Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 93

Liễu Hạnh Lâm không biết có phải đang gặp ảo giác hay không, vì sao mà cứ mỗi lần hắn gặp được tiểu thiếu gia của nhà họ Tô thì bản thân lại nghe được tiếng lòng của cậu chứ.

Mà Diệp Phỉ Nhiên vẫn đang tiếp tục lảm nhảm, nhìn đám mây trắng có chứa tiếng lòng của cậu không ngừng phun ra ngoài: [À, hóa ra ngươi tìm mẫu thân của ta là vì chuyện của Liễu quý nhân. Nhưng ta khuyên ngươi nên về đi, chuyện này bà ấy không giúp đỡ được ngươi đâu. Tuy mẫu thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, có thể tùy thời xuất nhập hoàng cung, nhưng bà ấy không thể đưa người ngoài vào được đâu, đặc biệt là nam nhân. Cơ mà, ngươi có thể đến tìm Lạc Thân Vương mà. Nếu ngài ấy có thể giúp đệ đệ của ngươi tiến cung, vậy chắc chắn cũng có thể giúp ngươi tiến cung nhỉ.]

Liễu Hạnh Lâm kinh ngạc, vừa muốn hỏi đó là thật hay giả, lại phát hiện bản thân không thể hỏi ra miệng những câu ấy.

Những điều kỳ quặc của nhà họ Tô ở kinh thành vẫn luôn được giữ kín như bưng. Nhưng hiện giờ xem ra, quả nhiên là có thứ gì đó không thể nói thẳng ra được.

Mà Diệp Phỉ Nhiên vẫn đang tiếp tục lảm nhảm: [Còn không mau đi tìm Lạc Thân Vương đi! Cứ đứng đơ ra ở chỗ này làm gì? Chậm thêm một chút nữa thì mạng của muội muội ngươi có khả năng là hết cứu thật đấy.]

Nếu đúng như những suy nghĩ của cậu, quả thật là Liễu quý nhân đang mắc bệnh nguy kịch, chỉ sợ không lâu sau sẽ buông tay rời khỏi nhân gian.

Mà Liễu quý nhân vẫn luôn lộng hành trong cung cũng không phải Liễu quý nhân thật sự. Đó chỉ là kẻ mạo danh thay thế nàng ấy. Ả ta là mật thám của Bắc Liêu, vì muốn quấy nhiễu Đại Ninh nên tự nguyện nhập cung.

Nhưng lạ là vị mật thám Bắc Liêu này lại không phải người Bắc Liêu, ả ta chỉ nguyện ý vì Bắc Liêu mà làm việc thôi.

Nhưng sự thật chứng minh, bất luận ả ta là người nước nào, chỉ cần chịu làm việc vì Bắc Liêu, vậy thì ả chính là một trợ thủ rất đắc lực.

Thậm chí trong hai trận chiến trước, nhờ vào Liễu quý nhân giả mạo này mật báo tin tức mới dẫn tới việc Tiết Quý vốn thủ vệ biên cảnh cứ liên tục bại trận. Riêng trận này, y phải cược tính mạng của mấy vạn binh sĩ mới miễn cưỡng thắng được một trận.

Liễu quý nhân giả không ra tay thì thôi, một khi ả ta ra tay, ả đã tiết lộ biết bao nhiêu thông tin cơ mật cho bên kia. Nhưng ả ta lại không phải người Bắc Liêu, tại sao ả lại căm hận Đại Ninh đến mức này chứ?

Diệp Phỉ Nhiên rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm, cậu đành theo dõi màn kịch này. Cậu hy vọng vị tiểu quý nhân của nhà họ Tô sẽ ra tay cứu giúp một lần nữa. Đưa ả Liễu quý nhân giả mạo ra trước công lý!

Ả ta chính là đầu sỏ gây tội hại chết Thục phi. Tuy rằng, Thục phi đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng nếu không nhờ có Lục hoàng tử đã sống lại vậy thì nàng ấy đã sớm an nghỉ dưới mấy tấc đất lạnh lẽo rồi.

Nếu ả ta vẫn còn ở trong hoàng cung, e là sẽ càng có nhiều binh lính của Đại Ninh chôn thây nơi biên cảnh.

Mà Liễu Hạnh Lâm vừa nghe được tiếng lòng của cậu thì đã không thể chờ được nữa. Hắn vội vã xoay người, xách theo hộp quà rồi hớt ha hớt hải chạy đến phủ của Lạc Thân Vương.

Lúc này, Lạc Thân Vương vừa vặn về đến phủ cùng với Tô Dư Lan. Ngay khi xe ngựa mới mới ổn định được chút, y bèn chơi xấu, nói với Tô Dư Lan: “Lan Nhi à… Hôm nay, ngươi đã nói là muốn cùng ta ngồi bên lò sưởi pha trà rồi đấy nhé, không thể nói mà không giữ lời được đâu.”

Nghe vậy, Tô Dư Lan bất đắc dĩ đáp: “Ta chưa nói là không giữ lời mà. Không biết trong phủ của Vương gia có giấu mẻ trà ngon nào không? Để ta bảo gã sai vặt mang tới mẻ sữa trâu Bắc Liêu mới cống hôm trước, pha một vị trà hiếm mời Vương gia nếm thử.”

“Sữa trâu ư?” Lạc Thân Vương có hơi nghi ngờ phải hỏi lại.

Tô Dư Lan gật đầu: “Ngài biết mà. Hai ngày nay, Phỉ Nhi cứ nói đó là trà sữa. Mà vừa lúc tổng bộ cũ của nhà họ Tô bên Bắc Liêu biết được nơi nuôi một loại trâu với thời gian có sữa rất lâu. Nghe nói, loại này chuyên để lấy sữa, sau đó họ đã nghĩ cách đưa về đây một ít. Qua một thời gian, ở phía Nam cũng đưa tới một con bò. Rồi sau khi Phỉ Nhi nếm qua thì nói rằng sữa trâu thơm ngon hơn. Do đó, mỗi ngày cô mẫu đều sai người vắt hai thùng sữa, nấu lên rồi bảo quản trong phòng băng, định dùng nó để nấu cháo cho Phỉ Nhi. Ngày đó, ta nghe đệ ấy nhắc mãi đến trà sữa, thế rồi thử làm theo phương pháp mà đệ ấy nói, hương vị quả nhiên không giống bình thường, uống vào rất ngon!”

Qua miêu tả của Tô Dư Lan, Tiêu Cẩm Đường có hơi thèm thuồng, gật đầu nói: “Vậy được, ngươi cần gì cứ sai người hầu chuẩn bị, không cần vất vả đi một chuyến làm gì.”

Tô Dư Lan lại cạn lời với y: “Ngài thật là, ta chưa nói là bản thân sẽ tự đi đâu. Ngài sợ ta chạy đi mất sao? Ngài cứ yên tâm đi! Ta không có thói quen quỵt nợ ai bao giờ. Đúng rồi, hôm nay lão thái phi có ở đây không? Ta có cần đến bái kiến bà ấy không?”

Tiêu Cẩm Đường bảo: “Vậy thì không cần đâu, trời mới vừa chuyển lạnh, bà ấy đã dẫn theo bốn mươi võ tì xuôi nam rồi, đoán chừng lúc này đã sắp đến Giang Nam.”

Tô lão thái phi vốn là người không thể ngồi im một chỗ, lúc nào cũng muốn chạy đi khắp nơi để ngắm phong cảnh.

Mùa hè thì bắc tiến, mùa đông thì xuôi nam, Lạc Thân Vương cứ mãi chê cười bà ấy không khác gì những cánh chim di trú.

Nhưng bà ấy lại thật sự coi bản thân mình là chim di trú. Bà ấy còn nói, bà ấy là bà lão đầu tiên chạy khắp nơi trên thế giới.

Khi hai người nói chuyện, Tiêu Cẩm Đường xoay người xuống xe ngựa trước, lại giơ tay định đỡ Tô Dư Lan xuống dưới.

Mà ngay lúc Tô Dư Lan xuống xe, y đứng chưa vững lắm, lại được đột ngột đỡ lấy như vậy, dọa y một phen, phải vội vàng đẩy ngài ấy ra.

Trông thế, Lạc Thân Vương có chút bi thương, bất đắc dĩ nói: “Ta đâu phải hổ dữ. Không có ăn thịt ngươi, sao ngươi lại bị doạ thành như này rồi?”

Nghe thấy mấy lời đấy, ánh mắt Tô Dư Lan tỏ rõ vẻ né tránh, nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu, ta không phải… chỉ là đẩy ra theo bản năng thôi. Vương gia đừng quá để tâm.”

Nhưng cái gọi là theo bản năng này đã khiến cho Tiêu Cẩm Đường hiểu ra một chuyện. Y cảm thấy qua đêm nay, quan hệ của bọn họ sẽ đến lúc kết thúc.

Kỳ thật, không có gì để ngăn cản điều ấy xảy ra cả. Vì chút tâm tư này xuất hiện từ phía bản thân y, vậy thì chỉ có thể ngăn từ phía y mà thôi.

Dù thế nào, y vẫn không thấy bản thân mình có tâm tư kia. Một khi đã như vậy, chi bằng y tự chấn chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt. Miễn cho tương lai của y phải đi trên một con đường không mấy bằng phẳng.

Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, thật ra y cảm thấy hâm mộ tên Triệu Dục kia. Tên kia cứ im hơi lặng tiếng mà nuôi trong nhà một vị đệ đệ trên danh nghĩa, cảm tình giữa bọn họ còn vô cùng tốt nữa chứ. Mà đối với những người có tính hướng như họ thì chuyện này quả thật vô cùng tốt đẹp.

Lạc Thân Vương không hề nghĩ nhiều, chỉ nói: “Đi thôi! Vừa hay hôm nay trong phủ mới được dâng lên một mẻ thịt heo, dê, bò mới, ngươi có thể lấy ra dùng tuỳ ý.”

Tô Dư Lan ừ một tiếng, dưới bóng hoàng hôn thấp thoáng, hai bên tai y thoáng đỏ lên. Chẳng qua, Tiêu Cẩm Đường vẫn chưa phát hiện.

Mà bọn họ vừa mới vào phủ, liền nghe được bên ngoài có người gọi: “Hộ Bộ thị lang Liễu Hạnh Lâm xin bái kiến Lạc Vương gia.”

Lạc Thân Vương quay đầu, nhìn thấy Liễu Hạnh Lâm xách theo một hộp quà lớn đang quỳ gối ngoài cửa. Y nghi hoặc nói: “Hộ Bộ thị lang à? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới vừa rồi còn gặp được đệ đệ ngài, bậy giờ ngài đã xuất hiện ở cửa của phủ ta rồi. Xin Liễu đại nhân đừng quỳ nữa, có việc gì mau đứng lên rồi nói.”

Thế rồi Liễu Hạnh Lâm đứng dậy, thưa: “Là thế này, thưa Vương gia, hạ quan có một chuyện muốn nhờ…”

Tiêu Cẩm Đường nghi hoặc, nói: “Hửm, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhập cung gặp Liễu quý nhân sao?”

 

Rồi y trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, hắn gật đầu và nói: “Không hổ là Vương gia! Hôm nay, khi tên đệ đệ hư đốn nhà ta trở về đã nói muội muội mắc bệnh nặng. Nên lúc này, ta muốn xin vào hậu cung để chẩn bệnh. Chỉ là hậu cung có nhiều quy củ, quý nhân lại không muốn gặp ta, bây giờ ta chỉ đành cầu xin Vương gia giúp đỡ.”

Lạc Thân Vương nghe vậy, gật gật đầu: “Việc này cũng không phải không được. Vậy như này đi… Ngày mai ngươi đừng vội hầu buổi triều sớm, ta sẽ đưa ngươi vào hậu cung. Bây giờ đã là thời điểm đóng cửa trong cung, lúc này đi sẽ phạm phải điều kiêng kị của Hoàng thượng.”

Mà Liễu Hạnh Lâm thấy y đã đáp ứng, lập tức quỳ xuống đất cúi đầu cảm ơn: “Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia! Ngài đại ân đại đức, hạ quan suốt đời khó quên.”

Tiêu Cẩm Đường đành xua tay: “Chỉ là giúp ngươi tiến cung mà thôi, không nghiêm trọng đến mức đấy đâu. Giờ sắc trời đã không còn sớm, Liễu đại nhân mau trở về đi thôi! Ngày mai vào giờ Thìn, ta gặp ngươi ở cửa cung.”

Rồi hắn vội dập đầu nghe theo, song hắn giao lại hộp quà cho tuỳ tùng của y, mới xoay người bái biệt Tiêu Cẩm Đường.

Mãi đến khi Liễu Hạnh Lâm đi xa, Tô Dư Lan mới nói: “Vương gia, sao người không giữ người ta lại cùng dùng cơm chiều?”

Nào ngờ, y lại trông thấy vẻ mặt keo kiệt của Tiêu Cẩm Đường: “Hử, lò pha trà vốn là chiến lợi phẩm khi tiểu tử nhà ngươi thua ta, sao có thể để cho kẻ khác cùng hưởng dụng chứ?”

Nói xong, ngài ấy kéo tay của Tô Dư Lan, vừa vào phủ vừa nói: “Mau, mau, mau! Bổn vương thèm lắm rồi!”

Bấy giờ, Tô Dư Lan không còn lời gì để nói: “Người cứ phải vội vàng như vậy làm gì?”

Lạc Thân Vương đáp: “Con người có ba việc gấp đấy!”

Tô Dư Lan: …Ngài ấy sao lại nói như thế?

Vây lò pha trà ở cổ đại là một việc vô cùng nhã nhặn. Nhưng các bước thực hiện nó cũng vô cùng phức tạp. Mỗi một lần diễn ra là phải chọn lá trà ngon, đun nước, nướng sơ lá trà, đầu trà rồi pha nước, canh lửa, tiếp ấy là rót trà và phẩm trà. Mà phẩm trà là phải phẩm về màu sắc, hương thơm và vị trà như thế nào, sau đó còn phải cùng nhau luận trà.

Cùng lúc, tiếng lòng gào thét của Diệp Phỉ Nhiên lại trỗi dậy, cái gì mà vây lò pha trà chứ. Chẳng phải là họ làm một bữa BBQ rồi uống trà sữa sao.

Tô Dư Lan chuẩn bị các đồ nấu nướng xong xuôi, y đặt những miếng thịt đã được xắt thành từng lát mỏng lên trên ván sắt nóng để nướng. Ngay khi miếng thịt gặp nóng chảy ra mỡ, âm thanh xèo xèo liền vang lên.

Rồi ngay sau đó, miếng thịt toả ra mùi thơm phức, khiến cả phòng đều ngập trong hương trà và mùi thịt nướng.

Lạc Thân Vương thấy thật hiếm lạ, nói: “Làm như thể này quả là lần đầu tiên thấy đấy. Phỉ Nhi đã từng nói tên của món này là gì chưa?”

Tô Dư Lan đáp: “Gọi là gì à…… Cái gì mà bi bi quy? Đúng rồi, nó còn được gọi là thịt nướng vỉ. Món này cũng có thể dùng đến lưới sắt, khi nướng bằng lưới sắt sẽ có những tia lửa nhỏ b.ắn ra tách tách. Mà loại than chúng ta dùng hôm nay là than gỗ hương, mùi thơm quả thật rất tuyệt.”

 Nhìn y loay hoay, Tiêu Cẩm Đường cũng muốn làm một phen. Ngài ấy xắn tay áo, tự tay cầm một xâu lên nướng trông vô cùng thuần thục, sau đó lại rắc mấy gia vị đã được Tô Dư Lan chuẩn bị cẩn thận. Mùi thịt bén thêm mùi gia vị, quả thực khiến người ta ngửi thấy thôi đã thèm nhỏ dãi .

Chỉ chốc lát sau, Lạc Thân Vương đã nướng xong một bàn nhỏ, tất cả đều được đưa đến cho Tô Dư Lan, nói: “Đây, để ngươi nếm thử trước.”

Tô Dư Lan khẽ cười nói: “Sao đây? Vương gia không dám ăn ư? Ăn rất ngon, ở nhà ta đã từng ăn rất nhiều lần.”

Nói xong y cầm lấy hai xâu, một xâu giao cho Lạc Thân Vương, một xâu thì để cho mình ăn.

Mà lúc này, gã sai vặt được sai đi lấy sữa tươi cũng đã về. Tô Dư Lan lại đặt nồi sữa tươi lên lò để nấu, lúc này trong nhà còn thêm một vị sữa thơm lừng.

Thình lình, Tiểu Cẩm Đường thoáng thấy hối hận rồi rơi vào trầm tư. Một người vừa lắng nghe vừa cảm nhận, một người khác lại vừa quan sát vừa dõi theo, đây chẳng phải là hương vị nhân gian mà y vẫn hằng mong đấy sao.

Mà nhờ có sự hiện diện của người đang ở trước mắt y, cái hương vị ấy đã biến thành tiên khí lượn lờ, khiến y có ảo giác bản thân đang ở chốn cực lạc.

Chẳng cần phải làm gì cả, chỉ việc nhìn người ấy thôi, y đã cảm thấy cuộc đời này vô cùng mĩ mãn.

Đột nhiên, Tô Dư Lan đưa qua một ly trà sữa, nói: “Nào, uống đi! Vương gia, sao người lại ngẩn người ra thế?”

Thoắt cái, Tiêu Cẩm Đường phục hồi lại tinh thần. Y khôn khéo che giấu cảm xúc của mình, nhếch môi cười cười: “Không có gì đâu, chà, ngửi thôi đã biết rất ngon rồi.”

Y nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà sữa, lập tức vừa lòng ừ một tiếng: “Ngon, quả thật uống rất ngon! Thế nhưng… có trà có thịt, nào có thể không có rượu. Chỗ của ta còn có một vò rượu được ủ mười năm vô cùng trân quý. Hôm nay, hai chúng ta phải thưởng thức vò rượu ấy thôi.”

Gần đây Tô Dư Lan cũng rất thích rượu, y vừa nghe thấy ngài ấy nói có rượu ngon, lòng phấn khởi hẳn lên: “Được đấy! Ta từng uống rượu được ủ ba năm, thậm chí bảy năm cũng có. Nhưng ta chưa uống vò nào được ủ mười xuân đâu. Vò rượu lâu năm kia của ngài chắc chắn uống rất ngon!”

Thế là, Lạc Thân Vương đứng dậy, xoay người phân phó tôi tớ mang tới một vò rượu nhỏ. Y gạt đi lớp đất che giấu, quả nhiên mùi hương đã xông thẳng vào mũi.

Y rót cho mỗi người một ly rượu, nói: “Ngươi vẫn nên uống ít thôi, rượu này vừa cay vừa nồng, trẻ con không thể uống nhiều đâu.”

Nhưng Tô Dư Lan cảm thấy không vui: “Hiện tại ta đang ở chức tứ phẩm đấy! Hoàng thượng vừa mới phong ta làm Hồng Lư Tự thiếu khanh, trẻ con là trẻ con thế nào? Vương gia à, ngài chỉ hơn ta có bảy tuổi thôi. Năm nay ta đã được hai mươi rồi.”

Nghe vậy, Tiêu Cẩm Đường bỗng có chút hoảng hốt. Y nghĩ thầm, chớp mắt đã hai mươi năm rồi sao?

Y nâng chén rượu lên, khẽ cụng vào thành ly của Tô Dư Lan, nở một nụ cười mang dáng vẻ phong hoa tuyệt đại: “Vậy thì ly này kính Lan Nhi của chúng ta hai mươi tuổi nào.”

Rồi khi nhìn vào đôi mắt ấy của Lạc Thân Vương, Tô Dư Lan lại thoáng giật mình, trái tim dần loạn nhịp theo. Nhưng khi bản thân y nhớ tới mối quan hệ của hai người, y buộc phải thẳng tay vuốt phẳng tâm tư mình.

Y cũng bưng lên chén rượu, khẽ cười nói: “Vương gia, ta đã hai mươi tuổi, có thể dùng được tên chữ rồi.”

 

Bình Luận (0)
Comment