Lạc Thân Vương ngạc nhiên hỏi: “Ngươi…ngươi muốn ta ban tên tự cho ngươi ư?”
Tô Dư Lan nói: “Trong gia tộc ngài là trưởng bối, theo vai vế, cũng là cữu cữu của ta, có gì mà không được?”
Nghe được xưng hô ‘cữu cữu’ này, trong lòng Lạc Thân Vương khẽ thở dài rồi nói: “Cũng được, để ta suy nghĩ kỹ.”
Tô Dư Lan đưa xiên thịt nướng đã chín vào tay Lạc Thân Vương, sau đó y nâng ly cụng vào chén của ngài ta: “Hình như sắp có tuyết rơi, tuyết năm nay đến sớm hơn mọi năm.”
Lạc Thân vương ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u bên ngoài, gật đầu nói: “Cũng tốt, tuyết lành là báo hiệu cho một năm mùa màng bội thu.”
Tô Dư Lan nói: “Ngài uống ít thôi, ngày mai còn phải dẫn Liễu đại nhân tiến cung.”
Lạc Thân Vương tự châm cho bản thân một chén, trả lời: “Không sao, tửu lượng của ta cũng đã sớm luyện thành thục.”
Tô Dư Lan cười nhạo nói: “Luyện ở thanh lâu sao?”
Gió tây thổi tới cuốn theo một bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi vào chén rượu của Lạc Thân Vương, rượu vốn đã ngon nay lại tăng thêm vài phần hương vị.
Lạc Thân Vương cười ra tiếng, y ghé sát người vào Tô Dư Lan: “Đúng vậy, nhưng thứ mà ta luyện được không chỉ tửu lượng thôi đâu, Lan Nhi còn muốn biết thêm thứ khác không?”
Trong nháy mắt, mặt Tô Dư Lan bỗng đỏ ửng lên, y vội lùi về sau một bước nhưng bị Lạc Thân Vương giữ chặt: “Không phải ngươi cũng đã hai mươi rồi sao? Hai mươi tuổi các công tử nhà khác đã tam thê tứ thiếp, con cái cũng biết gọi phụ thân rồi. Nhìn lại ngươi xem, nhân khẩu Tô gia chúng ta vốn đã ít, vấn đề hương hỏa sau này phải giải quyết thế nào đây?”
Không biết vì sao Tô Dư Lan bỗng nghĩ tới một câu: “Phụ thân nói, binh lính Tô gia cũng được xem như con trai nhà họ Tô, sẽ không có chuyện gia tộc ta bị tuyệt tử tuyệt tôn đâu.”
Lạc Thân Vương nghẹn họng, nửa ngày sau mới trả lời: “Phụ thân ngươi thật sự nói như vậy sao?”
Tô Dư Lan nói: “Cũng không phải lần đầu, ngay cả mẫu thân ta cũng tán đồng, bọn họ nói về sau Tô gia chỉ cần có Phỉ Nhi là đủ, dù sao thằng bé cũng là hậu nhân của Tô gia chúng ta, năng lực cũng đủ để gánh vác nhà họ Tô.”
Lạc Thân Vương từ tốn gật đầu: “Đây căn bản là hai khái niệm khác nhau, ngươi không hiểu cũng không thể trách cha nương ngươi được.”
Tô Dư Lan không phục nói: “Ta không hiểu chỗ nào? Ta cũng không phải làm chuyện đó mới tính là hiểu chuyện chứ, nhi tử nhà ai mà chưa từng tự giải quyết…”
Còn chưa dứt lời, Tô Dư Lan đã im bặt, mặt đỏ hồng tới tận mang tai, ngồi ngẩn ngơ một lúc mới uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Phi lễ chớ ngôn, phi lễ chớ ngôn.”*
*điều bậy bạ thì chớ nên nói ra
Trên mặt Lạc Thân Vương cũng lộ ra vẻ suy tư, y tự rót cho mình thêm một rén rồi nói: “Chuyện đó có gì mà khó nói, 15-16 tuổi ta đã hoan lạc ở thanh lâu, cái gì không nên biết cũng đã biết hết rồi.”
Tuy rằng y chưa từng làm chuyện đó, cùng lắm chỉ thấy mấy thứ lòe loẹt ở thanh lâu, tuy năm đó chỉ là bất đắc dĩ phải làm vậy nhưng cũng ảnh hưởng rất nhiều tới thanh danh của y.
Lạc Thân Vương nghĩ ngợi, nếu không phải thời trẻ dạo thanh lâu gặp mấy tiểu ca* thì khả năng y cũng sẽ không ‘cong’ tới mức như vậy.
*như kiểu trai bao
Hơn nữa thích ai không thích lại cố tình là Tô Dư Lan, đứa nhỏ này còn là ngoại tôn trên danh nghĩa của y.
Tô Dư Lan uống ly hết ly rượu mà Lạc Thân Vương rót cho mình rồi tò mò hỏi: “Chuyện không nên biết? Tại sao lại là chuyện không nên biết?”
Lạc Thân Vương không biết giải thích thế nào đành nói: “Chuyện bí mật cá nhân, con nít con nôi không cần nghe.”
Tô Dư Lan mười mấy năm đọc sách thánh hiền, có lẽ sách chỉ giáo dục người, không thể nào đè nén được bản tính nguyên thủy của con người.
Huống chi thánh hiền cũng phải thành gia lập thất, hơn nữa còn rất chú trọng ‘thực sắc tính dã’*, thậm chí thời xưa còn rất nhiều thơ nhân viết rất nhiều thơ từ diễm sắc về chuyện này.
*chuyện ăn uống và tùng dịch là ha.m m.uốn tự nhiên
Hơn nữa Tô Dư Lan lúc này cũng đã hơi ngà ngà say, thần sắc mơ hồ, tư duy cũng không còn nằm trong sự khống chế của mười mấy năm đọc sách thánh hiền nữa, y tiến tới nắm lấy ống tay áo của Lạc Thân Vương: “Vương gia, ngài nói cho ta biết, cái gì là không nên biết?”
Lạc Thân Vương lúc này cũng đã say chuếnh choáng nhưng đầu óc vẫn còn vài phần tỉnh táo, trông cháu trai có vẻ hứng thú nên cũng cố ý muốn trêu chọc: “Ngươi muốn biết sao? Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Trong tiểu viện u tối tĩnh lặng, tuyết ngoài hiên cứ lẳng lặng rơi, không gian chỉ còn tiếng lách tách của củi lửa cùng với mùi hương của rượu quyện lấy mùi hương của da thịt khiến người ta mê say.
Thật ra Lạc Thân Vương cũng không nói gì quá mức lộ liễu, chỉ giải thích rằng năm đó vì muốn tránh đi những kẻ muốn ủng hộ y lên ngôi nên đành phải giả vờ là một vương gia hám sắc chỉ biết vào thanh lâu chơi gái uống rượu.
Không cần phải nói, y trái ôm phải ấp càng làm cho người khác thất vọng, lúc ấy trong kinh thành còn rất thịnh hành ‘đoạn tụ’.
Lúc ấy trong kinh thành có một nam hoa khôi nổi danh tên là Như Tâm, đúng như tên gọi, là một mỹ nhân.
Một khúc hát của cậu ta giá trị ngàn vàng, từng được đấu giá ở đầu đường Chu Tước, toàn bộ số tiền ấy đều được quyên góp cho bách tính bị chiến tranh tàn phá ở Bắc Cương.
Cũng chính từ khúc hát đó mà Như Tâm nổi tiếng khắp nơi, tiếng lành vang xa ai cũng đều biết.
Nhưng tuyệt nhiên cậu ta thủ thân như ngọc, bán nghệ chứ không bán thân, chỉ nói phong hoa tuyết nguyệt chứ không nói phong lưu vận sự*.
*chỉ nói chuyện yêu đương chứ không nói chuyện chăn gối
Lúc ấy Lạc Thân Vương thầm nghĩ, tỏ vẻ thanh cao làm gì, dẫu sao cũng là tiểu ca ở thanh lâu, chính vì thế y liền ra tay rộng rãi gọi cậu ta hát một khúc.
Thời điểm đó một khúc mà Như Tâm hát riêng cho khách là năm trăm lượng bạc, ở thanh lâu có thể nói là giá trên trời.
Ai mà ngờ Thừa tướng đại nhân trước giờ đối nghịch với y lúc đó lại vì cứu y mà mang theo binh lính đến truy nã, nói lần này nhất định phải kéo y một phen, khẳng định chắc chắn sau này Lạc Thân Vương nhất định sẽ phải cảm ơn mình.
Đúng là cảm ơn ngài quá, khi ấy Lạc Thân Vương nghĩ thầm, y một là không muốn làm hoàng đế, hai là lười kết bạn với những người như gã, tâm nguyện lớn nhất của y hính là khiến mẫu phi an tâm.
Vậy thế nên mới cùng Như Tâm và một nữ hoa khôi lúc bấy giờ diễn một tuồng rồng phượng tầm hoan.
Cũng chính lúc ấy Lạc Thân Vương mới biết được cách ‘hành xử’ giữa hai nam nhân.
Nghe xong Tô Dư Lan sửng sốt một hồi lâu, uống cạn xong chén rượu mới ngây ngốc hỏi: “Hai tay hai mỹ nhân, chẳng lẽ Vương gia thật sự không thấy động lòng chút nào sao?”
Lạc Thân Vương lắc đầu: “Kỳ thật lúc ấy bọn họ một hai ủng hộ ta lên làm tân hoàng đế, muốn ta kéo hoàng huynh xuống ngựa. Bị dồn vào đường cùng bất đắc dĩ lắm ta mới phải làm tuồng diễn hoang đường kia. Cùng lắm chỉ là diễn cho người ngoài xem, cũng không phải làm thật, hai người kia có thể làm chứng, ta với bọn họ vô cùng trong sạch.”
Tô Dư Lan cười nói: “Ta còn lâu mới tin người quân tử như thế lại là Vương gia được, mẫu thân ta nói, ngài lui tới với không biết bao nhiêu người, lúc ấy ngài thật sự có mỹ nhân ở cạnh là tâm không loạn sao?”
Lạc Thân Vương cảm thấy đúng thật là nhân quả luân hồi, lúc trước mình gây nghiệt cuối cùng họa vẫn ứng xuống người mình.
Tuy rằng bản thân y cố tình làm như vậy nhưng sau chuyện đó thừa tướng cũng hết hy vọng, dập tắt ý định muốn lập y lên làm tân hoàng đế.
Dưới sự ủng hộ của phủ Quốc công, hoàng đế hiện tại cũng coi như ổn thỏa ngồi ở vị trí đó.
Lạc Thân Vương tủi thân nói: “Vậy làm sao ngươi mới tin ta? Hay là ta móc tim ra cho ngươi xem nhé?”
Hơi men xộc lên làm Tô Dư Lan choáng váng, y nhìn Lạc Thân Vương, nói: “Không cần, nhưng Vương gia, vị Tâm công tử kia trông thế nào?”
Ma xui quỷ khiến thế nào y lại trả lời: “Không đẹp bằng Lan Nhi.”
Đây là lời nói thật lòng của Lạc Thân Vương, thanh danh của Như Tâm công tử lớn hơn tài sắc, nhưng trong lòng y, trên thế gian này Lan Nhi mới là người đẹp nhất.
Chuyện sau đó Tô Dư Lan cũng không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ rằng y ngã nhào vào lòng Lạc Thân Vương, hai người mơ màng ôm nhau ngủ, còn đắp chung một cái chăn.
Sau khi tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, quần áo trên người hai người cũng không cánh mà bay.
Lúc Tô Dư Lan tỉnh dậy, Lạc Thân Vương đã tỉnh từ lâu, hơn nữa còn không ngừng nhìn chằm chằm y.
Thật ra Tô Dư Lan mới tỉnh dậy cũng không có phản ứng gì lớn, chuyện tối qua cứ như bị màn sương che phủ.
Thậm chí lúc tỉnh lại Tô Dư Lan còn dùng giọng nói hơi khàn cười hỏi Lạc Thân Vương: “Vương gia, đã mấy giờ rồi?”
Lạc Thân Vương đáp: “Vẫn chưa tới giờ Thìn, nhưng cũng nên dậy thôi, ta sợ Liễu đại nhân sẽ tức giận.”
Tô Dư Lan đáp lại một tiếng, hình như cảm thấy miệng hơi khô, y vươn đầu lưỡi ra khẽ li.ếm khóe môi.
Hành động này khiến Lạc Thân Vương không kiềm chế được mà ôm chầm lấy y, giây tiếp theo, Tô Dư Lan thấy trước mắt tối sầm, đôi môi mềm mại quấn lấy y.
Lạc Thân Vương hôn xong thì chạy, mặc quần áo xong rồi vội nói: “Ta phải đi đây, ngươi cứ ngủ thêm một lát nữa, ta sẽ sai quản gia nấu canh lê cho ngươi, cứ uống canh lê đi đã nhé.”
Y biết Tô Dư Lan sẽ không ở lại đây đâu, tuy có nhiều điều muốn nói nhưng chính sự quan trọng hơn.
Mãi tới lúc Lạc Thân Vương rời đi, đầu óc Tô Dư Lan vẫn là một mớ hỗn độn, không thể tin được dù cho uống say mình cũng không nên có hành vi phóng đãng như vậy.
Ở phía Tô gia, Diệp Phỉ Nhiên và Lục hoàng tử đang ở sân sau, Tô Hạo Vân sợ hai đứa bị cảm lạnh nên mới sáng sớm đã chuẩn bị cho bọn họ bốn chậu than nóng.
Diệp Phỉ Nhiên mặc chiếc áo bông tơ tằm nhỏ, trên tay ôm một chiếc lò sưởi ngồi xếp bằng trên giường, phong thái giống như lão cán bộ.
Tô Hạo Vân nhìn dáng vẻ của cậu mà không nhịn được muốn cười, trong lòng nghĩ thầm nhi tử nhà mình sao lại giống ông cụ non thế nhỉ?
Y phục của Lục hoàng tử đơn bạc hơn chút, hai ngày nay hắn ta đi sớm về khuya không biết đang bận làm chuyện gì, hôm nay có tuyết rơi nên hắn ta mới ở lại phủ không ra ngoài.
Diệp Phỉ Nhiên cũng sắp được một tuổi ba tháng, nói chuyện cũng đã khá lưu loát, cậu nhìn tuyết rơi bên ngoài rồi nói: “Tuyết rơi lớn quá! Mẫu thân, ca ca, chúng ta đi đắp người tuyết nhỏ đi!”
Tô Hạo Vân hỏi: “Đắp người tuyết là cái gì? Phỉ Nhi muốn đắp người tuyết làm tượng sao? Chưa được đâu, tuyết mới rơi còn mỏng, muốn đắp người tuyết phải dày khoảng một thước mới có thể làm”
Tuyết ở kinh thành thường sẽ không rơi dày như thế, nhưng trận tuyết lần này mênh mông cuồn cuộn, có lẽ có thể thỏa mãn được yêu cầu của Diệp Phỉ Nhiên.
Diệp Phỉ Nhiên hơi thất vọng gật đầu, quay sang nói với Lục hoàng tử: “Ca ca, vậy chúng ta đi pha trà đi!”
Lục hoàng tử gật đầu đáp: “Được, ta đi chuẩn bị, Phi Nhi ở đây đợi ca ca nhé.”
Lục hoàng tử đoán có lẽ vì tuyết rơi không thể ra ngoài nên cậu mới cảm thấy nhàm chán muốn làm gì đó giết thời gian.
Không nghĩ tới đây là ngày yên bình hiếm hoi duy nhất, bởi vì không bao lâu nữa quân Tô gia sẽ lại đưa quân về phía bắc kháng quân Liêu, từ giờ đến lúc Bắc Liêu xé bỏ hiệp ước hòa bình chỉ là vấn đề thời gian.
Thừa dịp Lục hoàng tử chuẩn bị nguyên liệu pha trà, Diệp Phỉ Nhiên lén xem dưa ở hoàng cung, phát hiện Lạc Thân vương đã đưa Liễu đại nhân vào cung.
Sau khi vào cung, Liễu đại nhân một đường tới thẳng Trữ Tú Cung, nhưng đợi mãi mà Liễu quý nhân vẫn không cho gọi.
Liễu quý nhân vô cùng không kiên nhẫn, tuy không muốn cho mời Liễu đại nhân, nhưng để diệt trừ hậu họa về sau nên ả ta đành phải an bài ổn thỏa.
Ả bóp cổ nữ tử trên giường, lạnh giọng nói: “Ngươi biết nên làm gì rồi chứ? Muốn huynh đệ ngươi sống yên ổn thì tốt nhất nên nghe theo phân phó của ta. Nếu không, ngươi cũng hiểu rõ thủ đoạn của ta, lá bài này ta giữ không được thì Liễu Hạnh Lâm và Liễu Huyền Hồ đều phải chôn cùng ta!”