Lần này Tô Hạo Vân quả thực là không cố ý. Không ai biết Diệp Thừa Trạch sẽ đến, ông ta cũng không báo trước với Tô gia.
Tô Hạo Vân vẫn rất giữ thể diện cho ông ta. Dù có ly hôn thì nàng cũng sẽ không khiến Diệp Thừa Trạch mất mặt. Ít nhất vẫn sẽ giữ phép lịch sự cơ bản với ông ta.
Diệp Thừa Trạch cầm hộp quà trong tay, bên cạnh còn có Tần Uyển Hề. Tần Uyển Hề trưng diện rất lộng lẫy, trên mặt như hiện rõ bốn chữ “ta là thiếp phòng” vậy.
Diệp Phỉ Nhiên đang được Tô Hạo Vân ôm trong lòng xem kịch, kịch lần này được dàn xếp rất phù hợp với trào lưu gần đây ở kinh thành. Các cô nương đều nóng lòng muốn thử thách, muốn thoát ra khỏi gông cùm và xiềng xích.
Vở kịch nói về một nữ tử thức tỉnh với một vài tư tưởng mới, nhưng lại vô cùng mịt mù. Đang lúc không biết đi đâu về đâu thì nhận được sự chỉ điểm của một tiền bối lớn tuổi.
Nàng đăng ký tham gia khoa cử dành cho nữ tử, sau đó vào cung làm quan. Trong lúc làm quan vô tình giúp đỡ Tân Đế lúc gặp nạn.
Diệp Phỉ Nhiên vốn tưởng rằng đây sẽ là một câu chuyện sáo rỗng về vị Tân Đế yêu nữ quan ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó nữ quan sẽ gả cho Tân Đế và lên làm hoàng hậu.
Thế nhưng không ngờ câu chuyện lại nằm ngoài dự đoán của cậu. Nữ quan giúp Tân Đế lên ngôi nhưng lại từ chối lời yêu của Tân Đế, thể hiện sự kiên quyết một lòng phục vụ đất nước với một âm giọng đầy vang vọng.
Tân Đế rất cảm động, liền cho thành lập ân khoa nữ tử, tuyển chọn những nữ tử có tài có đức trong thiên hạ vào triều làm quan, văn võ song toàn. Vị nữ quan ấy cũng trở thành một trong những quan chức rất được kính trọng và trở thành nữ tướng.
Diệp Phỉ Nhiên ngồi xem cũng thấy máu lửa sục sôi, tiếng vỗ tay vang lên rất lớn. Mọi khách quý đều cảm động rơi nước mắt.
Lão phu nhân của Tể tướng bên cạnh vỗ vào vai Tô Hạo Vân nói: “Nếu thật sự có chuyện tốt như thế, nữ tử chúng ta cũng không cần phải nhìn sắc mặt nam nhân mà sống nữa! Ngoài việc chăm chồng nuôi con lại còn phải biết thêu thùa, làm đẹp. Mọi việc đều là vì muốn lấy lòng nam nhân. Nhưng bây giờ ta dù có muốn vượt trội hơn người khác cũng muộn rồi. Nếu mà trẻ lại tầm hai mươi năm nữa, thế nào ta cũng phải vào được quân doanh Ngũ cô nương.”
Tô Hạo Vân cười đáp: “Lão phu nhân cứ bình tĩnh, hay là nhường lại cơ hội này cho vãn bối đi. Ta nghe nói dạo gần đây Huệ Như và Đại Oánh thường hay luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng nhau. Huệ Như là một cô nương tốt, không khéo sau này lại làm nên nghiệp lớn.”
Lão phu nhân Tể tướng thở dài: “Cũng đều nhờ có Tô gia mà lão thừa tướng mới tránh được tai hoạ lớn lần này. Hoàng thượng đã phê chuẩn việc bổ nhiệm chính thức, năm sau ông ấy có thể đến ngôi nhà mà chúng ta đã mua ở vùng nông thôn ngoại ô kinh thành để nghỉ hưu. Thực ra, ta vẫn còn một điều nữa muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Huệ Như không muốn về quê cùng ta, cũng không muốn tuỳ tiện gả chồng. Nó muốn ở lại doanh trại của Ngũ cô nương, cùng luyện cưỡi ngựa bắn cung với Đại Oánh. Đến lúc đó nhờ Hạo Vân giúp đỡ để ý đến nó.”
Tô Hạo Vân nói: "Lão phu nhân lại nói thế, Huệ Như với Đại Oánh là tỷ muội tốt, cũng là cháu gái ngoan của Tô Hạo Vân ta. Sau này cứ để nó với Đại Oánh ăn ở cùng nhau. Như vậy đến doanh trại Ngũ cô nương cũng tiện nữa, phải không?”
Tô Đại Oánh ở phía sau nghe thấy liền vui vẻ, vừa vỗ tay vừa nói: “Tốt quá rồi! Sau này có Huệ Như tỷ tỷ ở bên cạnh, con sẽ không cô đơn nữa!”
Tô Dư Lan đứng đó bật cười: “Muội có cô đơn bao giờ đâu? Không chạy đây thì chạy kia, mỗi ngày đều không ở nhà, không biết vui đến cỡ nào còn gì nữa.”
Tô Đại Oánh mặt lạnh đáp: “Có ai nói tỷ tỷ mình như thế bao giờ không?”
Tô Dư Lan đáp: “Là muội, muội ngoan, mau gọi ca ca.”
Lạc Thân Vương ở gần đấy nhìn hai đứa cũng không nhịn được cười nói: “Có tỷ muội sinh đôi nhà ai lại như hai đứa không? Ngày nào cũng đấu khẩu trêu ghẹo nhau.”
Tô Đại Oánh đáp: “Cái này vẫn chưa biết được, mẫu thân nói rồi, lúc sinh chúng con mẫu thân còn đang đi đánh giặc. Sinh xong thì ngất đi, lúc tỉnh dậy thì không nhớ ai là người ra trước.”
Lão phu nhân Tể tướng đứng bên cạnh có chút hoang mang, hỏi Tô Hạo Vân: “Ta nhớ là… không phải tẩu tử ngươi sinh lứa đầu ở nhà mẹ đẻ ở viện ngoài Giang Nam sao? Sao tự nhiên lại thành sinh lúc đang đánh giặc rồi?”
Tô Hạo Vân ngơ ra, hồi sau mới nói: “Có lẽ là lâu quá rồi, nên nhớ nhầm rồi đúng không nhỉ? Có thể là lúc đang đi tòng quân đánh giặc thì sinh lão nhị? Còn nữa, Hai đứa chúng nó đấu khẩu nói đùa thôi, phu nhân không cần để ý đâu.”
Lão phu nhân cũng không quá để tâm, ngược lại Lạc thân vương vẫn đang suy nghĩ.
Lạc thân vương tiến về phía trước hỏi nhỏ Tô Dư Lan: “Còn xem kịch nữa không? Nếu không xem nữa, ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo? Cảnh đồi núi ở đây rất đẹp, ngươi chắc là chưa đến đây dạo bao giờ.”
Tô Dư Lan đúng là thấy hơi nhàm chán, vở kịch này chỉ có các phu nhân ở hậu viện thích xem thôi, những tình tiết đánh nhau bảo vệ đất nước còn lại, y cũng không thích xem.
Y thích văn nhưng không thích võ. Mọi người đều nói y là một người kì lạ giữa đám con cháu của Tô gia. Và điều đó đúng là sự thật.
Chỉ cần nhìn một chút thì sẽ thấy chỉ cần có chút huyết thống Tô gia thì ai cũng cao lớn, uy vũ cường tráng và có thành tích võ thuật đáng kể.
Chỉ có y là người duy nhất có ngoại hình giống Tô phu nhân. Y không chỉ nữ tính và thanh tú, cơ thể còn yếu ớt nhiều bệnh. Từ nhỏ đã không thể học võ nhưng lại rất có thiên phú về học hành.
Tô Dư Lan lén nhìn mẫu thân, rồi gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta đi ra bằng cửa sau!”
Hậu viện vang lên tiếng trống chiêng ầm ĩ, nhưng tiền viện lại chỉ có mười mấy người hầu đang bày tiệc.
Thấy Diệp Thừa Trạch đã đến, ai nấy đều không biết có nên đi đến chào hỏi hay không nữa.
Ngược lại, Tần Uyển Hề tức giận nói: “Đây chính là đạo đãi khách của Tô gia các người sao? Thế nào, là tướng quân nhị phẩm thì thấy giỏi rồi à, coi thường tiểu quan ngũ phẩm như chúng ta chứ gì?”
Đại quản gia không ở đấy, những người nhỏ hơn cũng không dám trả lời, chỉ cúi đầu làm việc của mình.
Nếu không phải vì Diệp Phỉ Nhiên nhàm chán mà ngồi hóng hớt, thì đến bây giờ vẫn chưa có ai chú ý đến sự xuất hiện của Diệp Thừa Trạch.
Diệp Phỉ Nhiên xém chút cười ra tiếng, thầm nghĩ: “Lão cha khốn nạn sao lại đến rồi? Ông ta đến lúc này có phải là bị mọi người trong kinh thành mắng cho sợ rồi, muốn chặn miệng người ta lại à? Xì. Nếu bây giờ mà mẫu thân không ra đón tiếp thì có phải ông ta sẽ có lý do không?”
Đúng như Diệp Phỉ Nhiên đoán, quả nhiên nghe thấy tiếng Tần Uyển Hề cười lạnh chế giễu: “Lão gia, chúng ta đến rồi, đồ cũng mang đến rồi. Là bọn họ không đón tiếp, không phải chúng ta không đến. Nếu sau này nên ngoài có nói gì thì cũng đừng trách chúng ta mồm miệng vô đạo đức.”
Tiếng ả còn chưa dứt, đã vang lên giọng nói: “Hay cho câu mồm miệng vô đạo đức, ta phải xem xem, Tần ngạch nương rốt cuộc là mồm miệng vô đạo đức như thế nào?”
Tô Hạo Vân vừa nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, liền vội vàng chạy đến tiền viện. Quả nhiên nghe thấy Tần Uyển Hề đang tạo chuyện thị phi.
Tần Uyển Hề thấy Tô Hạo Vân đến, lập tức chuyển sang bộ dạng cười cười, nói: “Tỷ tỷ, muội và lão gia nghĩ hôm nay là sinh nhật của Phỉ nhi nên đến tặng nó món quà. Ai ngờ nô tài ở tiền viện đều không biết điều, không có lấy một người nào để ý.”
Tô Hạo Vân cười nhẹ: “Cũng không thể trách nô tài không biết điều được, thực ra là quy tắc của Tô gia rất nghiêm khắc. Những người không có thiệp mời đều không được phép vào trong. Nhưng các người cũng đã đến rồi, hay là vào uống cốc rượu rồi đi!”
Nói xong nàng liền giơ tay ra mời, cũng tính là có lễ nghi đầy đủ.
Diệp Thừa Trạch ngẩng đầu nhìn Tô Hạo Vân, có chút ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ phong thủy nhà họ Tô cũng tốt đấy chứ, Tô Hạo Vân sau khi ly hôn không những không có vẻ già đi, mà ngược lại da dẻ hồng hào, trông còn trẻ hơn lúc còn ở Diệp gia.
Nghe nói nàng một mình quản lý gia nghiệp lớn của gia đình, có khi mọi việc đều giao cho quản gia và hạ nhân làm cũng nên.
Nàng có khi lại tìm chỗ ngồi chơi, dưỡng cho khí sắc ngày càng đẹp lên.
Quay lại nhìn Tần Uyển Hề, lại nghĩ đến sắc mặt vàng vàng của Tiêu Dung, Diệp Thừa Trạch liền thấy khó hiểu. Tại sao hai con người này lại không biết bảo dưỡng tốt cơ thể của mình cơ chứ?
Tô Hạo Vân quay đầu nhìn về phía Diệp Thừa Trạch, trong lòng hừ lạnh. Thiết nghĩ cái tên Diệp Thừa Trạch này quả nhiên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bên ngoài bao giờ cũng tốt hơn ở nhà, ngay cả thê tử khi xưa cũng phải nhìn thêm đôi chút.
Nhớ năm xưa lúc nàng còn ở Diệp gia, Diệp Thừa Trạch thậm chí còn tắt đèn lúc sinh hoạt phu thê. Tệ bạc như thế, băm nhừ tử ném cho chó ăn nó còn chê bẩn!
Thấy Tô Hạo Vân lườm mình, ánh mắt Diệp Thừa Trạch liền quay về, nói: “Cũng được, đằng nào thời gian cũng vẫn….”
Nhưng Tần Uyển Hề lại kéo Diệp Thừa Trạch lại: “Lão gia quên rồi à, hôm nay chúng ta còn phải đi đón tỷ tỷ nữa, làm gì còn thời gian nữa!”
Diệp Thừa Trạch có chút không tình nguyện mà nhìn Tô Hạo Vân, nói: “Thực ra… cũng không quá muộn, chỉ cần kịp đón nàng ta trước khi trời tối là được còn gì? Hôm nay Phỉ nhi tròn một tuổi, nhất định có không ít quý nhân trong kinh thành đến dự, cũng là cơ hội để ta kết giao với họ. Trễ một chút cũng không sao đâu nhỉ?”
Tần Uyển Hề thấy Diệp Thừa Trạch kiên định, cũng chỉ đành thuận theo ý ông ta. Nhưng vẫn nói thêm một câu: “Lão gia uống ít thôi, đón tỷ tỷ là chuyện lớn. Nếu chậm trễ mà để tỷ tỷ nổi giận, nhỡ đâu lại nói với Lương phi nương nương thì….”
Diệp Thừa Trạch có chút mất kiên nhẫn, nói: “Nàng cũng sợ nàng ta quá nhỉ, ngày thường có thấy nàng cung kính lễ độ với nàng ta đâu? Được rồi, hôm nay là sinh nhật Phỉ nhi, đừng làm ta mất mặt.”
Tần Uyển Hề không nói nữa, cùng Diệp Thừa Trạch đi đến chỗ các quý nhân ở giữa kính rượu, còn quang minh chính đại cảm ơn khách quý đã đến chúc mừng sinh nhật con trai mình.
Nếu không phải vì ông ta đã đến đây gần canh giờ mà vẫn chưa nói với con trai câu nào, Diệp Phỉ Nhiên có thể đã tin ông ta rồi.
Cậu nằm trong vòng tay mẫu thân mà hừ lạnh, thầm mắng: “Nếu con người ta tự muốn mất mặt thì thần thánh cũng không quản nổi. Thậm chí tình huống như thế này mà cũng có thể lợi dụng được, thảo nào năm xưa nhờ mẫu thân mới thăng được chức, vậy mà một chút áp lực cũng không có.”
Trái lại, Tần Uyển Hề trong lúc kính rượu một vòng ít nhất cũng thúc giục Diệp Thừa Trạch ba bốn lần. Điều này làm cho Diệp Phỉ Nhiên hết sức hoài nghi.
Vì thế Diệp Phỉ Nhiên mở rada hóng chuyện lên, quả nhiên phát hiện tuyến dưa của Diệp gia lại có thêm chuyện mới.
Diệp Phỉ Nhiên nhấn mở ra, quả nhiên là như vậy, chẳng trách Tần Uyển Hề cứ liên tục thúc giục lão cha khốn nạn nhanh chóng rời đi. Thì ra ả xúi giục lão cha khốn nạn này đến chúc mừng sinh nhật cậu chỉ là cái cớ, ả muốn tìm cơ hội để thực hiện kế hoạch của ả.
Khi cậu ngẩng đầu lên thì Diệp Thừa Trạch đã bị Tần Uyển Hề nửa kéo nửa lôi đi ra phía cửa. Vừa đi vừa nói: “Nếu lão gia còn chậm trễ nữa, tỷ tỷ về đến nhà lại giận dỗi. Tỷ tỷ sẽ không làm gì được lão gia, chỉ có Uyển nhi thiếp là người phải chịu khổ thôi! Lão gia thương xót Uyển nhi với, thiếp chỉ như chú chuột lồng, bên nào cũng phải chịu khổ.”
Diệp Thừa Trạch mặc dù không vui, nhưng vì Tần Uyển Nhi nghĩ cho Đại phu nhân như thế, trong lòng ông ta cũng có chút hài lòng.
Diệp Thừa Trạch bèn trách mắng ả vài câu rồi đi cùng ả ta ra ngoài.
Diệp Phỉ Nhiên thầm cười lạnh, nghĩ: [Còn muốn bắt chước thủ đoạn của mẫu thân ta nữa, bắt chước linh tinh thì cũng chỉ thành trò cười mà thôi. Nhưng Tam công chúa lần này có vẻ sẽ gặp xui xẻo. Sau chuyện này, e là Diệp Thừa Trạch thật sự phải cho Tần Thị lên nắm quyền rồi nhỉ? Chậc chậc chậc, cũng không biết là phúc hay họa nữa!]