Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 95

Căn cứ theo kế hoạch của ả ta, vốn định hoàn thành xong nhiệm vụ Bắc Liêu giảo phó sau đó diệt trừ Dư quý phi và Phi Ngọc công chúa thì có thể thành công lui về sau.

Nếu không phải hoàng đế không gọi ả ta tới lâm hạnh, Liễu quý nhân vẫn chưa tìm được cơ hội hạ thủ, chứ không cứ để hoàng đế Đại Ninh xuống gặp Diêm Vương trước vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Ả ta nhất định phải đứng ở vị trí cao nhất mới đảm bảo người được Bắc Liêu chọn đăng cơ làm hoàng đế, chí ít cũng phải xác định Tứ hoàng tử sẽ được phong làm Hoàng Thái Tử.

Thế nhưng gần đây cục diện có hơi mất khống chế, đặc biệt là sự xuất hiện của công chúa Phi Ngọc khiến kế hoạch của ả ta đổ vỡ.

Hai ngày nay huynh đệ Liễu thị còn cố tình tiến cung làm cho ả ta mất kiên nhẫn.

Mà người thật sự nằm trên giường - Liễu Bán Hạ đảo mắt lo lắng, khàn giọng nói: “Người đã thay thế ta tiến cung, cái gì ngươi muốn cũng có hết thảy. Vậy sao người còn chưa chịu buông tha cho Liễu gia chúng ta? Còn nữa, rõ ràng chỉ cần giữ người Liễu gia ở lại Hân An, ngươi đã có thể kê gối mà ngủ ngon, hà cớ gì còn muốn bọn họ chạy tới kinh thành? Nhị đệ ta ngu dốt, ngươi lừa hắn cũng chẳng sao. Nhưng đại ca ta vốn thông minh, làm sao ngưoi chắc chắn có thể qua mặt huynh ấy chứ?”

Liễu quý nhân giả cười lạnh nói: “Liễu gia các người nên sớm bị diệt môn rồi mới phải, cho các ngươi sống lâu như vậy đúng là hời cho Liễu gia các người. Biết kế hoạch nguyên bản của ta là gì không? Ta sẽ trợ giúp Hoàng Hậu dọn sạch hết tất cả các chướng ngại vật, bao gồm Trương thục phi, Dư quý nhi, còn có Phi Ngọc công chúa kia nữa. Sau khi kế hoạch bại lộ, vị trí quý nhân của ta đương nhiên sẽ không giữ nổi. Liễu quý nhân tội ác tày trời, Liễu gia các người đều phải đi theo chôn cùng! À, đúng rồi, hậu phi chỉ là món khai vị của ta thôi, còn đối tượng quan trọng ta phải ra tay chính là tên ngốc Lục hoàng tử!”

Liễu Bán Hạ không hiểu, hỏi: “Rốt cuộc Liễu gia ta đắc tội gì với ngươi mà ngươi phải hao tâm tốn sức muốn dồn Liễu gia vào đường cùng chứ?”

Liễu quý nhân giả mặt lạnh tanh: “Bởi vì Liễu gia ngươi ai cũng đáng chết! Ngươi cho rằng các ngươi an phận ở địa phương nhỏ như vậy thì sẽ không phải cắn rứt lương tâm sao? Không có chuyện đó, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu! Đặc biệt là Liễu Như My, bà ta đáng chết, Liễu gia các người cũng đáng chết!”

Liễu Bán Hạ nghe được cái tên Liễu Như My, hoang mang hỏi: “Cái tên này là tên của cô cô ta, sao ngươi biết? Bà ấy theo phu quân đi Tây Vực, đã sớm không còn ở Liễu gia nữa, vậy sao ngươi hận bà ấy? Ngươi và cô cô có quan hệ gì?”

Liễu quý nhân giả cười nhạo: “Phu quân? Hay cho một tiếng phu quân! Bởi vì Liễu Như My, hắn vứt bỏ thê tử cùng nữ nhi, đi đây đi đó với bà ta! Là Liễu gia các ngươi, là tại Liễu Như My hại ta mất cha mất mẹ, hại ta phải lưu lạc khắp nơi!”

Liễu Bán Hạ nửa hiểu nửa không: “Vậy cho nên lúc ta sắp vào kinh ngươi cố tình tiếp cận ta, lại cố ý làm ta bị bệnh nặng trước đợt tuyển tú. Ta lo lắng nếu không tham gia tuyển tú ca ca sẽ bị coi là khi quân phạm thượng, vậy nên ngươi đã giả thân phận thay ta vào cung. Ai ngờ ngươi bụng dạ rắn rết, thứ ngươi muốn không chỉ là danh hiệu Liễu quý nhân, mà còn là mạng của Liễu gia ta!”

Liễu quý nhân giả lắc lắc ngón tay: “Không, không phải tất cả mọi người của Liễu gia, mà là toàn bộ Đại Ninh! Đại Ninh, ha ha, không một người nào tốt cả! Một Hoàng Hậu đương triều vì muốn có hậu tự của Hoàng đế mà mưu hại mấy mạng người. Một Hoàng đế đương triều không biết chăm lo cho dân, chỉ biết vui chơi trong hậu viện. Nếu đã như vậy, hắn cần gì phải ngồi ở vị trí Hoàng đế này nữa, xuống âm tào địa phủ đoàn tụ với ái phi của hắn chẳng phải tốt hơn sao?”

Liễu Bán Hạ không tin nhìn ả ta: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại hận Đại Ninh, hận Liễu gia đến thế?”

Liễu quý nhân duỗi tay lấy một cây ngân châm, đâm nhẹ vào yết hầu Liễu Bán Hạ nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, cũng không cần phải xen vào lí do ta hận Liễu gia các ngươi. Việc ngươi cần làm đó là ngồi yên một chỗ đừng nói gì cả, không chừng làm xong chuyện lớn, nếu ta vui còn có thể tha cho ngươi một con đường sống.”

Rốt cuộc Liễu Bán Hạ không thể thốt ra nổi một chữ, nàng giận dữ nhìn về phía Liễu quý nhân giả rồi lại vô lực rũ mắt.

Nàng bị nhốt ở đây đã 4 năm không nhìn thấy ánh mặt trời, nói không chừng đã chịu không nổi từ đâu, nhưng mạng người đúng là ngoan cường, hơn bốn năm nàng vẫn còn sống.

Liệu có phải ông trời đang cho nàng cơ hội được gặp đại ca và đệ đệ lần cuối?

Cuối cùng Liễu quý nhân cũng cho cung nữ mời Liễu Hạnh Lâm vào.

Vừa vào tới cửa, nhìn thấy muội muội sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, cơ thể mỏng manh yếu đuối tưởng chừng như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Nữ tử bên cạnh nhìn qua trông khá thân thiết với muội muội, vừa thấy hắn đã niềm nở nói: “Vị này là Liễu đại nhân đúng không? Tốt quá, hôm qua tiểu Liễu đại nhân vừa tới, hôm nay Liễu đại nhân cũng ghé thăm, sao huynh đệ các ngài không cùng nhau tới một lần cho tiện?”

Trong mắt Liễu Hạnh Lâm bây giờ chỉ có muội muội, hắn nhíu mày nhìn Liễu Bán Hạ, đeo hòm thuốc bước nhanh tới trước giường nàng xem xét tình hình.

Còn không quên quan tâm hỏi han: “Có chuyện gì vậy? Sao lại bệnh thành thế này?”

Nữ tử bên cạnh trả lời: “Chỉ là nhiễm phong hàn thôi, Liễu đại nhân đừng quá lo lắng.”

  Không cần bắt mạch, trong lòng Liễu Hạnh Lâm vô cùng hiểu rõ muội muội của mình không thể chỉ nhiễm phong hàn mà trở nên tiều tụy thế này, đây không phải chỉ bị dày vò một năm hai năm mà tình huống này của nàng ít nhất cũng phải ba năm trở lên.

Nói cách khác, muội muội của hắn sau khi vào cung thì bị tra tấn thành bộ dạng này, nhưng nàng lại khỏe mạnh như người không có chuyện gì ra ngoài hoạt động, thậm chí còn nhiều lần được Hoàng hậu ban thưởng.

Không phải do Liễu Hạnh Lâm không tin, nhưng Liễu quý nhân ở bên ngoài hoạt động tuyệt đối không phải muội muội nhà mình.

Mà Liễu quý nhân thật sự, cũng là muội muội mình lại bị giam  cầm ở Trữ Tú Cung, cứ vậy mà suýt mất nửa cái mạng.

Liễu Hạnh Lâm nắm tay bắt mạch cho nàng, lấy ra một viên thuốc từ trong vạt áo đút cho muội muội, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không nhưng Liễu quý nhân giả cảm thấy sắc mặt của Liễu Bán Hạ tốt hơn trước nhiều.

Đương nhiên ả ta sẽ lo lắng hắn ta chữa khỏi bệnh cho Liễu Bán Hạ, nhưng dù sao ả ta cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, vừa nãy bị thứ kia châm, thanh quản của nàng ta cũng đã bị tổn thương ít nhiêu, vậy cho nên Liễu Hạnh Lâm có chữa thế nào thì Liễu Bán Hạ cũng sẽ không thốt ra được bất kỳ thanh âm nào.

Nhưng ả ta đã xem thường y thuật của Liễu Hạnh Lâm, hắn chỉ châm mấy cái, Liễu Bán Hạ giống như được hồi sinh từ cõi chết, còn tự ngồi dậy kéo tay đại ca, vừa rơi lệ vừa nói: “Ô…ô…”

Liễu quý nhân giả sốt ruột tiến lên nói: “Không thể tin được y thuật của Liễu đại nhân lại lợi hại đến thế, bệnh của quý nhân đã khá hơn nhanh tới vậy. Nhưng tiếc quá, chỗ này là hậu cung, ngài không thể ở lại quá lâu được. Hậu cung chúng ta quy củ nghiêm ngặt, nam nhân bên ngoài không được ở lại quá một nén hương. Liễu đại nhân cũng đừng vội thấy không vui, ngay cả quốc cữu đại nhân tới cũng phải tuân theo quy tắc.”

Lời này không thật không giả, hậu cung được Phủ Nội Vụ thống nhất quản lý, được phượng ấn của Hoàng Hậu ấn ra lệnh.

 

Nhưng phần lớn, mọi chuyện vụn vặt đều có đại thái giám tới quản lý, nếu nam nhân bên ngoài lưu lại quá một nén nhang, sẽ có thái giám tới thúc giục rồi được phủ Nội vụ ghi lại trong danh sách, lần sau khi hoàng đế lật thẻ bài đều có thể nắm rõ. 

Chế độ quản lý của hoàng cung nghiêm ngặt, Liễu Hạnh Lâm cũng không muốn gây phiền phức cho muội muội, nhưng thấy tình huống trước mắt, hắn không thể nào mặc kệ nàng được.

 

Hắn nghĩ ngợi, rồi nói: “Sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch cho quý nhân ta sẽ mau chóng rời đi.”

Nói xong, hắn ấn huyệt cho Liễu Bán Hạ, khi ấn đến huyệt vị ở cổ tay, Liễu Hạnh Lâm lặng lẽ nhét vào trong tay nàng một bình dược liệu.

Liễu Bán Hạ đương nhiên hiểu ý định của ca ca, nàng vội thu bình dược vào trong tay áo rồi nhìn về phía đại ca gật đầu, ý bảo nàng đã hiểu ý định của huynh ấy.

Mãi cho tới lúc Liễu Hạnh Lâm ra khỏi Trữ Tú cung, Liễu quý nhân giả mạo mới thu lại vẻ mặt tươi cười, lộ ra nét mặt sẵn có, ả ta quay đầu nhìn về phía Liễu Bán Hạ: “Xem như ngươi thức thời, đừng tưởng rằng ca ca ngươi tới thăm thì ngươi có thể rời khỏi nơi này. Không có mùa xuân đó đâu, mười mấy năm sống trong tăm tối không thấy ánh mặt trời của ta, ngươi lúc này mới trải qua bốn năm, Liễu gia các ngươi còn nợ ta nhiều lắm!”

Tuy Liễu Bán Hạ không thốt ra tiếng, thế nhưng nàng nhìn Liễu quý nhân giả mạo rồi cười khẩy.

Liễu quý nhân giả kinh ngạc, ả ta nhíu mày hỏi: “Ngươi cười cái gì? Ngươi đang trào phúng ta sao? Ngươi mau nói cho ta biết!”

Hiện tại Liễu Bán Hạ tới phát ra tiếng còn khó, sao có thể nói chuyện? Chỉ là vẻ mặt nàng thương hại nhìn ả ta sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề phản ứng. 

Diệp Phỉ Nhiên đang ăn dưa cũng sợ đến ngây người, bởi vì cậu phát hiện ra một chuyện. Từ đâu đến cuối Liễu quý nhân giả vẫn dùng gương mặt thật của mình chứ không mang mặt nạ da người hay dùng thuật dịch dung. Ả ta đúng là gan to bằng trời.

Đó cũng là bởi vì người tham gia tuyển tú cũng chính là ả ta, người ra vào hậu cung cũng chính là ả ta, trước giờ chưa từng có sự xuất hiện của Liễu Bán Hạ. 

Mà người duy nhất khiến thân phận của ả ta bị phơi bày chính là huynh đệ Liễu gia, nhưng nam nhân bên ngoài vào cung rất khó khăn cho nên Liễu quý nhân giả vẫn vô cùng an toàn, dù cho có gặp kẻ l.ỗ m.ãng như Liễu Huyền Hồ ả ta vẫn không bị bại lộ thân phận. 

Ngay cả Trương Thục phi đã gặp Liễu Bán Hạ khi còn bé cũng tưởng rằng thiếu nữ mười tám thay da đổi thịt chứ không hề nhận ra sự tình bên trong. 

Diệp Phỉ Nhiên vô cùng khâm phục nước đi của Liễu quý nhân giả mạo, nếu không phải vì công chúa Phỉ Ngọc đột ngột tiến cung, chỉ sợ rằng bây giờ nhiệm vụ của ả ta đã hoàn thành.

Bởi vì trong nguyên tác, sau khi Trương Thục phi chết, Hoàng đế vẫn chưa gượng dậy nổi, sức khỏe cũng chưa từng có tiến triển tốt. 

Sau khi Dư Quý phi chết dưới sự bày bố của ả ta, Tứ hoàng tử tuyệt nhiên trở thành con nuôi của Hoàng Hậu. 

Lục hoàng tử bị ả ta nuôi thành phế vật vẫn luôn bị giam cầm ở Trữ Tú cung, hầu như không cho hắn ta ra cửa. 

Tô gia thì không cần phải nói, người vốn nên chết đều đã chết, quân lính của Tô gia cũng chia năm xẻ bảy.

Chờ tới đầu mùa xuân năm sau hoàng đế bệnh càng thêm nặng, Tứ hoàng tử sẽ được phong làm Thái tử.

Tới lúc đó Liễu quý nhân giả mạo sẽ toàn thân rút lui, thậm chí còn có thể lấy những việc này để áp chế hoàng hậu, cố ý khiến Hoàng Hậu kiêng kỵ mình, rồi đem tất cả sự việc ả ta đã từng làm bại lộ ra ngoài khiến toàn bộ Liễu Thị chôn cùng.

Diệp Phỉ Nhiên càng nghĩ càng thấy lạnh xương sống. Nước cờ nào của Liễu quý nhân giả mạo cũng đều là ván cờ tuyệt hảo. 

Cậu không thể tưởng tượng được một nữ nhân nhỏ bé như vậy lại có thể ở trong hoàng cung hô mưa gọi gió.

Nhìn sơ qua tưởng như tranh đấu không đáng kể, đấu qua đấu lại cuối cùng vẫn hủy diệt toàn bộ Đại Ninh.

Chuyện sau đó không cần Diệp Phỉ Nhiên nhiều lời, Đại Ninh dưới sự cai trị của Tứ hoàng tử không có tài đức sẽ càng ngày càng lụn bại.

Diệp Phỉ Nhiên thở dài giống như ông cụ non, cậu thoáng nhìn ra cửa sổ, bỗng thấy bóng dáng của hai người, không ai khác đó là Lạc Thân Vương và Tô Dư Lan.

Bình Luận (0)
Comment