninh. Trông ông không khác gì kiếp trước, cũng không hề trẻ hơn chút nào, chứng tỏ ông đã sống rất lâu rồi.

Vừa nhìn thấy ông, Lục Hoàng tử lập tức cúi đầu chào: "Bái kiến Sư phụ."

Mộc Đầu Huyền Sư vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vẫy tay với hắn ta: “Gì mà sư phụ? Lễ bái sư còn chưa có đâu.”

Có thể nhìn ra được, Mộc Đầu Huyền Sư lúc nói chuyện không hề mở miệng, mà là dùng phúc ngữ để phát âm.

Miệng không nói mà vẫn phát ra tiếng càng khiến người ta có ảo giác đây là thần tiên.

Mũi Lục hoàng tử hơi xót, đứng dậy đi đến trước mặt ông, nâng chung trà lên, cung kính bái đại lễ với Mộc Đầu Huyền Sư.

Mộc Đầu Huyền Sư hút tẩu thuốc, gật đầu dùng phúc ngữ nói: “Không tồi, tư chất không tồi, căn cốt kỳ tuyệt, tướng mạo anh tuấn, không uổng phí ta bỏ công ra giúp ngươi, cũng không uổng công ta triệu hồi  Ngôn Linh Tử từ Bàn Nhược Cảnh ra!”

Bình Luận (0)
Comment