Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 92

Đúng như lời của vị quý nhân kia nói, nhị tỷ quả thật đã sinh bệnh, hơn nữa bệnh này không phải bệnh nhẹ.

Sắc mặt nàng ta vàng như nến, mồ hôi ướt tóc mai, nhìn sơ qua đã thấy trạng thái không hề tốt.

Thấy thế, Liễu Huyền Hồ có chút lo lắng, tiến lên nắm lấy tay ả, hỏi: “Nhị tỷ? Tỷ có sao không? Rõ ràng lần trước đệ đến tỷ còn khoẻ lắm mà. Sao mà mới đó đã tiều tuỵ như này rồi?”

Có nữ tử bên cạnh nói: “Tiểu Liễu đại nhân đừng lo lắng! Quý nhân chỉ là vô tình mắc phải phong hàn, tạm thời mất giọng thôi. Mà sở dĩ quý nhân trông tiều tụy như này, đó là vì vị thái ý vừa mới đến đây đã giúp quý nhân ra mồ hôi, nên chuyện cũng không nghiêm trọng lắm. Qua mấy ngày nữa quý nhân có thể khoẻ lại rồi. Vả lại, thái y trong cung tốt như vậy, quý nhân cũng dùng những dược liệu tốt nhất nữa. Nên là, ngài cứ yên tâm đi!”

Nhìn về phía nữ tử ấy, gã hỏi: “Ngài là vị nương nương nào trong cung vậy? Tỷ tỷ của ta vốn không có thân thích gì trong hoàng cung này. Làm phiền nương nương chăm sóc tỷ ấy rồi.”

Mà Liễu Huyền Hồ không hiểu gì về tình hình ở hậu cung. Gã cũng chẳng biết Hoàng đế có bao nhiêu phi tần. Gã vẫn luôn cho rằng, Hoàng đế có tam cung lục viện bảy mươi hai vị phi tần, vậy thì hậu cung sẽ có bảy mươi hai phi tần.

Mà tỷ tỷ của gã ta cũng chỉ là một quý nhân, ắt hẳn có rất nhiều người có địa vị cao hơn tỷ ấy.

Đột nhiên, Liễu Huyền Hồ cảm thấy bản thân mình chẳng hiểu chuyện gì sất. Tỷ tỷ một mình ở trong cung nào có dễ dàng gì, vậy mà gã ta còn chạy đi làm phiền tỷ ấy.

Bởi vì phụ thân qua đời sớm, mà căn bản là là đại ca và nhị tỷ cùng nuôi lớn gã ta. Cho nên tình cảm của ba người họ vẫn luôn vô cùng hoà thuận.

Vị nữ tử bên cạnh lại đáp: “À, ta vốn cũng là người trong Trữ Tú Cung này, bởi vì chủ vị của bọn ta … Tình huống như nào ngài cũng thấy rồi đấy. Cho nên trong hậu cung này ba tỷ muội chúng ta vẫn luôn chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau, điểm này thì ngài hoàn toàn không cần lo lắng gì đâu.”

Liễu Huyền Hồ nghe xong, tâm trạng mới thả lỏng, chậm rãi gật gật đầu.

Người kia lại hỏi: “Tiểu Liễu đại nhân đến đây tìm Liễu quý nhân là có chuyện gì quan trọng chăng? Ngài cứ việc nói cho nàng ấy nghe, tuy rằng giọng nói của nàng ấy chưa hồi phục, nhưng nghe thì vẫn có thể nghe được.”

Tức thì, sắc mặt của Liễu quý nhân đang nằm ở trên giường lộ ra vài phần phẫn hận. Ả gắng sức muốn nói gì đó, nhưng dù nỗ lực như nào, ả cũng không thể nói ra được gì. Thế là, ả đành tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.

Tất nhiên, Liễu Huyền Hồ sao mà nhìn ra được có vấn đề gì. Một phần là do gã ta học hành chẳng tốt, không có khả năng bắt mạch cho tỷ ấy, nên không thể chẩn được cuối cùng là tỷ tỷ của gã ta mắc phải bệnh gì.

Hai là trong đầu óc của gã ta toàn những suy nghĩ vô nghĩa. Suốt ngày, gã chỉ suy đi tính lại làm cách nào để bản thân phát tài, trở nên giàu có; làm thế nào để bản thân có thể thăng quan. Nên chỉ khi gặp những chuyện như thế này, gã mới bàng hoàng nhận ra bản thân gã ta chẳng biết làm cái gì cả.

Bên ngoài, tiểu thái giám thúc giục đã đến giờ ra về. Vì thế, Liễu Huyền Hồ không còn thời gian chần chừ nữa. Thế là, gã liên tục nài nỉ các cung nữ trong cung, nhất định phải chăm sóc tỷ tỷ của gã ta thật cẩn thận.

Mãi cho đến lúc ra khỏi cung rồi, Liễu Huyền Hồ vẫn ở trong trạng thái hồn siêu phách lạc, miệng luôn lẩm bẩm mấy lời: “Nếu ca ca có thể vào cung thì tốt rồi… Nếu ca ca có thể vào, vậy thì đương nhiên có thể chẩn bệnh cho tỷ tỷ. Y thuật của ca ca là thiên hạ vô địch, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho tỷ ấy!”

Bấy giờ, tiểu thái giám hãy còn rất buồn bực, hỏi gã: “Tiểu Liễu đại nhân à, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Mới hai ngày trước thôi, Liễu quý nhân trông còn khỏe mạnh lắm mà, đùng một phát hôm nay đã bị bệnh rồi?”

Rồi Liễu Huyền Hồ ngẩng đầu, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thật sao? Công công đã gặp tỷ tỷ của ta vào hai ngày trước à? Lúc đấy, tỷ ấy vẫn còn khoẻ sao?”

Tiểu thái giám nọ cười đáp: “Sao có thể giả được? Vì Liễu quý nhân chính là người quan trọng bên cạnh Hoàng Hậu nương nương. Mỗi ngày nàng ấy đều phải đến cung Vĩnh Ninh cung một lần. Không những thế, Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cho ngài ấy vô cùng nhiều. Các vị quý nhân khác còn phải hâm mộ đấy.”

Nghe thế, Liễu Huyền Hồ thoáng nhẹ lòng, gã gật đầu nói: “Vậy thì phải đa tạ Hoàng Hậu nương nương đã yêu mến tỷ ấy. Nhờ có vậy, tỷ tỷ của ta sống trong cung mới có thể thoải mái hơn.”

Tiểu thái giám tiễn Liễu Huyền Hồ đi, sau đó còn phải đi làm mấy nhiệm vụ khác. Khi hoàn thành xong xuôi mọi chuyện, người này mới đi tìm Lạc Thân Vương để nhận mệnh.

Ai ngờ lúc người đấy đi ngang qua cửa Vĩnh Ninh Cung, chợt nhìn thấy Liễu quý nhân khoẻ mạnh đi đến cửa cung. Hắn ta dụi đi dụi lại hai mắt, tưởng rằng bản thân nhìn lầm rồi.

Rõ ràng Tiểu Liễu đại nhân vừa mới nói xong, Liễu quý nhân đang sinh bệnh, thậm chí còn là bệnh nguy kịch. Vậy sao lúc này ngài ấy đã khoẻ mạnh lại rồi?

Sau đó, hắn bẩm báo mọi chuyện với Lạc Thân Vương. Mà nghe vậy, y mới khẽ đập đập cây quạt và hỏi: “Ngươi chắc chắn rằng Tiểu Liễu đại nhân nói Liễu quý nhân đang sinh bệnh, mà ngươi vừa mới thấy Liễu quý nhân xuất hiện ở Vĩnh Ninh Cung?”

Tiểu thái giám khẳng định chắc nịch: “Dạ thưa, chính xác là như vậy ạ. Tiểu Bạch tuyệt không dám lừa gạt Vương gia.”

Sau đấy, y ban thưởng cho hắn rồi vừa đỡ Tô Dư Lan lên xe ngựa, vừa nói: “Chuyện này tuyệt đối có gì đó kỳ lạ. Thân thế của vị Liễu quý nhân này có quá nhiều nghi vấn.”

Về chuyện này, Tô Dư Lan đã nghe được từ tiếng lòng của biểu đệ rồi.

Chỉ là, câu chuyện này có liên quan đến hậu cung của Hoàng đế. Mà những người ngoài như bọn họ không dễ nhúng tay vào.

Tô Dư Lan ngẫm nghĩ, nói: “Thật ra, có một biện pháp có thể chứng thực chuyện này.”

Lạc Thân Vương hỏi: “Hửm? Lan Nhi có biện pháp gì nào?”

Y bảo: “Liễu quý nhân đã rất nhiều lần từ chối gặp mặt Liễu đại nhân. Nói không chừng, Liễu đại nhân có thể có biện pháp phân rõ đâu là thật đâu là giả?”

Nghe y nói vậy, Lạc Thân Vương mới gật gật đầu: “Ừm, thật ra cũng có thể thử một lần.”

Mà lúc này, Liễu Huyền Hồ đã về tới Liễu gia. Gã ta đã biết được bản thân sẽ phải chịu đựng cơn giận như vũ bão của đại ca.

Nhưng sau đó, Triệu Dục và Trì Kính Châu đã khuyên can nửa ngày, đặc biệt là Trì Kính Châu: “Tuy rằng, cách làm của Tiểu Liễu đại nhân có chút không đúng, nhưng ngài có thể xem xét lại hành vi của ngài ấy. Dẫu ngài ấy uống rượu, nhưng ngài ấy chưa từng ăn chơi, cũng chưa từng có quan hệ gì không tốt đẹp với mấy nữ nhân làng chơi. Dẫu ngài ấy làm nhiệm vụ có hơi sao nhãng, nhưng chưa từng lấy một đồng tiền hối lộ nào, càng chưa từng vì tiền tài mà thả lỏng cảnh giác với mấy tên tội phạm. Sau cùng thì…Đúng là ngài ấy không tiếp tục trở thành cai ngục, nhưng ngài ấy chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, thậm chí nhờ một số hành động nhân từ mà ngài ấy còn nhận được không ít lời khen ngợi từ người nhà của các nghi phạm nghèo khó. Theo ta thấy, đại nhân dạy dỗ đệ đệ là điều đúng, nhưng không nên dùng những hành động bạo lực như thế. Khi Tiểu Liễu đại nhân còn nhỏ đã được Liễu đại nhân cưng chiều, mà lúc trước đã dùng sai cách dạy em, giờ lại dùng phương pháp dạy khác cũng sai như vậy. Nếu ngài ấy đã không đúng, vậy ngài cũng có sai lầm. Huynh đệ hai người cần giao tiếp với nhau nhiều hơn, hay là bình tĩnh lại, rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau. Nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề trước mắt đấy?”

Mà đứng cạnh đó, Triệu Dục ngốc nghếch chỉ biết vâng lời ‘phu nhân’ nhà mình, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Châu Châu nói rất đúng. Huynh đệ hai người vẫn nên hạ hoả rồi tán gẫu với nhau, biết đâu lại tìm ra được điểm mấu chốt.”

Liễu Hạnh Lâm nghe Trì Kính Châu nói xong, cũng không thể không thừa nhận: “Quả là như vậy. Bởi vì phụ mẫu ra đi sớm, mà đệ ấy là do một tay ta và tỷ tỷ nó nuôi lớn, khi còn nhỏ đúng là có chút dung túng. Hiện giờ mới nảy sinh ra vấn đề, nhưng đã quá muộn, bây giờ ta muốn nỗ lực sửa lại. Đa tạ Trì huynh đã đề cập đến, ta sẽ nói chuyện với đệ ấy cho đàng hoàng.”

 Sau khi tiễn Triệu Dục và Trì Kính Châu đi, Liễu Hạnh Lâm định cùng với đệ đệ nhà mình trò chuyện tán gẫu đôi chút. Ai ngờ gã ta lại quỳ xuống trước mặt hắn khóc nấc, ôm đùi hắn vừa khóc vừa nói: “Đại ca, đệ biết sai rồi! Sau này đệ chắc chắn sẽ nghiên cứu y thuật đàng hoàng. Tỷ tỷ… Tỷ ấy bị bệnh rồi, bệnh rất nghiêm trọng. Đệ hoàn toàn không nhìn ra được đấy là bệnh gì, chỉ biết sắc mặt tỷ ấy trắng bệch, miệng không thể nói, toàn thân đổ mồ hôi. Người ta nói hai ngày trước còn khoẻ lắm, đùng một phát nói bệnh là bệnh ngay được. Đại ca, đệ không có cách nào cứu được tỷ tỷ, chỉ có huynh mới cứu được tỷ ấy.”

Mà hắn nghe thế, chẳng còn tâm trạng dạy dỗ đệ đệ nữa. Rất nhanh đã lo lắng, hỏi gã: “Đệ đã tiến cung sao? Chính mắt gặp được tỷ tỷ đệ chứ? Đệ… đệ khẳng định đó là tỷ tỷ của đệ sao?”

Bởi vì Liễu Hạnh Lâm đã từng nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, do đó hắn vẫn luôn nghi ngờ thân phận của muội muội mình.

Mà Liễu Huyền Hồ không hiểu vì sao ca ca sẽ hỏi như thế, chỉ đành gật đầu nói: “Vô cùng chính xác! Tỷ tỷ gầy đi nhiều lắm, trông vô cùng tiều tuỵ, cả người xanh xao vàng vọt. Đệ không tin được mới hai ngày trước tỷ ấy còn khoẻ mạnh, mà hai ngày sau đã bệnh thành như thế rồi. Nhưng đệ không thể chẩn ra tỷ ấy bị bệnh gì. Đệ thật sự quá vô dụng!”

Giờ phút này, Liễu Hạnh Lâm cũng không buồn trách cứ đệ đệ, chỉ muốn tiến cung thật nhanh để thăm muội muội mình.

 

Tình cảm Liễu Hạnh Lâm dành cho Liễu Bán Hạ cũng giống như Liễu Huyền Hồ. Dù là lòng bàn tay hay mu bàn tay, tất thảy đều là thịt. Nếu lúc trước không phải do Phủ Nội Vụ yêu cầu danh sách tuyển tú, yêu cầu quận Hân An của họ phải đưa một vị tú nữ vào cung, hắn cũng sẽ không đồng ý đưa muội muội vào kinh.

Hân An chỉ là một địa phương nhỏ bé. Đấy là nơi hoang dã thô bỉ, trước nay chưa bao giờ có một vị tú nữa nào.

Mà hắn ngỡ tưởng, đợt này chắc chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, tiện ăn nói với bề trên thôi.

Nếu cô nương nhà thường nào nguyện ý đi đợt này, chắc chắn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất. Chưa kể, đến kinh thành cũng mất mặt, so sao được với những tiểu thư nhà giàu trong kinh thành, càng không thể so được với những cô nương xinh đẹp khéo léo của vùng Giang Nam.

Cho nên, Liễu Hạnh Lâm đã đồng ý cho muội muội mình đi đợt ấy. Hắn cho rằng, chỉ cần nói bản thân là người đến từ Hân An, Phủ Nội Vụ sẽ không cho muội ấy cơ hội diện thánh, trực tiếp bị đánh rớt rồi về nhà.

Vì thế, Liễu Hạnh Lâm cố ý đến Giang Nam đặt làm trang phục cho muội muội. Hắn nói rằng muội ấy không thể thua kém những nữ tử Giang Nam kia được.

Vả lại, muội ấy có lòng tự trọng cao ngất, bản thân luôn hướng đến thế giới ngoài kia. Thế là, Liễu Hạnh Lâm đã dạy muội muội rằng: “Đến lúc đó, các vị quan tuyển chọn hỏi muội có tài năng gì không, muội cứ nói cái gì cũng không biết, nhưng thật ra rất thích ăn. Một ngày ba bữa không thiếu bữa nào, ăn nhiều cỡ nào cũng không béo được, có được tính là sở trường đặc biệt không?”

Rồi Liễu Bán Hạ bị hắn làm cho tức cười, cuối cùng vẫn không giận dỗi gì ca ca mình, gật đầu đáp: “Yên tâm đi ca ca à! Muội sẽ không để quận Hân An chúng ta mất mặt đâu.”

Ai ngờ rằng, một lần xa cách ấy đã thành ba, bốn năm rồi. Kể từ khi muội muội thành công vào cung, từ lúc bắt đầu ở vị trí đáp ứng thường tại lên tới quý nhân, suốt quá trình đó thì muội ấy đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Liễu Hạnh Lâm đứng ngồi không yên. Hắn luôn muốn tiến cung bắt mạch cho muội muội, nhưng vì sao muội ấy lại không chịu gặp chứ?

Đúng rồi! Hắn có thể đi cầu xin người nhà họ Tô mà. Hiện giờ, nhà họ Tô ở trong triều đình đã có thể chống lại Kính Quốc Công. Chút việc hỗ trợ hắn vào cung để gặp muội muội hẳn là không phải vấn đề lớn nhỉ?

Liễu Hạnh Lâm trái lo phải nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn lấy hết can đảm, xách một hộp điểm tâm đến Tô phủ.

Lúc này, Diệp Phỉ Nhiên đang chơi đùa cùng một đám thỏ, không sai, là một đám thỏ đấy.

Đó là do con thỏ mà lần trước Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử săn được. Không nhầm đâu, chính là cái con mà gọi là Tiện Tiện ấy. Thật không ngờ, sau đó nó sinh được một đám thỏ con, và đám thỏ con này lại sinh được một đám, rồi một đám, rồi lại một đám nữa.

Hiện giờ Tô phủ đã bị bao vây bởi mấy con thỏ. Vốn dĩ Tô Hạo Vân muốn tặng cho người khác hoặc thả chúng về rừng. Ai ngờ vào một ngày nọ, nàng phát hiện ra Diệp Phỉ Nhiên nhìn từng con thỏ mà ch.ảy nước miếng, trong lòng còn không ngừng lẩm nhẩm: [Đầu thỏ cay, thỏ nướng nguyên con, thịt thỏ hầm, rồi cả chân thỏ nữa,…… Hu hu hu, thực xin lỗi thỏ con nha. Ta chỉ là quá nhớ mỹ thực của quê nhà thôi, nhìn thấy các ngươi ta lại càng không thể khống chế được nước mắt!]

Diệp Phỉ Nhiên vội nuốt xuống nước miếng chảy ra từ miệng mình. Sau đó, cậu bế thỏ con lên cắn một cái, nghĩ thầm. Sao có thể ăn bé thỏ được chứ, bé thỏ đáng yêu như vậy mà!

Nhưng sau đấy, mấy con thỏ của nhà họ Tô biến mất dần theo từng ngày. Mà tốc độ sinh nở của chúng cũng không thể đuổi kịp được tốc độ biến mất.

Diệp Phỉ Nhiên rất buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ nhà có chồn hoang vào?

Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Liễu Hạnh Lâm đang xách một hộp quà lớn, mặt đầy ý cười nhìn về phía mình, hỏi: “Tiểu thiếu gia … mẫu thân của ngài… có ở nhà không?”

Diệp Phỉ Nhiên nhíu mày, trong lòng lại nghĩ: [Ngươi tìm mẫu thân ta làm gì vậy? Một người lớn già đầu rồi, còn xách theo hộp quà lớn như này. Chẳng lẽ ngươi muốn theo đuổi mẫu thân của ta sao? Không được! Hôn sự này ta không đồng ý!]

Liễu Hạnh Lâm đứng hình nhìn cậu: … Hiểu… Hiểu lầm rồi!

Bình Luận (0)
Comment