Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 91

Lúc này, hoàng cung vẫn chưa đóng cửa, nhưng đây không phải là nơi mà một quan cửu phẩm nhỏ nhoi như gã muốn vào là vào ngay được.

Liễu Huyền Hồ sốt ruột đi tới đi lui trước cửa cung. Nếu không phải trên người gã có chức quan thì thị vệ canh cửa cung sớm đã tống gã vào nhà giam rồi.

Gã cố nhịn cơn đau ở lưng, lo lắng cầu cứu thị vệ canh cửa cung: "Ta là đệ đệ của Liễu quý nhân. Lần trước ta còn được ngồi kiệu đi vào đấy! Hai vị đại ca làm ơn làm phước cho ta vào gặp tỷ tỷ ta một chút đi!"

Thị vệ bất đắc dĩ nói: "Tiểu Liễu đại nhân à, đừng nói ngài là đệ đệ của Liễu quý nhân, cho dù ngài có là ca ca của hoàng hậu nương nương thì cũng phải có lệnh bài mới được vào cung. Nhưng trên người ngài chẳng có gì cả thì bọn ta phải làm ơn làm phước kiểu gì? Ta thấy, ngài cứ đến Phủ Nội Vụ đưa lệnh bài trước đi. Cùng lắm là ba ngày, bên đó sẽ cho người mang lời nhắn đến."

Liễu Huyền Hồ sốt sắng: "Còn phải đợi ba ngày nữa ư? Vậy chẳng phải là sẽ bị anh trai ta..."

Gã thừa biết tính khí của đại ca nhà mình, lần này là nổi giận thật rồi.

Hơn nữa, gã gây ra họa lớn như vậy, đại ca gã chắc chắn sẽ không cho gã ra ngoài làm quan nữa.

Vất vả lắm gã mới có được chút danh tiếng ở kinh thành, chẳng phải lần này sẽ hỏng bét cả à?

Không được! Chức quan này gã không thể từ bỏ, nhất định phải để tỷ tỷ giúp gã nghĩ cách mới được.

Ăn cơm xong, Diệp Phỉ Nhiên đang buồn chán ngẩn ngơ, nghe thấy nhắc nhở có chuyện mới, lập tức hưng phấn nằm dài trên giường hóng hớt.

Lục hoàng tử trải giấy Tuyên Thành, đang vẽ cây thu hải đường ngoài cửa sổ. Mà trên cây treo đầy trái hải đường đỏ rực, bị sương muối phủ lên, trông thật đẹp mắt.

Mùa đông đến rồi, Diệp Phỉ Nhiên mặc áo bông dày, chăn đệm cũng được thay bằng chăn lụa tơ tằm mềm mại. Phòng của cậu và Tiêu Tông được bài trí vô cùng ấm áp, tao nhã.

Mùa đông ở kinh thành không quá lạnh nên chưa đốt than, mà tầm này vẫn chưa đến lúc nhiệt độ giảm mạnh.

Diệp Phỉ Nhiên chống cằm hóng chuyện, trong lòng còn tường thuật trực tiếp cho Lục hoàng tử: [Liễu Huyền Hồ đến cung tìm tỷ tỷ gã kìa, cũng không nghĩ xem mình chỉ là một tên quan cửu phẩm, làm sao có thể vào được cửa cung chứ!]

[Ơ? Kia chẳng phải là Lạc Thân vương sao? Hình như... Ngài ấy muốn dẫn gã vào?]

Đúng như lời Diệp Phỉ Nhiên nói, xe ngựa của Lạc Thân vương dừng lại ở cửa cung từ xa. Y nhìn thấy Liễu Huyền Hồ ở cách đó không xa, bèn sai người gọi gã tới.

Mà Liễu Huyền Hồ không biết người kia là ai, ban đầu gã còn không muốn lại gần, nhưng thị vệ vội vàng nhắc nhở: "Đó chính là Lạc thân vương được hoàng thượng sủng ái nhất, ngài chớ có thất lễ."

Thế là, gã chạy nhanh tới, hành lễ với Tiêu Cẩm Đường: "Bái kiến vương gia."

Sau đó, Lạc Thân Vương vén rèm xe, hất hàm về phía Liễu Huyền Hồ nói: "Này, người ngươi muốn gặp, tự ngươi nói chuyện với hắn đi!"

Người trong xe ngựa chính là Tô Dư Lan. Ngay từ xa, y đã nhìn thấy Liễu Huyền Hồ rồi. Bởi vì lúc Liễu đại nhân mới đến kinh thành thường dẫn theo em trai đến nhà họ Tô, do đó y cũng có chút quen biết.

Y hỏi Liễu Huyền Hồ: "Tiểu Liễu đại nhân trễ thế này rồi mà còn muốn vào cung sao?"

Liễu Huyền Hồ cũng nhận ra vị Tô đại nhân này, liền gật đầu nói: "Đúng, nhưng thị vệ không cho vào. Quy củ trong cung đúng là nhiều, ta chỉ là vào cung gặp tỷ tỷ ruột của mình, mà cũng phải đợi tận ba ngày."

Rồi Tô Dư Lan nói: "Trong cung không giống bên ngoài, sơ sẩy một chút là mất đầu đấy. Tiểu Liễu đại nhân vẫn nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm thì tốt hơn.”

Nghe thế, Liễu Huyền Hồ kinh hãi: "Nghiêm trọng vậy sao? Vậy... Ta... vừa rồi ta..."

Tô Dư Lan xua tay, quay đầu nói với Lạc thân vương: "Hay là ngài tốt bụng dẫn hắn vào đi, thấy hắn sốt ruột như vậy, chắc chắn là tìm Liễu quý nhân có việc gấp."

Mắt Liễu Huyền Hồ sáng lên, hỏi: "Vương gia có thể dẫn ta vào sao? Vậy thì tốt quá rồi, đa tạ Vương gia!"

Tô Dư Lan cạn lời, thầm nghĩ Liễu đại nhân nho nhã lễ độ như vậy, sao đứa em trai này trông cái gì cũng không biết thế?

Chỗ này là hoàng cung, người trước mặt gã chính là thân vương. Gã cứ vô lễ như vậy, đổi lại là người khác e rằng đã trị tội gã rồi.

Nhưng Lạc thân vương biết ý của Tô Dư Lan, y gật đầu ra hiệu: "Vị tiểu ca bên kia, cho hắn vào đi! Hoàng thượng trách tội xuống thì cứ nói là ta dẫn hắn vào. Làm phiền tiểu ca dẫn hắn đến cung Trữ Tú chỗ Liễu quý nhân ở."

Thế là thị vệ cung kính đáp: "Vâng, Vương gia."

Đóng rèm xe lại, Tiêu Cẩm Đường mới hỏi Tô Dư Lan: "Hài lòng rồi chứ? Có thể nói xem, vì sao ngươi muốn giúp hắn không?"

Tô Dự Lan suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngài có cảm thấy Liễu quý nhân kia có chút kỳ lạ không?"

Lạc thân vương không ở Tô phủ, đương nhiên y không biết những lời nghi ngờ về Liễu quý nhân trong lòng Diệp Phỉ Nhiên.

Hơn nữa, đây là chuyện hậu cung của hoàng đế, y là em chồng cũng không tiện nhúng tay, chỉ nói: "Ồ, kỳ lạ chỗ nào?"

Tô Dư Lan đáp: "Nói không ra, nhưng hôm nay Liễu Huyền Hồ đã đến đây, vậy chi bằng chúng ta âm thầm phái người theo dõi, xem thử giữa tỷ đệ nhà họ Liễu rốt cuộc có bí mật gì!"

Rồi Lạc thân vương gật đầu, bảo: "Ừm, việc này nhỏ thôi, ta sai người để ý một chút là được. Chỉ là ta đã giúp ngươi lần này, ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?"

Tô Dư Lan nghe vậy, im lặng một lúc: "Vương gia, sao ngài lại như vậy? Chỉ là chuyện nhỏ mà cũng đòi báo đáp sao?"

Nhưng Tiêu Cẩm Đường chỉ phe phẩy quạt, thong thả dựa vào cửa sổ xe nói: "Đây mà gọi là thái độ nhờ người ta làm việc đấy à? Nếu vậy thì ta mặc kệ đấy!"

Tô Dư Lan: "... Được, được, được! Tối nay về, chúng ta cùng nhau ngồi quanh lò sưởi uống trà. Gần đây ta mới học được cách nướng thịt bằng lưới sắt, vương gia không ngại thì đến nếm thử đi."

Thực ra, đó chính là món BBQ mà Diệp Phỉ Nhiên lải nhải trong lòng. Mà bản thân y chưa được ăn, ngược lại người xung quanh đều đã được ăn hết.

Y còn đang thắc mắc dạo này sao cứ ngửi thấy mùi thịt nướng, thì ra là mọi người lén y ăn vụng thịt nướng.

Lạc thân vương hài lòng, thu quạt lại nói: "Vậy mới phải chứ, tối nay ta không về vương phủ nữa."

Chợt, Tô Dư Lan do dự hỏi: "Không về vương phủ? Không về vương phủ... vậy ngài ở đâu?"

Thấy dáng vẻ lúng túng của y, Tiêu Cẩm Đường có chút buồn cười: "Ôi, ôi, ôi… Sao vậy? Sợ ta chiếm giường của ngươi à? Không về vương phủ thì ta không thể ở phòng khách nhà họ Tô sao? Hơn nữa, nhà họ Tô là nhà mẹ đẻ của ta, sao ta lại không ở được?"

Nghe thế, Tô Dư Lan vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, ta... ta chỉ là cảm thấy, ngài bỏ mặc lão thái phi một mình ở nhà, có phải không tốt lắm không?"

Lạc thân vương nói: "Sao có thể chứ? Cô cô của ngươi còn mong ta ra ngoài nhiều nhiều, đỡ phải lượn trước mặt bà ấy làm phiền."

Thoắt cái, vành tai Tô Dư Lan ửng đỏ. Đột nhiên, y nhớ tới lần trước hai người cùng ngủ chung một giường có chút xấu hổ. Xưa nay tướng ngủ của y không tốt lắm, nhỡ đâu lại đè lên thứ không nên đè...

Tô Dư Lan lớn tiếng nói: "Không được, không được, tuyệt đối không được!"

Tiêu Cẩm Đường nghe thế, nhíu mày ngay: "Không được? Cái gì không được?"

 

Chính Tô Dư Lan cũng không biết mình bị làm sao, y lập tức lắc đầu nói: "Không, không có gì. Ta nói ngài mùa đông rét mướt thế này còn phe phẩy quạt, không sợ lạnh sao? Nhỡ bị cảm thì làm sao? Không được, tuyệt đối không thể bị cảm được.”

Tìm cái cớ này thật sự rất là gượng, nhưng Lạc thân vương không vạch trần y. Chỉ nhìn đăm đăm dái tai y hơi đỏ lên, trong lòng như có một móng vuốt nhỏ không ngừng cào cào.

Nhưng sau chót, nó lại bị Tiêu Cẩm Đường cưỡng ép đ.è xu.ống. Vì y biết còn chưa đến lúc, phải đợi đến khi y thật sự hiểu rõ, thật sự có ý này, thì y mới có thể chọc thủng lớp giấy cửa ấy được.

Vì thế, y không tiếp tục đề tài này nữa, mà phân phó mã phu: "Vào cung thôi! E là hoàng huynh đang sốt ruột chờ rồi."

Hoàng đế triệu kiến bọn họ vào lúc này, thực ra là có một việc quan trọng để họ đi làm.

Chuyện Hoàng đế Đại Ninh nghênh thú công chúa Nam Chiếu, nhất thời được truyền thành giai thoại đẹp giữa hai quốc gia.

 

Mặc dù Hoàng đế Đại Ninh đã đáp ứng yêu cầu mà công chúa Nam Chiếu đưa ra, nhưng không thể tự mình đến Nam Chiếu cầu hôn.

Vậy nên, hắn phái đệ đệ của mình cùng Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Tô Dư Lan thay mặt mình đến Nam Chiếu hạ sính.

Việc này đối với Đại Ninh mà nói, cũng coi như hợp lý. Bên Nam Chiếu cũng đồng ý, chỉ chờ Lạc thân vương và Tô Dự Lan đi một chuyến thôi.

Lúc Tô Dư Lan và Lạc thân vương đi vào ngự thư phòng, phát hiện công chúa Phi Ngọc cũng ở đây.

Xem ra lời đồn đại bên ngoài cũng không sai, Hoàng thượng và công chúa Phi Ngọc đã đến mức hình bóng không rời.

Nhưng dù vậy, tinh thần của Hoàng đế so với trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn xử lý sạch sẽ núi tấu chương chất đống, cũng không cần đại thần phụ chính hỗ trợ nữa.

Sự thật chứng minh, yêu đương sẽ không làm lỡ việc học, thất tình mới ảnh hưởng tới việc đấy.

Hoàng đế thấy họ đến, lập tức gọi họ: "Đến rồi à? Không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi."

Đại thái giám bưng hai cái ghế tới, Lạc thân vương cùng Tô Dư Lan mỗi người ngồi xuống một cái.

Hoàng đế vẫn đang nắm tay công chúa Phi Ngọc, nàng cũng hào phóng, khẽ hành lễ với bọn họ, chẳng chút né tránh.

Chuyện họ bàn không phải chuyện quốc gia đại sự, cũng không đơn thuần là chuyện riêng tư, mà còn là chuyện hôn sự. Thế nên, công chúa Phi Ngọc cũng cùng ngồi xuống.

Cùng lúc đó, ở cung Trữ Tú, Liễu Huyền Hồ được tiểu thái giám dẫn đến, cũng dặn dò: "Nhiều nhất chỉ được ở lại thời gian một chén trà, nhất định phải ra ngoài trước khi cửa cung đóng, nếu không sẽ làm hỏng quy củ trong cung."

Liễu Huyền Hồ gật đầu, liên tục nói: "Công công cứ yên tâm! Ta nói với tỷ tỷ vài câu rồi sẽ ra ngay.”

Vừa nói gã vừa móc từ trong ngực ra một túi bạc, dúi vào tay tiểu thái giám.

Mà thủ pháp đưa bạc này, vừa nhìn là biết gã đã dùng quen rồi.

Sau đó, gã vào cung Trữ Tú, mà vừa vào gã đã nghe thấy một trận gào thét thê thảm, dọa cho gã sợ co rúm người lại.

Giọng nói an ủi của hai cung nữ truyền đến: "Nương nương đừng khóc nữa, người có khóc nữa thì Tiểu hoàng tử cũng không về được đâu!"

Đó chính là vị Hiền Phi đã mất con kia, vì đắc tội Hoàng đế mà bị giáng xuống làm tần vị, hiện giờ là chủ vị của cung Trữ Tú.

Bấy giờ, Liễu Huyền Hồ cảm thấy tỷ tỷ mình sống chẳng dễ dàng gì. Tỷ ấy phải sống chung cung với một người điên, ngày ngày không được yên ổn. Sao không tấu thỉnh Hoàng thượng đổi cung cho nàng chứ?

Mà lúc này, Liễu quý nhân cũng nhận được tin Liễu Huyền Hồ vào cung, lại không hề vội vàng mà phân phó: "Đã đến rồi, vậy thì mời vào đi! Vận khí cũng tốt thật đấy, vậy mà còn có thể gặp được Lạc thân vương. Nhưng vị Lạc thân vương này cũng lắm chuyện thật. Nếu ai ai cũng xông vào cung như vậy, chẳng phải quy củ trong cung sẽ loạn hết sao?"

Cung nữ thân cận bên cạnh không dám nói gì, chỉ ngẩng mắt nhìn ả một cái.

Rồi ả nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi."

Thế là, cung nữ đáp một tiếng, ra ngoài mời Liễu Huyền Hồ vào.

Mà Liễu Huyền Hồ vừa vào cửa đã khóc lóc kể lể: "Nhị tỷ mau cứu ta, đại ca sắp đánh chết ta rồi, tỷ xem hắn đánh ta này!"

Vừa nói gã vừa xắn tay áo lên, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, lại thấy một nữ tử xa lạ ăn mặc như quý nhân đang đứng trong phòng.

Nữ tử kia cười với gã, nói: "Là tiểu công tử nhà họ Liễu phải không? Quý nhân thân thể không khỏe, vừa mới ngủ rồi, lại đây, ta dẫn ngươi vào xem."

Vừa nói nàng vừa kéo Liễu Huyền Hồ, nhẹ nhàng vén màn che trên giường lên. Đó chẳng phải chính là nhị tỷ Liễu Bán Hạ của Liễu Huyền Hồ sao.

Bình Luận (0)
Comment