Đúng vậy, lần này Tần Uyển Hề đã bố trí ổn thỏa một màn kịch bắt gian.
Ả lừa Tiêu Dung vào chùa Tử Tôn, đồng thời sắp xếp một đệ tử tục gia vô cùng anh tuấn đến tiếp đãi nàng, ý đồ của ả là cho hai người sớm tối bên nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Chẳng biết vì sao, ả cảm thấy lần này không ổn. Và ả thấy Tiêu Dung như biến thành một người khác, nàng ta trung trinh tiết liệt đến lạ thường.
Năm đó khi Tiêu Dung và lão gia gặp nhau, nếu có thể dè dặt cẩn trọng như thế, ả cần gì phải phí hết bao nhiêu tâm tư như vậy?
May thay, ả không chuẩn bị mỗi một âm mưu này. Nếu hai người kia không ở bên nhau như dự tính ban đầu, vậy ả cần phải sử dụng một chút thủ đoạn.
Hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ tế bái Tử Tôn nương nương, mọi người đều nói rằng chỉ cần qua hết ngày hôm nay thì có thể thuận lợi mang thai.
Ả đã sắp xếp ổn thỏa màn kịch này, bắt buộc phải đến thật đúng lúc ngay khi sự việc ấy diễn ra, nhất định phải để lão gia tận mắt nhìn thấy, ả không tin lão gia sẽ không bỏ vợ!
Suy nghĩ đầy mưu mô của Tần Uyển Hề đều bị Diệp Phỉ Nhiên nghe thấu từ đầu đến đuôi, cậu kinh ngac tặc lưỡi thầm nghĩ: [Nữ nhân này không chỉ học người ta bắt gian mà còn học hết cả tinh túy trong đó. Ả thế mà còn cố tình tạo nên màn kịch bắt gian này. Ha ha ha ha! Nếu ả ta thật sự làm ra loại chuyện như vậy, nhỡ đâu âm mưu bại lộ, đừng nói đến Tiêu Dung, Lương Phi nương nương sẽ là người lột da ả đầu tiên!]
Tô Hạo Vân trầm ngâm, nàng âm thầm đi đến trước viện, căn dặn Y Hồng: “Ngươi đi chùa Tôn Tử một chuyến, giúp ta xử lý một việc.”
Nói xong, nàng đưa cho Y Hồng một phong thư, đồng thời giao phó: “Trên đường đi cẩn thẩn một chút, đừng để bị người khác phát hiện.”
Y Hồng cầm lấy phong thư, không hỏi thêm gì nữa lập tức lên ngựa rời đi.
Tô Hạo Vân không phải là một người có trái tim thánh mẫu, nhưng nàng không hi vọng âm mưu của Tần Uyển Hề thành công.
Nàng không muốn kế hoạch của Tần Uyển Hề thành công, không chỉ vì để trút giận mà còn là vì nàng suy nghĩ cho Phỉ Nhi.
Gia tài của Diệp gia gần như đã được đem đi hết, chỉ còn lại duy nhất một số tài sản và căn tổ trạch của Diệp Gia.
Căn cứ vào thứ tự đích trưởng, sau này tổ trạch Diệp Gia sẽ thuộc về Phỉ Nhi, không thể quy về cho thứ tử Diệp Kỳ Sâm.
Nàng không muốn thân phân thứ tử của Diệp Kỳ Sâm có bất cứ sự thay đổi nào. Nếu không đợi khi nó trưởng thành rồi, nhất định sẽ mang đến phiền phức cho Phỉ Nhi.
Và một chuyện nữa, nàng bắt gian là gian tình thật sự. Tiêu Dung bị Tần Uyển Hề hạ dược tính kế, nàng ấy không liên quan gì đến việc này.
Mặc dù, Tiêu Dung đã can thiệp vào cuộc hôn nhân của nàng. Nhưng nếu không có Tiêu Dung, nàng không thể hòa ly một cách thuận lợi như vậy. Nên lần này xem như trả lại cho nàng ta ân tình này.
Y Hồng thúc ngựa chạy như tên bay về phía chùa Tôn Tử. Nơi đây đã trở nên vắng vẻ hoang vu từ bao giờ, thật trùng hợp, Y Hồng sinh ra ở một ngôi làng gần đó nên nàng rất quen thuộc với nơi này.
Nàng đi vòng qua cửa sau và bước vào chùa Tôn Tử. Từ đằng xa, nàng nhìn thấy hai thị nữ của Tiêu Dung là Xuân Nhi và Đông Nhi đang canh gác ngoài cửa.
Cánh cửa hé mở, bên trong không có động tĩnh gì, Y Hồng lập tức cảm thấy lo lắng.
Nàng không lo lắng Tiêu Dung sẽ xảy ra chuyện, nàng chỉ lo mình không thể hoàn thành nhiệm vụ của phu nhân giao phó. Y Hồng là người giỏi nhất trong doanh trại Ngũ cô nương, do đó nàng sẽ không bao giờ cho phép mình mắc bất kỳ sai sót nào trong các nhiệm vụ.
Khi nàng chuẩn bị tiến về phía trước để phá cửa thì bị Đông Nhi và Xuân Nhi ngăn cản.
Xuân Nhi hung hãn lao đến nắm lấy Y Hồng nói: "Ả tiện tì này, ngươi không phải là người bên cạnh Tô Thị sao? Ta nhớ lần trước chủ tử ta xảy ra chuyện là do ả tiện tì nhà ngươi làm."
Đông Nhi cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, còn một ả nữa tên là Ỷ Thúy”.
Y Hồng tức giận nói: "Ngươi còn ngăn cản ta sao? Ta đang đến giúp chủ tử nhà các ngươi. Nếu ta không mở cái cửa này ra, e là chủ nhân của các ngươi sẽ gặp chuyện không hay."
Xuân Nhi hừ một tiếng: "Ngươi thật buồn cười! Chúng ta đã ở đây canh gác cả nửa ngày, chủ tử nhà ta chỉ ở trong cầu nguyện Tử Tôn nương nương. Ta nghĩ nếu ngươi đi vào, chủ nhân của chúng ta mới gặp họa!"
Nhưng Đông Nhi vốn là một người thông minh, bèn hỏi: "Lời ngươi nói có chứng cứ gì không?"
Ngay khi Đông Nhi vừa dứt lời, bên trong vang lên tiếng tách trà vỡ.
Y Hồng vội vàng đá cánh cửa ra, nàng nhìn thấy một người đàn ông đang ôm Tiêu Dung ở bên trong gấp gáp ha.m mu.ốn làm điều ác.
Khi thấy có người bước vào, gã không chỉ không chút sợ hãi mà còn lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói: “Lại đến thêm ba tiểu cô nương à, đợi ta và tiểu thư nhà các ngươi vui vẻ với nhau xong sẽ đến sủng hạnh các ngươi.”
Y Hồng nhếch mép cười nói: "Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh này không!"
Vừa nói, nàng vừa không chút do dự phi lên tung chân vào mặt tên háo sắc kia, đá gã ta ra xa.
Đông Nhi và Xuân Nhi lập tức bước tới đỡ lấy Tiêu Dung, bấy giờ họ mới phát hiện nàng ta đã bất tỉnh từ lâu, hai tiểu nha hoàn bị dọa phát khóc.
Bên đây, Y Hồng đã đã giải quyết xong tên háo sắc này, nàng thuần thục trói gã bằng một sợi dây thừng to tướng.
Y Hồng tát thẳng vào mặt tên này và hỏi: "Nói cho ta biết, ai kêu ngươi làm việc này?"
Gã lắc đầu ậm ừ: “Ta không biết, ta thực sự không biết. Người kia luôn nhờ người trung gian chuyển tin đến ta. Người trung gian thì mỗi lần một khác. Người đó yêu cầu ta làm việc, và số tiền ta nhận được đều do người trung gian chuyển đến. Lúc đó ta đang thiếu tiền, thấy người kia trả nhiều tiền ta liền nhận lời. Ta… ta không cố ý làm tổn thương danh tiết của nàng ta, nhưng người kia bảo làm xong việc này sẽ cho ta một trăm lượng bạc trả nợ cờ bạc."
Y Hồng thở dài, nàng coi thường những người đánh bạc nhất. Năm đó, phụ thân của nàng vì ham mê cờ bạc nên đã bán nàng vào thanh lâu để lấy tiền tiêu xài.
Nếu Chử tướng quân của doanh trại Ngũ cô nương không đi ngang qua và nhìn thấy tình cảnh đáng thương của các nữ hài mà mua lại, vậy thì bọn họ đã chìm trong biển lửa rồi.
Y Hồng không nhịn được tát vào mặt con nghiện cờ bạc này mấy cái, phát ra tiếng “bôm bốp”.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dung đang ngất xỉu, lấy từ trong người ra một viên thuốc và nói với hai tiểu nha đầu: “Nàng ấy bị trúng độc, viên thuốc này có thể chữa khỏi, nên cho nàng ấy uống cùng với nước.”
Đông Nhi vội vã cầm lấy viên thuốc cho tiểu thư uống, Tiêu Dung từ từ tỉnh lại.
Tiêu Dung hỏi: "Ta sao vậy? Ngươi là người của Tô Hạo Vân sao?"
Đông Nhi lập tức giải thích: "Tiểu thư, chính nàng ta đã cứu tiểu thư. Lúc nãy chính tên vô lại kia đã làm người ngất xỉu.”
Không cần phải nói thêm Tiêu Dung cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở phía sau, nàng lập tức đứng dậy, tát cho tên kia vài cái, tức giận nói: “Ta tin tưởng nhà ngươi đến thế, ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này!”
Đông Nhi nhắc nhở: "Tiểu thư, có người ra lệnh cho gã làm việc này. Người có thể nghĩ ra đó là ai không?"
Tiêu Dung mơ hồ nghĩ lại, có người nào căm thù nàng đến vậy, lại tìm người âm mưu hãm hại nàng?
Y Hồng đứng bên cạnh nói: "Diệp phu nhân, người nghĩ xem, nếu người xảy ra chuyện như thế này thì người sẽ phải đối mặt với hậu quả gì? Và ai sẽ là người được hưởng lợi trong chuyện này?"
Tiêu Dung lập tức hiểu ra, trầm giọng mắng: "Là ả tiện phụ Tần Uyển Hề kia! Ả ta... sao dám làm vậy với ta!"
Y Hồng không nói thêm gì nữa, phu nhân nhà ta có lòng giúp đỡ nàng ta đã là tận tình tận nghĩa. Còn những chuyện ở phía sau thì để họ tự giải quyết.
Sau đó, Y Hồng nói với Tiêu Dung: “Nếu phu nhân không sao, ta sẽ đem tên đồi bại này về phục mệnh.”
Lần này Tiêu Dung rất cảm kích, nàng quay sang Y Hồng nói: “Cảm ơn lòng tốt của Tô phu nhân. Tô phu nhân có tấm lòng rộng lượng như vậy, Tiêu Dung rất biết ơn. Lúc còn ở Diệp phủ, Tô phu nhân cũng từng chứng kiến qua nhiều chuyện tương tự như vậy rồi phải không?”
Y Hồng chỉ nói: “Diệp phu nhân, người cứ tự cảm nhận đi. Phu nhân nhà ta đã căn dặn chỉ cứu người, không được can thiệp vào việc của người khác.”
Nói xong, Y Hồng kéo tên kia rời đi bằng cửa sau.
Mãi cho đến khi Y Hồng đi xa, Tiêu Dung mới hừ một tiếng: “Ả tiện phụ Tần Uyển Hề đó thế mà lại dám ra tay với ta, bây giờ ta…”
Tiêu Dung suy nghĩ một hồi lâu rồi ra lệnh cho Xuân Nhi và Đông Nhi: "Hai người các ngươi vẫn canh gác bên ngoài, không có lệnh của ta không được mở cửa.”
Xuân Nhi và Đông Nhi gật gù đi ra ngoài, khép chặt cửa.
Tiêu Dung cởi bỏ từng lớp y phục rồi nằm lên trên nền gỗ cứng, thân chỉ khoác một chiếc áo choàng.
Nàng nghĩ đi rồi nghĩ lại, sau đó lấy một cái gối đặt bên cạnh mình.
Nàng không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy. Có lẽ nàng muốn kiểm tra xem tình yêu của lão gia dành cho nàng có giống như lời ông ta nói không.
Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, là Tần Uyển Hề và Diệp Thừa Trạch đến.
Xuân Nhi và Đông Nhi làm theo sự phân phó của Tiêu Dung, thấy bọn họ đến, hai người liền ngăn cản phía trước: "Phu nhân phân phó, nếu không có lệnh của phu nhân thì không ai được phép vào. Lão gia, di nương, hay là hai vị đứng đợi một chút?"
Diệp Thừa Trạch liếc nhìn qua khe cửa, chậm rãi gật đầu: "Cũng được, nàng ấy đã làm lễ lâu như vậy, vẫn còn chưa xong à."
Tần Uyển Hề nói: "Đây không phải là... không tốt sao? Trời sắp tối rồi, phu nhân cứ ở trong ngôi miếu đổ nát tối tăm ẩm ướt này thì không tốt cho sức khỏe đâu. Thiếp nghĩ tốt hơn hết là nên gọi phu nhân ra ngoài đi."
Ả vừa nói vừa định đẩy cửa ra thì bị Đông Nhi ngăn lại, chỉ trích ả: “Tần di nương có ý gì đây? Việc của phu nhân đến lượt người ở đây khoa tay múa chân à? Mở cửa là chuyện nhỏ, nhưng nếu trì hoãn đại sự của phu nhân thì lại là chuyện lớn. Lỡ như pháp sự này không thành thì người có thể đền cho phu nhân một nhi tử không?”
Tần Uyển Hề thấy mình bị chặn đường, sợ rằng nếu trì hoãn quá lâu sẽ hỏng hết kế hoạch của ả, ả bèn thận trọng nói: “Làm chậm trễ đại sự của phu nhân? Ồ, không biết là đại sự gì thế? Chẳng lẽ… trong căn phòng này đang giấu giếm người không nên giấu?"
Xuân Nhi tiến lên tranh luận với ả: "Tần di nương, người có ý gì đây? Phu nhân chúng ta đến đây cầu con cầu phúc, không phải mới chỉ ngày một ngày hai, di nương phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.”
Tần Uyển Hề cười khinh bỉ: "Các người cũng biết việc này không phải ngày một ngày hai rồi. Có chuyện đại sự gì không muốn lão gia cùng đi, chạy đến nơi hoang vu như thế này để cầu phúc? Chuyện ta nói ta ắt chịu trách nhiệm, từ lâu đã nghe nói đại phu nhân có quan hệ thân thiết với một nam tử nào đó, lúc này lại trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Sợ rằng đang vui vẻ với người đàn ông đó rồi!”
Ả dám nói ra điều này, vì ả đương nhiên đã nắm chắc phần thắng. Bởi vì trên đường đi, ả đã nhận được thư của tên kia nói rằng Tiêu Dung đã đến chùa Tôn Tử.
Tần Uyển Hề nhìn Diệp Thừa Trạch, ông ta đang cau mày.
Không phải hắn không tin Tiêu Dung, mà là vì trước đây Tiêu Dung cũng ở riêng trong một căn phòng với ông như thế này.
Chẳng lẽ bây giờ nàng ấy lại để mắt đến người khác sao?
Nghĩ đến đây, ông lập tức đẩy Xuân Nhi sang một bên, tung cửa bước vào.
Tần Uyển Hề liếc mắt liền nhìn thấy hai người nằm trên nền gỗ cứng. Ả bèn hét lớn: "Lão gia chàng nhìn xem, đó có phải là gian phu không?"
Diệp Thừa Trạch bước tới vén chăn bông của Tiêu Dung lên, mà Tiêu Dung giả vờ sợ hãi, ôm lấy chiếc gối vào lòng, sắc mặt tái nhợt nói: "Ai vậy? Lão gia? Sao lại là người? Đông Nhi, Xuân Nhi, các ngươi trông cửa như thế sao? Không phải ta đã nói bảo lão gia ở ngoài đợi một chút sao? Lão gia hôm nay sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đợi ta một chút cũng không được sao?”