Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 87

Đã lâu rồi Diệp Phỉ Nhiên không nghe được mấy lời bàn tán về Diệp gia. Kể từ khi Diệp Thừa Trạch bị cách chức, cảm giác tồn tại của gia đình này càng ngày càng thấp.

Mặc dù, biểu hiện của Diệp Kỳ Sâm trong năm nay rất xuất sắc, nhưng dẫu sao hắn chỉ mới tám tuổi. Nên dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, không một ai dám giao vị trí quan trọng cho một đứa bé tầm tuổi này.

Vả lại, dạo này Diệp Phỉ Nhiên sống rất hạnh phúc, nên cậu lười để ý đến những chuyện vặt vãnh của Diệp gia.

Nhưng cậu không quan tâm, không đồng nghĩa là nó sẽ không tìm tới cậu. 

Sáng sớm hôm nay, Tần Uyển Hề phái người đến nói chuyện, nói rằng dù thế nào thì Diệp Phỉ Nhiên cũng là con trai của Diệp Thừa Trạch, hi vọng Diệp gia cũng có thể cử người đến tham gia.

Mà Tô Hạo Vân ngồi ở bên cạnh, nàng buồn cười hỏi người vừa tới: “Ồ, việc này là do Tần di nương nhà ngươi bảo qua ngươi sang đây nói vậy đúng không?” 

Người nô bộc này cũng lanh lẹ, nghe thế bèn đáp: “Cũng vì di nương nhà nô tài nhớ đến tình chị em ngày trước, nên không hy vọng hai nhà cách xa nhau.” 

Tô Hạo Vân không nghĩ Tần Uyển Hề tốt bụng đến thế đâu, nàng nói: “Nếu đã vậy thì bảo di nương nhà ngươi tự đến đây đi! Bảo một nô bộc như ngươi đến đây chuyển lời thì chẳng chân thành chút nào. Hơn nữa, đứa bé này là con của Diệp Thừa Trạch, dù ông ta không đến, thì cũng nên để Tiêu phu nhân của nhà ngươi đến mới đúng chứ ha? Một ả di nương mà dám leo lên đầu lên cổ chính thất vậy à, càng ngày Diệp gia càng không có nề nếp.”

Tên nô bộc cũng không dám nói gì nữa. Gã biết Tô gia là gia đình danh giá, mà vốn dĩ họ là phủ Đại Tướng Quân, vậy nên chắc cũng có nhiều quy củ.

Cuối cùng, gã chỉ có thể chuyển lời của Tô Hạo Vân đến Tần Uyển Hề, mà ả nghe thế thì tức giận đến mức ngồi xỉa xói cả ngày: “Một con đàn bà bị trả về nhà mẹ đẻ, làm Vương phi thì không chịu mà cứ ngu ngốc chạy về nhà, đã thế còn đến chỗ ta bình phẩm lung tung.”

Đúng như Tô Hạo Vân nghĩ, Tần Uyển Hề làm chuyện này là có mục đích. Ả muốn cho mọi người cảm thấy mọi việc nhà họ Diệp đều do ả lo liệu, còn Tiêu Dung chỉ có tiếng chứ không có miếng.

Sự thật đúng là thế, Tiêu Dung là cô công chúa nhỏ. Khi còn ở hoàng cung, bên cạnh nàng có bốn cung nữ, sáu ma ma và còn có cả bốn gã thái giám nữa.

Ở đây, nàng vẫn chưa được cung phụng đầy đủ. Vì nhẽ ra, đích trưởng công chúa phải có hai mươi người hầu, trong đó có tám bà vú, tám bảo mẫu, những người còn lại phụ trách những việc vặt trong cung.

Bảo Tiêu Dung lo liệu việc gia đình thì tất nhiên nàng sẽ không làm nổi. Cũng không thể giống như Tô Hạo Vân, ghi nhớ rõ ràng mọi việc, chỉ cần thiếu một bộ trang sức thôi thì cũng phải đòi lại cho bằng được.

Mà Tiêu Dung không nắm hết số lượng đồ vật trong nhà kho, điều này khiến Tần Uyển Hề hưởng lợi. Ả thừa dịp này bán đi không ít đồ có giá trị.

Tần Uyển Hề nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói: “Cũng được thôi! Nếu tỷ tỷ nghĩ thế, thì sao muội lại có thể làm trái ý được đây? Khi nào lão gia về nhớ báo với ta một tiếng, ta có việc cần bàn với ngài ấy.”

Tên nô bộc dạ vâng rồi rời đi, chỉ còn một mình Tần Uyển Hề ở lại với những toan tính và ý nghĩ xấu xa của ả.

Diệp Phỉ Nhiên nghe ngóng chuyện của Diệp gia được một lát thì bắt đầu cảm thấy chán chường, ngoại trừ mấy chuyện thê thiếp đấu đá nhau ra cũng không còn gì khác.

Bây giờ nghĩ lại, may mà mẫu thân rời khỏi nơi đó sớm, nếu không e rằng sẽ bị vây hãm trong vũng lầy này cả đời và mất hết cả sức sống mất.

Người ta hay nói, cô gái nào có phúc phần ắt sẽ không sống trong gia đình vô phúc hoài được, e là Diệp gia cũng như thế, giờ cứ đợi xem khi nào nhà bọn họ tận số mà thôi!

Tô Hạo Vân cũng không có tâm tình quan tâm đến những việc vặt vãnh này của Diệp gia, vì nàng đang cố lấy hết những thứ quý giá trong nhà ra để tổ chức tiệc thôi nôi cho quý tử nhà mình.

Ấy thế mà Tô Hạo Thanh và Tô phu nhân vẫn cảm thấy chưa đủ, thậm chí họ còn dùng mấy củ nhân sâm ngàn năm tuổi để ngâm rượu. Ai không biết còn tưởng rằng họ đang mở tiệc mừng thọ trăm tuổi cho người lớn trong nhà.

Người khác đều cho là bọn họ tổ chức tiệc thôi nôi phô trương quá, còn chuẩn bị trước một tháng cơ. Ngay cả Sơn trang Vân Tuyền ở thành nam cũng đã được trang trí như một chú phượng hoàng sắp vỗ cánh bay lên.

Mặc dù nó không lộng lẫy như được dát vàng hay nạm kim cương, nhưng không hiểu sao, khi mọi người đứng nhìn từ xa thì ai cũng có cảm giác như thế. 

Hôm nay, mọi người ở Tô gia đều đặc biệt dành ra một ngày, bao gồm cả Tô lão thái phi, Lạc Thân Vương, Tô Dư Lan và Tô Dư Tịch, ngay cả Tứ hoàng tử cũng chạy đến góp vui.

Tứ hoàng tử lâu không gặp đã cao lên rất nhiều, hắn và Tô Dư Tịch đều sắp tròn mười bốn tuổi, đều đã trở thành những thiếu niên cao lớn.

Hoàng đế đang xem xét phong vương cho Tứ hoàng tử. Sau đại tiệc của những hoàng tử từ mười bốn tuổi trở lên thì đều bắt buộc phải ra khỏi cung và lập phủ riêng, nên Tứ hoàng tử rất vui vì cuối cùng cũng được tự do.

Tô Hạo Vân cùng Tô phu nhân đứng cửa trước đón tiếp khách quý đến từ các ngả đường. Mà chỉ cần nhìn các vị khách này là có thể hiểu, có đến tận một nửa là nhóm người trong giới quyền lực ở kinh thành. 

 

Ngoại trừ những người công khai đứng về phe phủ Kính Quốc Công, những người còn lại đều đến hết. 

Diệp Phỉ Nhiên mặc một thân lễ phục, hiếu kì nhìn xung quanh. Thế mà cậu lại gặp được vị kia nhà thái phó của thái tử trong truyền thuyết ấy. 

Dẫu cho quần áo của chàng ấy giản dị, nhưng vẻ bề ngoài lại rất nổi bật, toát lên khí chất của người trí thức và nồng nàn hương thuốc.

Lúc Thái phó của thái tử giới thiệu với bọn họ, chàng có chút ngại ngùng: “Vị này là… em kết nghĩa của ta - Trì Kính Châu, người chàng… không khoẻ lắm, nên không hay ra ngoài. Hôm nay đẹp trời nên ta dẫn chàng đến đây góp vui với Tô gia.”

Diệp Phỉ Nhiên bỗng thấy thích anh chàng đẹp trai này, trong lòng thầm nghĩ: [Bệnh này của hắn… hình như Liễu đại nhân có thể chữa được. Chỉ là, không biết Liễu đại nhân dạo này còn chữa bệnh không.]

Thái phó của thái tử nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, tưởng mình nghe nhầm. 

Trì Kính Châu lo lắng tình huống này có thể làm Thái tử mất mặt liền thấp giọng nhắc nhở: “Được rồi. Hôm nay khách đông, ta và chàng không nên đứng trước cửa mãi, chặn lối vào của những vị khách khác.”

Thái phó gật đầu, một tay ôm lấy cánh tay của Trì Kính Châu nói: “Được. Chàng đi chậm chút, kẻo không lại chóng mặt.” 

Trì Kính Châu vừa đi vừa thì thầm: “Chàng nên thận trọng một chút đi, trước mặt người ngoài, chàng không nên quá gần gũi với ta thì tốt hơn.”

Diệp Phỉ Nhiên nhìn hai người họ hồi lâu, thầm nghĩ, thật tốt, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng khi ở trong triều ấy thế mà trước mặt vợ lại dịu dàng như vậy. 

Mãi đến khi đi đến hòn non bộ, Triệu Dực mới nói: “Chàng vừa nãy có nghe thấy không? Liễu đại nhân đến từ Tân An có thể chữa được bệnh của chàng. Hôm nay Liễu đại nhân cũng đến, ta phải mời hắn khám cho chàng xem sao.” 

Nhưng Trì Kính Châu lại lắc đầu bảo: “Bệnh của ta đã mấy chục năm rồi. Có lúc tốt lên lại có lúc xấu đi. Dù có trị được đi nữa, ta vẫn không nên làm khó người khác thì tốt hơn. Hơn nữa…ta mặc dù không ra ngoài, nhưng đã đọc rất nhiều loại sách. Nghe nói Liễu đại nhân đứng về phe Kính Quốc Công, mà chẳng phải chàng vẫn luôn căm ghét bọn họ sao, hà tất phải đi nhờ hắn.”

Tuy nhiên, Triệu Dực lắc đầu đáp: “Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng theo những gì ta quan sát gần đây, dường như Liễu đại không phải người xấu. Mà ngược lại, năng lực của hắn rất lợi hại. Còn vị đệ đệ kia lại có chút cậy thế mà ức hiếp người khác.”

Trì Kính Châu đi bộ có hơi mệt, ngồi lên tảng đá nghỉ ngơi mội hồi, khen: “Cái vườn này của Tô gia thật đẹp! Mà phong cảnh mùa hè cũng dễ chịu, không nóng mấy. Ta nghe nói còn có cả suối nước nóng.”

Lúc này, có một giọng nói truyền tới từ phía sau hòn non bộ: “Nếu quan sát của ta không sai, căn bệnh này của tiên sinh có thể sẽ khỏi nếu ngâm mình trong suối nước nóng này hết mùa hè.”

Hai người đồng thời quay đầu lại, phát hiện ra người đi đến thế mà lại là Liễu đại nhân.

Liễu đại nhân hành lễ với họ, thưa: “Xin lỗi, ta không cố ý nghe lén đâu. Chỉ là lúc hai người đi đến thì ta đã ở đây rồi. Không ngờ trong vườn của Tô gia lại có loại dược liệu này, thật đúng là nhân kiệt địa linh.”

Hai người nhìn lên tay của hắn ta, phát hiện hắn ta đang cầm một gốc thuốc lớn trị bệnh phong hàn.

 

Triệu Dực và Trì Kính Châu cũng hành lễ lại với hắn ta. Triệu Dực có chút ngại ngùng mà nói: “Thật xin lỗi, bình luận sau lưng người khác thật không phải việc một người quân tử nên làm.”

Nhưng không ngờ Liễu đại nhân lại rất vô tư, cười nói: “Có ai mà không nói sau lưng người khác bao giờ? Và ai mà chẳng có lúc bị nói sau lưng. Hai vị không cần phải tự trách. Nếu tiên sinh không ngại, có thể để ta bắt mạch thử cho. Liễu Thị chúng ta ở Tân An mặc dù không quá biết cách làm quan nhưng về y thuật thì cũng rất đáng tự hào đấy.”

Trì Kính Châu tự nhiên thấy rất có thiện cảm với Liễu đại nhân, bước lên phía trước xắn tay áo lên, để lộ ra một phần cổ tay trắng nõn và nói: “Làm phiền đại nhân rồi.”

Liễu đại nhân rất biết ý mà lấy ra một chiếc khăn tay đặt lên tay Trì Kính Châu, sau đó bảo: “Đại nhân lúc còn bé có phải từng bị ngã xuống nước không? Với lại sau đó cũng không nghỉ dưỡng cẩn thận đúng không?”

Trì Kính Châu sửng sốt: “Đại nhân thật là thần kì. Vào mùa đông năm ta mười hai tuổi, vì nhà nghèo khó mà lúc đi câu cá không may bị rơi xuống nước, về sau quả đúng là cũng không an dưỡng gì cả. Mẫu thân bệnh nặng qua đời, phụ thân cưới vợ khác, ta cũng bị ép phải dừng việc học lại. Mặc dù về sau thi đỗ giảng sĩ, nhưng sức khoẻ của ta cũng ngày càng kém đi, không làm quan được, nên bắt buộc phải ở nhà dưỡng bệnh.”

Liễu đại nhân nghe thế, nói tiếp: “Tiên sinh không cần lo lắng quá, ta kê cho ngài một đơn thuốc, mùa hè này ngài uống đủ bảy bảy bốn chín ngày. Mỗi ngày ngâm suối nước nóng này nửa giờ, nhớ là phải ngâm đủ nửa giờ. Nếu không thể ngày nào cũng đến đây, thì phải ngâm đủ một trăm lần. Nếu đến mùa đông mà tiên sinh vẫn phát bệnh thì chữ Liễu này của ta liền viết ngược lại!”

Trì Kính Châu còn chưa nói gì, Triệu Dực đã vội vàng hỏi: “Đại nhân nói có thật không? Bệnh của Châu Châu thật sự có thể chữa khỏi?”

Có lẽ vì quá vội vàng, Triệu Dực liền gọi thẳng biệt hiệu của đối phương. 

Tai Trì Kính Châu hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “A Dực, chàng chú ý đến lời nói chút đi.”

Liễu đại nhân chỉ cười nhẹ: “Tất nhiên! Có rất ít bệnh mà ta đảm bảo không thể chữa được. Bởi vì không phải mọi loại bệnh đều cứ uống thuốc là khỏi, nhưng bệnh của Trì tiên sinh, ta có thể bảo đảm. Chỉ là hàn khí nhiễm vào cơ thể, vẫn chưa được đẩy ra ngoài. Suối nước nóng có thể trừ hàn tráng thân, khử gió ngừng đau, nhưng tiên sinh cũng không cần ngâm quá lâu. Cơ thể tiên sinh vốn yếu ớt, ngâm nửa giờ là phải lên ngay, nếu không dễ bị hoa mắt chóng mặt.”

Bấy giờ Trì Kính Châu đã hiểu rõ, Triệu Dực cũng gật đầu liên tục nói: “Được, được! Ngay hôm nay ta sẽ đi tìm Tô phu nhân giúp đỡ, cho phép Kính Châu được ở đây vài hôm. Chàng không cần trừng mắt với ta. Trả tiền, ta khẳng định sẽ trả tiền.”

Trong phút chốc hóng được chuyện ngọt, ngọt đến nỗi khiến cho Diệp Phỉ Nhiên phải liên tục thốt lên: [Woaaaa!]

Mà Lục hoàng tử biết là cậu lại đang nghe trộm. 

Chỉ cần nhìn ánh mắt lúc nãy của nhóc này là biết, nhóc ấy đã nhìn thấy mối liên hệ thân mật giữa Trì Kính Châu và Triệu Dực.

Thật ra, Tiêu Tông không muốn cậu thấy. Dẫu sao, một thiếu phó của thái tử và một Tứ hoàng tử, tình cảm giữa hai thân phận này đều là điều cấm kỵ.

Nếu nhóc con này mỗi ngày đều nhìn thấy những chuyện này, nhỡ đâu học theo điều xấu thì có mà nguy to.

Tô Hạo Vân chào hỏi hết một hàng quan khách, rồi lớn tiếng nói: “Hậu viện có làm một đài diễn kịch, ta dám khẳng định rằng mọi người đều chưa xem qua đài diễn kịch này. Diễn viên cũng luyện tập xong rồi, mọi người ai muốn xem kịch có thể đi cùng ta ra hậu viện.”

Nhìn thấy Tô gia náo nhiệt như vậy, lòng Diệp Phỉ Nhiên chẳng khác gì hoa nở. Quả thật, so với Diệp gia thì ở đây lợi hại hơn rất nhiều.

Chủ yếu là mẫu thân bây giờ đã là nữ cường mà người người ngưỡng mộ. Vả lại, những sản nghiệp đem từ Diệp gia qua đây không những không thu hẹp lại, khi kiểm kê hàng hóa mới nhận thấy trong nửa năm đã tăng lên hai phần doanh thu. Thế có khiến người ta tức không chứ!

Mà tức giận nhất không ai khác chính là Diệp Thừa Trạch. Con trai ông ta tròn một tuổi, ông ta đến cũng không thích hợp, mà không đến lại càng phải chịu đựng những lời mắng mỏ của cả kinh thành.

Không còn cách nào khác, ông ta đành phải bất chấp mà đến. Nhưng thật không ngờ là không một ai ra cửa đón tiếp cả, vì mọi người đều chạy qua hậu viện xem kịch hết rồi.

Bình Luận (0)
Comment