Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 86

Nghe thấy ba chữ “Ngôn Linh Tử”, Lục Hoàng Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộc Đầu Huyền Sư, tựa như đã hiểu ra điều gì đó.

Lục Hoàng Tử hỏi: “Ân sư, Ngôn Linh Tử mà người nói đến…”

Mộc Đầu Huyền Sư không còn chút phong thái nào, quần áo xộc xệch, để lộ ra phần ngực như một kẻ điên.

Sau khi nhả ra một vòng khói, ông mới nói: "Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao? Chỉ có nó mới có thể kìm hãm được chất độc Phong Thần trong người ngươi, cũng chỉ có nó mới có thể giải quyết được chuyện nguy cấp trước mắt ngươi. Vốn dĩ Ngôn Linh Tử đã đến Nhạ Cảnh để độ kiếp, nếu lần này độ kiếp thất bại thì lại phải đợi thêm trăm năm mới có thể tinh luyện tiếp được… Toi rồi, có khi sau này nó sẽ không bỏ qua cho ta mất.”

Lục Hoàng Tử mất một hồi lâu mà vẫn chưa bình tĩnh nổi, hắn ta thầm nghĩ trong lòng: Thì ra mục đích lần này đến đây của Phỉ Nhi là để cứu mình ư?  

Vậy có phải mình đã làm lỡ dở việc lớn của đứa bé kia? 

Lục Hoàng Tử nhìn về phía Mộc Đầu Huyền Sư, hỏi: "Ân sư, là lỗi của con, con sẽ chịu trách nhiệm về việc này."

Mộc Đầu Huyền Sư xua tay, vừa rít thuốc vừa nói: “Ngươi chịu trách nhiệm gì? Ngươi đủ sức chịu trách nhiệm không? Tính tên nhóc đó không tốt lắm, còn ham ăn biếng làm, có thể nằm thì sẽ không bao giờ ngồi, có thể ngồi thì sẽ không bao giờ đứng. Chỉ cần có thể độ kiếp trong một lần thì sẽ không bao giờ muốn có lần hai. Cậu ta đã tích lũy mười kiếp nhỏ, định đến Nhạ Cảnh độ một lần. Thằng nhóc này khá lắm, kiếp số cô nhi chẳng phải ai cũng gánh nổi, mồ côi cha mẹ đã đành, lại còn khắc anh chị em, không có bạn bè giúp đỡ, không kiếm ra tiền, càng khó lấy được vợ. Nhưng cậu ta lại quá tốt bụng, giúp người khác không màng báo đáp, còn sẽ vì thế mà rước hoạ vào thân. Mặc dù có chút thông minh, kiếm được công việc tạm ổn, nhưng đáng tiếc là phải sống cô độc suốt đời! Ngươi xem, cậu ta còn tự đặt ra giả thuyết về cuộc đời này của mình cơ, người bình thường ai mà chịu nổi? Tuy nhiên kiếp này vẫn còn chưa vượt qua được, vậy ngươi có sợ không? Ngươi dám chịu trách nhiệm cho việc này không?" 

Lục Hoàng Tử nghe xong chuỗi kiếp nạn liên tiếp của Diệp Phỉ Nhiên, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng thầm nghĩ sao đứa bé kia lại tự làm khổ mình như vậy, tự đặt ra một cục diện khó khăn cho chính bản thân mình.

Nhưng hắn ta cũng hiểu, đối với những người tu hành như bọn họ, đây là những kiếp nạn mà họ buộc phải vượt qua. 

Lục Hoàng Tử cố chấp đáp: "Đệ tử không sợ, đệ tử tự nguyện chịu trách nhiệm."

Hắn ta đã nghĩ kỹ rồi, bất kể sau này Ngôn Linh Tử có giận thế nào thì hắn ta cũng sẽ răm rắp nghe theo, tuyệt đối không oán trách nửa lời.

Mộc Đầu Huyền Sư chậc chậc vài tiếng, rít một hơi thuốc rồi lẩm bẩm: "Giờ ngươi nói vậy thôi, đợi đến khi chứng kiến cơn thịnh nộ của cậu ta thì sẽ biết đó không phải là kẻ dễ đối phó đâu. Ngày xưa ta chỉ lén ăn một miếng mì cá của cậu ta thôi mà đã bị đánh đến mức răng rụng đầy đất.”

Ông vừa dứt lời thì vội che miệng lại, thầm nghĩ may mà lúc đó tìm lại được răng, không thì giờ này đã thành lão già móm mém.

Lục Hoàng Tử nghĩ rằng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như lời ông nói, Phỉ Nhiên đánh người chắc hẳn phải có lý do chính đáng, tuy ông là ân sư của hắn ta nhưng đôi khi vẫn phải phân rõ phải trái.

Kiếp trước, hai người đã sống với nhau nhiều năm, hắn ta biết ngoại trừ việc ông là Huyền sư số một trong giới Huyền học và là thợ điêu khắc gỗ bậc nhất, thì chẳng có gì tốt đẹp cả.

Hắn ta hắng giọng, cất tiếng nói: "Ân sư yên tâm, bất kể sau này cậu ta đối xử với con thế nào, con cũng sẽ chấp nhận và không phản kháng lại. Tiêu Tông con tại đây xin thề với trời, nếu vi phạm lời thề trên thì cả thân thể lẫn hồn phách này đều sẽ chịu phạt!"

Mộc Đầu Huyền Sư lại bắt đầu nhồi thuốc lá vào tẩu thuốc, ông nói: “Cũng không cần phải thề độc như vậy, tuy thằng nhóc Ngôn Linh Tử kia có chút hư hỏng, nhưng rất dễ mềm lòng. Miễn là ngươi chịu khó năn nỉ van nài, có khi cậu ta sẽ tha cho ngươi.”

Lục Hoàng Tử vừa nghĩ đến bộ dáng mềm lòng của Diệp Phỉ Nhiên, lòng hắn ta đã nhũn thành vũng nước. 

Thật ra hắn ta không sợ cậu ta phát cáu với mình, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn ta luôn cảm thấy Phỉ Nhi không giống như những gì Mộc Đầu Huyền Sư đã nói.

Mộc Đầu Huyền Sư bắt đầu rít thuốc cành cạch, hỏi: "Lần này đến gặp ta, có phải muốn hỏi gì không?"

 

Lục Hoàng Tử khom lưng, nói: “Sư phụ đúng là người có thể biết rõ mọi việc.”

Ông gật đầu: "Vậy thì mau hỏi đi! Sau khi ngươi hỏi xong, ta sẽ vào Nam nữa, có khi cả năm cũng không gặp được."

Lục Hoàng Tử cau mày: "Sư phụ, ngài không định ở lại kinh thành ư?"

Mộc Đầu Huyền Sư cười nói: "Ta ở lại kinh thành để làm gì? Để dạy kỹ thuật điêu khắc gỗ của ta cho ngươi ư? Nhưng chẳng phải ngươi đã học hết rồi sao? Hay là để giải độc Phong thần cho ngươi, rồi dạy ngươi cách vận dụng thần lực Ma Từ trong đan điền của ngươi? Ngươi chẳng phải đều đã biết hết rồi sao?"

Lục Hoàng Tử sửng sốt, thầm nghĩ rằng chắc hẳn ân sư đã biết tất cả rồi!

E rằng mọi chuyện trong kinh thành này đều nằm trong tầm kiểm soát của ông.

Lục Hoàng Tử lại dập đầu lạy Mộc Đầu Huyền Sư, khiến ông mất kiên nhẫn: "Thằng nhóc này, chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá coi trọng quy củ và chữ hiếu. Về điểm này, ngươi nên học hỏi tên nhóc Ngôn Linh Tử thối tha kia, rõ ràng ta là người nuôi lớn nó, vậy mà thằng ranh con đó lại… Thôi, không thèm nhắc đến nó nữa! Ngươi có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, xong xuôi ta sẽ lên đường!"

Lục Hoàng Tử đứng dậy, hỏi: "Con dập đầu thay mẫu phi, cảm ơn ân sư đã cứu bà ấy."

Mục Đầu Huyền Sư không vui, nói: "Ngươi còn không biết ngại mà thay mẹ ngươi cảm ơn ta ư, ngươi có biết hoàng lăng khó đào lắm không? Chỉ cần ta đến chậm một bước thì mẹ của ngươi đã toi rồi. Loại thuốc đó chỉ có thể giúp người ta giả chết trong ba ngày, quá thời hạn trên thì dù là Đại La Kim Tiên giáng trần cũng không thể cứu. May mà ta đến kịp, bằng không ngươi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ của mình nữa đâu.”

Lục Hoàng Tử lại muốn dập đầu tiếp, nhưng bị ông ngăn lại: "Ngươi mau dừng lại đi! Ta giúp chỉ vì ngươi khá hợp ý ta chứ không vì gì khác. Nói không chừng ngươi có thể trị được thằng nhóc thối tha kia."

Lục Hoàng Tử gật đầu, nói: "Cảm ơn sư phụ, con chỉ thắc mắc rằng tại sao ngài có thể biến mẹ con thành một người khác như thế?"

Lão Mộc Đầu nói: “Ta có ơn với Nam Chiếu Vương, hồi đó ba anh em họ trốn chạy, chính lão già này đã dốc lòng cứu giúp. Đáng tiếc, cô em gái không qua khỏi. Nhưng công chúa Nam Chiếu là thánh nữ Bạch tộc bọn họ, trước khi chọn ra thánh nữ mới thì phải giữ bí mật, nếu không sẽ dễ dàng khiến tín đồ bạo loạn. Ta đã để nàng thay thế công chúa Phi Ngọc, rồi bảo bọn họ gấp rút chọn ra thánh nữ mới, do vậy mới xảy ra những chuyện sau này. Còn việc tại sao tính cách và gương mặt của mẹ ngươi thay đổi, ngươi có từng nghĩ rằng, đó mới chính là con người thật của bà ấy không? Chẳng qua mười năm trong cung cấm đã khiến bản chất của mẹ ngươi bị che lấp đi mà thôi. Về gương mặt thì dễ hiểu hơn, chắc hẳn ngươi đã từng thấy Đàm Hoa Cổ rồi, đây là Đàm Hoa Cổ do ta cải tiến, Ngôn Linh Tử gọi nó là Vĩnh Sinh Hoa Cổ. Tuy tên này khá hay nhưng thật ra nó không có hiệu quả mãi mãi. Nhiều nhất chỉ duy trì được vài chục năm, nhưng thế cũng đủ rồi."

Lúc này Lục Hoàng Tử mới hiểu ra, hắn ta khẽ gật đầu: "Cảm ơn ân sư đã hao tâm tổn trí vì con, đợi đến khi việc lớn thành công, con sẽ báo hiếu người."

Lão Mộc Đầu hớn hở nói: "Vậy thì tốt quá, đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi phụng dưỡng ta đến hết đời. Không thể trông cậy vào thằng ranh Ngôn Linh Tử kia được, nó không chọc ta tức chết là may rồi."  

Lục Hoàng Tử thầm bật cười, sao ân sư lại căm hận Phỉ Nhi đến thế nhỉ?

Chắc hẳn hai người đã có không ít tranh chấp.

Lục Hoàng Tử đứng dậy tiễn Lão Mộc Đầu rời đi, vừa bước ra cửa đã thấy lá cây trước và sau chùa Trường Ninh bắt đầu rụng dần.  

Kinh thành nằm ở phía Bắc, tuy mùa đông không quá lạnh nhưng cũng có tuyết rơi. 

Nơi đây có bốn mùa rõ rệt, xuân hạ thu đông, mỗi mùa đều có cảnh đẹp riêng.  

Cảnh thu ở chùa Trường Ninh khiến Lục Hoàng Tử không khỏi nghĩ đến một câu thơ: "Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều." (Thu tới tịch liêu cảnh tự xưa, Sáng xuân ta thấy chẳng bằng thu)

Lúc này, hắn ta nhớ Diệp Phỉ Nhiên hơn bao giờ hết, chỉ muốn nhanh chóng trở về ôm chầm cậu vào lòng và cảm ơn cậu vì đã dám bỏ qua những chuyện quan trọng khác để đến giúp đỡ mình.  

Nhưng hắn ta lại sợ, sợ bản thân không đủ tốt, sợ không thể thực hiện được những lời hứa hẹn của mình, sợ bản thân phụ bạc cậu, làm cậu thất vọng.

Lục Hoàng Tử trèo lên ngựa, phi nhanh theo con đường tắt về nhà họ Tô. Vừa vào cửa, hắn ta đã ôm chầm lấy Diệp Phỉ Nhiên đang ăn miếng bánh rán vào trong lòng.

Diệp Phỉ Nhiên còn nhai thức ăn, dầu mỡ dính khắp mặt, ngơ ngác hỏi: "Huynh sao vậy?"

Lục Hoàng Tử cứ ôm lấy cậu như vậy, cũng không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: "Phỉ Nhi, nếu ta không phải là người anh tốt như đệ tưởng tượng thì sau này đệ có trách ta không?"  

Diệp Phỉ Nhiên bực mình nói: "Cái gì cơ? Anh trai tốt gì chứ? Anh trai chính là anh trai, ai cần anh trai tốt chứ?"  

Lục Hoàng Tử mỉm cười bất lực, nói: "Không có gì, Phỉ Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng đệ."

Diệp Phỉ Nhi nghe mà bối rối, thầm nghĩ: [Đừng mà, người ngươi không được phụ lòng chỉ có thể là thê tử tương lai của ngươi thôi, từ “phụ lòng” không thể dùng bừa bãi như vậy được.]

Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy Lục Hoàng Tử của hôm nay như một kẻ điên, chỉ là không biết tại sao bỗng dưng hắn ta lại điên như vậy.

Cũng may Lục Hoàng Tử chỉ "phát điên" một lúc rồi buông cậu ra. Hắn ta lấy khăn tay ra lau miệng cho cậu, rồi nói: "Sao lại ăn lem hết cả mặt thế này? Không nên ăn nhiều đồ chiên rán quá, coi chừng khó tiêu, nửa tiêu chảy bây giờ."

Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ: [Không sao đâu, ta có thuốc tiêu hóa mà! Là loại dành cho trẻ em đấy!]

Sau khi hệ thống nâng cấp, các đạo cụ cũng nhiều hơn xưa, hơn nữa cậu cũng lớn hơn nên đạo cụ cũng thăng cấp theo.

Sữa bột dành cho trẻ sơ sinh đã được nâng cấp lên thành sữa bột dành cho trẻ em, đồng thời bổ sung thêm nhiều đồ ăn vặt như bánh quy, bánh ngọt và các món khác, chứ không còn đơn điệu như trước nữa.

Hơn nữa, cậu đang mọc răng lại không quá kén ăn, nên có thể thả ga ăn nhiều món của người xưa, thường xuyên ăn no căng cả bụng. Nếu không có thuốc tiêu hóa, e rằng ngày nào cậu cũng phải gọi thầy lang.

Cũng đành chịu thôi, việc một người trưởng thành phải sống trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh và không thể ăn gì là một nỗi đau chí mạng đối với Diệp Phỉ Nhiên.

Lục Hoàng Tử hỏi: "Phỉ Nhi muốn quà sinh nhật gì nào?" 

Diệp Phỉ Nhiên cũng mới nhớ ra, hóa ra sắp đến sinh nhật một tuổi của mình rồi.

Không những Tô Hạo Vân quan tâm đến sinh nhật của Diệp Phỉ Nhiên mà cả nhà họ Tô, bao gồm Tô lão Thái Phi và Lạc Thân Vương đều rất để ý.

Nghe nói họ sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn tại trang viên ở ngoại ô phía Nam, đến lúc đó sẽ mời tất cả quan lại trong giới quý tộc kinh thành để thể hiện tình yêu thương của Tô gia dành cho đứa cháu ngoại nhỏ này.

Việc này đã được lan truyền khắp kinh thành, người ta đồn rằng Tô gia sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi thật linh đình cho đứa cháu ngoại Diệp Phỉ Nhiên.

Khi bàn tán về chuyện này, có người khen có người chê, có kẻ nói đứa cháu ngoại ấy chẳng đáng để nhà họ Tô hết lòng hết dạ.

Có người lại kính phục việc làm của Tô gia.

Nhưng dù khen hay chê, cuối cùng đều nhắc đến nhà họ Diệp: "Thím nói hơn nửa năm rồi mà Diệp Thừa Trạch không thèm đến thăm con trai ruột của mình à?"

“Ai nói láo làm gì? Mấy cô không biết à? Diệp gia còn có một người con thứ, không những thông minh lại còn được mọi người yêu mến. Tuy chưa đầy tám tuổi nhưng đã đỗ đầu cuộc thi Hương.”

"Nghe nói phu nhân mới của nhà họ Diệp gả lại đây hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa có thai. Mấy ngày gần đây, nàng ấy hay đến miếu Tử Tồn để cầu nguyện, thậm chí còn tin theo những mẹo dân gian, mong mình có thể mang thai càng sớm càng tốt."

Bình Luận (0)
Comment