Diệp Thừa Trạch trừng mắt nhìn Tần Uyển Hề rồi bước tới đỡ lấy cánh tay Tiêu Dung, dỗ dành: “Phu nhân bớt giận, ta chỉ là quan tâm quá hóa hồ đồ. Ai bảo ta quan tâm đến phu nhân chứ?”
“Quan tâm quá hóa hồ đồ?” Tiêu Dung lạnh nhạt hừ một tiếng: “Xem ra lão gia đã nhẹ dạ cả tin, tin vào lời gièm pha của tiểu nhân nhỉ?”
Diệp Thừa Trạch vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể chứ? Lần nào phu nhân vào chùa ở cũng hơn một tháng, ta nhớ nàng đến độ sinh hoảng loạn. Phu nhân mau bảo Đông Nhi Xuân Nhi thu dọn đồ đạc đi, đã muộn rồi.”
Tiêu Dung liếc Tần Uyển Hề, thấy vẻ mặt chán nản của ả, rõ ràng đó là sự thất vọng vì kế hoạch đã thất bại.
Ngay lập tức, Tiêu Dung hiểu ra, khẳng định việc này là do ả tiện phu Tần Uyển Hề làm.
Nàng cay đắng nghĩ, nếu như năm đó nàng vẫn còn là công chúa, cần gì phải kiêng dè do dự vì trong tay không có chứng cứ, cứ trực tiếp kêu người mang ả đi bán là xong.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn là công chúa nữa, chỉ là đích thê của Diệp Thừa Trạch. Dù là bán đi một thiếp thất có con nối dõi, vậy cũng không thể làm một cách tùy tiện.
Chuyện lần này Tần Uyển Hề làm rất sạch sẽ, không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Tiêu Dung không khỏi có một ý nghĩ khác. Nàng cảm thấy Tần Uyển Hề làm ra loại chuyện này cũng rất thuận lợi, chẳng lẽ trước kia đã làm qua không ít lần?
Nàng lại nghĩ, Tô Thị gả đến Diệp Gia mười năm mới có con, mà Tần Thị trong vòng một năm lại hạ sinh quý tử.
Dù sau đó, ả bởi vì sinh con mà tổn thương cơ thể nên không thể mang thai, nhưng rất nhanh ả lại mang thai.
Diệp Thừa Trạch trước sau có hai thê tử, xem ra cũng không phải là người mặt bủng da chì không thể sinh con, thậm chí ả hiện tại chỉ mới có mười chín tuổi, muốn mang thai là chuyện đơn giản. Tại sao nàng thành hôn đã hơn nửa năm, nửa năm nay hầu như mỗi ngày đều vì muốn có con mà nổ lực, giờ đây vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn, nhưng thân thể lại thành ra thế này?
Tiêu Dung thông suốt rồi. Nàng làm việc không cần tuân theo quy tắc gì nữa. Một khi đã rồi, nàng dự tính phải làm một cách gọn gàng, sạch sẽ và dứt khoát để chỉnh đốn lại trật tự ở Diệp phủ này.
Thật hiếm khi Tiêu Dung không làm loạn, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói với Diệp Thừa Trạch: “Những ngày này thiếp không được khỏe, phu quân đến phòng của Tần di nương đi! Thiếp đã tìm cao tăng đến bói cho chàng một quẻ, mùng bảy tháng sau là ngày tốt, phu quân hãy đến phòng của thiếp, lần này chúng ta nhất định sẽ có con.”
Diệp Thừa Trạch không nghĩ nhiều, hắn gật gù ưng thuận: “Được, đều nghe phu nhân.”
Những ngày này Diệp Phỉ Nhiên không màng quan tâm đến chuyện của Diệp gia nữa, thời tiết gần đây trở lạnh, cậu cũng trở nên lười biếng.
Ngược lại, Tứ hoàng tử gần đây thường đến thăm hỏi và cùng Nhị biểu ca của cậu ra vào.
Vì chuyện này mà Diệp Phỉ Nhiên không ít lần cảm thấy buồn nôn: [Nhị biểu ca không phải là Thống lĩnh Hộ vệ của Dật Thân Vương sao? Sao lại giống như Hộ vệ thân cận của Tứ hoàng Tử hơn vậy?]
Tứ hoàng Tử được sắc phong Cẩm Thân Vương, vương phủ được xây dựng gần Tô phủ, điều này càng giúp họ dễ dàng qua lại thăm hỏi.
Xuất cung lập phủ đối với Tứ Hoàng Tử mà nói là một việc vui sướng biết bao, thời khắc tự do mà trước nay hắn không có được sắp sửa bắt đầu. Hầu như mỗi ngày hắn đều chạy đến Tô phủ cùng Tô Dư Tịch đến Diễn Võ Trường.
Nếu như ngày trước, Dư quý phi lo lắng cầu xin Hoàng thượng cho Tứ hoàng Tử một chức vị thì bây giờ nàng ta không chỉ không vội vàng mà còn dặn dò Tứ hoàng Tử: “Phải thư giãn nhiều một chút, vui chơi nhiều một chút, nhìn ngắm phong thổ nhân tình ở bên ngoài nhiều một chút. Cả cuộc đời này của mẫu phi e là không thể ra ngoài được, con thay mẫu phi nhìn nhiều một chút nhé!”
Ngược lại, Hoàng hậu có vẻ khá lo lắng, nhiều lần tìm đến Hoàng thượng đề cử Tứ hoàng tử giám quốc. Bà ta còn yêu cầu phủ Kính Quốc Công gây áp lực đến Hoàng thượng, buộc ngài ấy sớm lập Hoàng Thái Tử.
Diệp Phỉ Nhiên nhớ lại mạch chuyện trong tác phẩm gốc, chỉ trong vòng một năm, Tô phủ sụp đổ, Tô Lão Thái Phi qua đời, Tô Dư Lan lưu lạc thành một người dạy học nghèo khổ, mà Lạc Thân Vương thì ngày ngày say khướt trước cổng học đường của y.
Sau này, còn có một chuyện lớn sẽ xảy ra nữa, Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ, kiếp này đã khác, chuyện đó vẫn sẽ xảy ra chứ?
Diệp Phỉ Nhiên ngơ ngác cầm miếng điểm tâm trên tay, không ngờ bị Lục hoàng Tử cắn mất một miếng.
Diệp Phỉ Nhiên sửng sốt, nhìn miếng điểm tâm trong tay, cảm xúc bỗng nhiên thay đổi liên tục, cuối cùng càm ràm trong lòng: [A a a a a a a a a a! Ngươi dám cắn điểm tâm của ta! Cắn một miếng thì thôi đi lại cắn một miếng to như vậy! Nếu không phải Lục hoàng Tử nhà ngươi là Lục ca ca mà ta thích nhất thì hôm nay ta sẽ khóc một trận cho ngươi xem.]
Lần này Lục hoàng Tử tin rồi, cậu nhóc này quả thật có thể vì một bát mỳ cá mà tức giận.
Nhưng hắn ta không biết rằng, lão đầu gỗ đâu chỉ ăn hết bát mỳ thịt cá của cậu mà còn là con cá chép mà cậu hết lòng nuôi dưỡng mười mấy năm nay để lấy thịt làm bát mỳ cá đó chứ!
Đó là con thú cưng của Ngôn Linh Tử, bảo là nuôi nó lớn hơn một chút nữa thì có thể dùng làm thú cưỡi.
Bởi vì cậu nhìn thấy những đứa trẻ được vẽ trong tranh treo năm mới đều lấy cá chép làm thú cưỡi. Mà một khi những đứa trẻ khác có, tại sao bản thân lại không thể chứ?
Lão đầu gỗ đã nhiều lần giải thích cho cậu rằng, dù cho có nuôi cá chép đến một trăm năm cũng không thể hóa thành thú cưỡi được.
Hơn nữa, cậu nuôi hơn mười chú cá vừa mập vừa ngốc nghếch, sao không để cho sư phụ ăn một con!
Nói chung, hai vị gia hỏa này kiếp trước là kẻ thù của nhau, mỗi khi gặp mặt đều như nước với lửa.
Lục hoàng tử lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh đường được gói bằng giấy dầu đưa cho cậu: “Cái này trả lại đệ, vừa lòng hả dạ chưa?”
Diệp Phỉ Nhiên lập tức trở nên vui vẻ, cầm lấy chiếc bánh đường vui vẻ cắn một miếng lớn.
Từ khi một tuổi, mới có tám chiếc răng làm cậu ăn uống không thoải mái, nhưng nó cũng không chậm trễ việc ăn của cậu chút nào.
Mà những ngày này, Tiêu Tông cũng không rảnh rỗi lắm. Hắn ta yêu cầu Tô Dư Tịch di dời những cột trụ ngầm mà Bắc Liêu đã chôn ở đây, đồng thời phát hiện ra mỏ bạc mà Kính Quốc Công âm thầm khai thác.
Gần đây, phủ Kính Quốc Công rất bận rộn, tất thảy đều là vì dọn dẹp hậu quả của việc này để lại.
Mà Diệp Phỉ Nhiên vẫn ngây thơ cho rằng, vị quý nhân đó sẽ ở phía sau giúp đỡ Tô phủ, vui vẻ lầm bầm: [Có vị quý nhân đó ở đây, vậy ta có thể làm một tiểu thiếu gia mặc kệ sự đời.]
Mỗi ngày đều có thể hóng chuyện xấu của thiên hạ, cuộc sống trôi qua thật thoải mái biết bao.
Mấy ngày nay, cậu luôn để ý đến chuyện nhà của Liễu Gia, Liễu Hạnh Lâm làm việc chăm chỉ, tận trung chức trách nên đã được thăng chức, chữ “Tòng” kia cũng được xóa bỏ.
Nhưng Liễu Huyền Hồ lại làm ra một chuyện động trời, gã bỏ bê nhiệm vụ, uống đến say khướt trong lúc canh giữ một tên nghi phạm quan trọng nên tên này mới bỏ trốn được.
Liễu Hạnh Lâm buộc gã từ chức về nhà, không muốn học hành cũng chẳng sao, chỉ cần ở nhà đừng nghĩ đến những việc khác là được.
Nhưng đến việc này mà Liễu Huyền Hồ cũng không làm được, gã lặng lẽ trèo tường ra ngoài ăn chơi đàng điếm cùng tụi bằng hữu không ra gì của gã.
Tuy nhiên, gần đây hai vợ chồng Thái Phó có quan hệ rất tốt với Liễu Gia, ba người thường xuyên tụ tập cùng nhau uống rượu.
Mà Trì Kính Châu ngâm mình trong suối nước nóng suốt hơn một tháng qua, sức khỏe cũng từ đó mà cải thiện rất nhiều. Khi trời vào thu nhiệt độ xuống thấp, chàng cũng không còn ho khan đến mức không thể khống chế như trước nữa.
Sau khi uống thuốc do Liễu Hạnh Lâm kê, chàng thế mà có thể ra ngoài đi dạo mỗi ngày, điều này khiến Triệu Dực vô cùng vui mừng.
Viện Hàn Lâm luôn muốn Trì Kính Châu tham gia biên soạn thư bản. Hiện nay sức khỏe của chàng cũng đã tốt hơn. Nếu như một năm sau vẫn giữ được sức khỏe như thế thì có thể đảm nhiệm những việc trong Viện Hàn Lâm.
Nhìn thấy tương lai tươi sáng ở phía trước, Triệu Dực và Trì Kính Châu mang đại lễ đến Liễu Gia để bày tỏ lòng biết ơn.
Trùng hợp nhìn thấy Liễu Hạnh Lâm đang giáo huấn đệ đệ, Trì Kính Châu và Triệu Dực không ngờ rằng vị Liễu Đại nhân này bình thường vốn là người hiền lành dịu dàng nhưng khi ra tay cầm roi đánh đệ đệ lại không hề câu nệ như vậy.
Chiếc roi này không biết được làm từ thứ gì, khi quất vào lưu lại một vết đỏ thẫm, không rách da cũng không chảy máu, càng không làm tổn thương đến gân cốt.
Nhưng nghe tiếng kêu la của Liễu Huyền Hồ là hiểu khi roi quất vào da sẽ đau đến nhường nào.
Trì Kính Châu và Triệu Dực còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết cùng với lời chất vấn của Liễu Hạnh Lâm: “Ngươi nói ngươi đã biết sai chưa? Biết sai chỗ nào chưa?”
Liễu Huyền Hồ: “A a a a a a a a a a a! Đệ biết sai rồi ca ca, lần này đệ thật sự đã biết sai rồi.”
Liễu Hạnh Lâm lại nói: “Được thôi, ngươi nói xem, ngươi biết sai chỗ nào”.
Liễu Huyền Hồ đáp: “Đệ không nên làm trái lời ca ca, lén trèo tường trốn ra ngoài uống rượu chơi hoa, đánh bạc trêu ghẹo kỹ nữ.”
Liễu Hạnh Lâm nghe thấy thế càng thêm tức giận, lấy roi quất thật mạnh vào vai Liễu Huyền Hồ: “Ngươi đúng là một tên khốn nạn! Hôm nay ta không đánh gãy chân nhà ngươi thì quy tắc của Liễu Gia đều bị ngươi phá hỏng hết rồi! Ngươi đến kinh thành còn chưa được nửa năm, mà tất cả thói xấu cờ bạc kỹ viện trêu ghẹo gái lầu xanh ngươi đều học được hết thảy! Còn nữa, ngươi còn trong lúc canh giữ nghi phạm uống đến mức say mèm để tên nghi phạm bỏ trốn! Ngươi ăn đồ của triều đình, tiêu ngân lượng của triều đình thế mà lại làm ra loại chuyện bại hoại như vậy, ngươi muốn hủy hoại danh tiếng của triều đình trong lòng bách tính hay sao? Ta vốn dĩ không bằng lòng cho ngươi đảm nhiệm chức trách này, nhưng ngươi lại dựa vào uy phong của tỷ tỷ ngươi bên ngoài hành động ngạo mạn, lấy thế hiếp người để rồi phạm phải sai lầm lớn đến vậy sao! Phạm sai mà không biết hối cải! Ta nghĩ ngươi không nên sống nữa, hôm nay ta sẽ tiễn người đến chỗ liệt tổ liệt tông Liễu Gia.”
Liễu Huyền Hồ bị dọa đến ngơ người, lập tức quỳ xuống trước mặt Liễu Hạnh Lâm, ôm chân ca ca mà hét lên: “Ca ca, đệ sai rồi, đệ thật sự biết sai rồi! Mong ca ca lưu tình, đừng ra tay với đệ mà! Tỷ tỷ, tỷ tỷ mau đến cứu đệ đi, tỷ tỷ.”
Giọng hét của gã không gọi được tỷ tỷ của gã đến, mà lại gọi đến hai nam nhân.
Triệu Dực trong tay túi lớn túi nhỏ, Trì Kính Châu chắp tay về hướng Liễu Hạnh Lâm, nhẹ giọng nói: “Xem ra… Chúng ta đến không đúng lúc rồi.”
Liễu Hạnh Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, ném chiếc roi trong tay đi, thở dài: “Thần làm cho hai vị gia đây chê cười rồi, thần đang dạy cho tên đệ đệ không biết trời cao đất dày này một bài học. Gần đây nó liên tục gây họa, Liễu mỗ thật sự không còn cách nào khác nên mới lấy gia pháp ra trừng trị.”
Triệu Dực và Trì Kính Châu cũng có vài phần cố ý. Nếu không cố ý xen vào chuyện gia đình của người khác thì ngay lúc nghe thấy động tĩnh ở ngoài viện họ đã rời đi rồi.
Họ sợ Liễu Hạnh Lâm trong lúc tức giận không nương tay mà đánh chết đứa đệ đệ này.
Mặc dù theo tính cách của Triệu Dực, nếu có đứa đệ đệ không ra gì như thế này, đoán không chừng đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Trì Kính Châu vốn hiền lành, chàng tiến lên phía trước nhẹ nhàng nói: “Đệ đệ cần phải được dạy dỗ từ từ, có lẽ lúc mới đến chưa kịp thích ứng với cuộc sống chốn kinh thành, Liễu đại nhân đừng tức giận mà hại thân. Không bằng chúng ta cùng nhau đi thưởng thức Lê Hoa Bạch tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành, ba năm chỉ mở một vò, hôm nay trùng hợp bị chúng ta bắt được này!”
Có khách đến, Liễu Hạnh Lâm đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt, hắn phân phó cho quản gia: “Nhốt cái tên đệ đệ bất hiếu phản nghịch này vào từ đường, để nó đóng cửa suy nghĩ lại lỗi lầm của mình! Nếu không ngoan ngoãn hối lỗi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện ra ngoài! Không được mang thức ăn vào!”
Nói xong hắn liền quay sang Trì Kính Châu và Triệu Dực, cung kính mời họ vào: “Hai vị mời bên này, Hoa Tiêu, Bạch Chỉ, chuẩn bị rượu thịt.”
Trì Kính Châu rất thích phong cách đặt tên của Liễu Gia: “Liễu Hạnh Lâm, Liễu Huyền Hồ, nghe nói Liễu quý nhân tên húy là Bán Hạ. Hôm nay lại nghe thấy Hoa Tiêu và Bạch Chỉ, xem ra hình như tên của mọi người trong phủ Liễu Đại nhân đều có liên quan đến y dược?”
Liễu Hạnh Lâm cười gượng gạo đáp: “Đúng là trong Liễu gia không có gia nô, chỉ có đệ tử. Cho dù là bị mua về, chỉ cần vào Liễu Gia đều là truyền nhân y thuật của Liễu Gia. Gia chủ bắt buộc phải ban cho tên mới, tên này buộc phải liên quan đến y dược.”
Bên này Liễu Hạnh Lâm đang tiếp đãi Trì Kính Châu và Triệu Dực. Bên kia Liễu Huyền Hồ lại trèo tường bỏ trốn.
Gã nhất định phải tìm được cách gặp tỷ tỷ, nếu không thì kiếp này gã nhất định sẽ chết trong tay ca ca.
Tỷ tý vốn rất yêu thương gã, tỷ ấy nhất định sẽ không trơ mắt thấy chết không cứu!
Thế là, gã như phát điên chạy về hướng hoàng cung.