Diệp Phỉ Nhiên đang ăn dưa đột nhiên nghĩ ra cậu ăn dưa lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên hóng chuyện ở khoảng cách gần như vậy, vậy lại phải càng quý trọng cơ hội này một chút.
Nghĩ xong cậu leo từ trên cửa sổ xuống đạp trên tuyết núp sau núi giả cách Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương hai thước.
Chỉ nghe giọng điệu của Lạc Thân Vương mang vài phần trêu chọc, y cố tình hạ giọng: “Người đang cố tình trốn ta sao? Biết ta sẽ tới nên lấy cớ tìm Phỉ Nhi và Lục hoàng tử. Ta sẽ ăn ngươi hay làm gì ngươi sao?”
Vừa nói y vừa tiến lên một bước, Tô Dư Lan cũng thuận thế lùi về sau, đỏ mặt nói: “Ta…. không trốn ngươi, ta chỉ muốn tới thăm Phỉ Nhi thôi.”
Lạc Thân Vương nói: “Có lẽ ngươi chưa phát hiện, thói quen lúc ngươi nói dối, mắt sẽ nhìn sang chỗ khác ư?”
Tô Dư Lan suy sụp hạ bả vai, giả bộ thong thả nói: “Ngài tìm ta có chuyện gì?”
Lạc Thân Vương nói: “Tử Ngữ.”
Tô Dư Lan khó hiểu hỏi: “Hả?”
Lạc Thân vVương nói: “Đêm qua ta lấy tên tự cho ngươi, Tử Ngữ, dễ nghe không?”
Tô Dư Lan không nghĩ rằng y chỉ tùy tiện nói một câu mà Lạc Thân Vương vẫn ghi nhớ trong lòng.
Tuy rằng hiện giờ y không muốn nhìn thấy Lạc Thân Vương nhưng trong lòng vẫn có chút ấm áp. Tô Dư Lan mở miệng, khô khốc nói: “Tên này giải thích thế nào?”
Lạc Thân Vương nói: “Khiêm khiêm quân tử, ngữ tiếu lan san, cũng chính là ý của thánh nhân.”
Trong ‘Luận Ngữ’ vẫn luôn dùng chữ ‘Tử’ này để nói thay Khổng Tử, cũng chính là ‘Ngôn Ngữ’ của Khổng Tử.
Y cứ luôn mở miệng nói phi lễ chớ ngôn, vậy cho nên Lạc Thân Vương nghĩ ngay tới cái tên Tử Ngữ này.
Ai ngờ Tô Dư Lan lại thẹn thùng nói: “Không dám, ta không xứng.”
Lạc Thân Vương nói: “Xứng. Nếu ngươi không xứng thì trên đời này còn ai có thể xứng với tên này chứ? Năm nay ngươi không những là Trạng Nguyên khó gặp mà còn là anh tài xuất chúng trong kinh thành, chỗ nào không xứng chứ?
Mặt Tô Dư Lan đỏ tới tận mang tai, nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng y hốt hoảng, nói: “Nếu là quân tử đã không làm ra những chuyện kia.”
Lạc Thân Vương bắt lấy cánh tay y, ghé sát bên tai Tô Dư Lan hỏi: “Chuyện nào cơ?”
Nghe đến đây, lỗ tai Diệp Phỉ Nhiên vểng lên, trong lòng thầm nghĩ, hai người họ không lẽ… vì vậy cậu ngưng thở tiếp tục hóng chuyện.
Tô Dư Lan chán nản: “Ngài còn hỏi? Đêm qua ta không nên ngủ lại vương phủ, cũng không nên uống nhiều rượu như thế, đúng là uổng công bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền.”
Lạc Thân Vương buồn rầu: “Ở cùng với ta khiến ngươi khó chịu lắm sao?”
Tô Dư Lan nghẹn họng, hồi lâu sau mới trả lời: “Không...không phải.”
Trong giọng nói của Lạc Thân Vương có chút tức giận “Vậy tại sao ngươi lại tránh ta?”
Tô Dư Lan nói lớn: “Vì ngài là cữu cữu của ta!”
Lời này vừa thốt ra, hai người im lặng nửa ngày, Tô Dư Lan hoãn lại một lúc mới nói: “Chúng ta…như vậy là không được… nếu làm vậy sao ta có thể ăn nói với phụ mẫu và Tô lão thái phi đây? Chúng ta… không thể được.”
Lạc Thân Vương hết nói nổi, nói: “Chúng ta làm sao? Chẳng qua mới tuốt một chút đã dọa ngươi tới mức này rồi sao?”
Diệp Phỉ Nhiên nghe xong, tinh thần nhãi con hưng phấn hơn hẳn, cổ nhân mấy người chơi bạo tới vậy luôn hả?
Tô Dư Lan nghe xong cũng khiếp sợ với mấy lời thô lỗ của ngài ta, y vội vàng bịt miệng Lạc Thân Vương: “Tổ tông của ta ơi, ngài có thể nói bé chút được không? Ngài muốn trên dưới Tô phủ đều biết đêm qua hai chúng ta làm chuyện điên đảo luân thường thế nào sao?”
Lạc Thân Vương bị che miệng lại cảm thấy rất vui vẻ cong khóe môi, buồn bực cười thành tiếng.
Tô Dư Lan không hiểu: “Ngài cười cái gì?”
Bỗng nhiên lòng bàn tay hơi ẩm ướt, tên nào đó không biết xấu hổ đang li.ếm lòng bàn tay y.
Tô Dư Lan giống như bị giật điện rụt tay về, nhưng lại bị Lạc Thân Vương tóm được: “Ngươi trốn cái gì? Hôm qua không phải còn rất hưởng thụ sao?”
Tô Dư Lan không nhịn được gằn giọng: “Vương gia! Chúng ta sau này vẫn nên hạn chế gặp nhau đi! Nếu bị cha mẹ ta biết, ai cũng đều không có kết cục tốt.”
Lạc Thân Vương cố chấp nói, lớn giọng: “Tại sao lại hạn chế gặp? Có chỗ nào không tốt? Nếu ngươi không muốn nói với họ, ta sẽ đi nói! Ngươi đừng quên, lúc trước bọn họ muốn gả Đại Oánh cho ta, nhưng ta không thích Đại Oánh, ta thích ngươi!”
Trong đầu Tô Dư Lan nổ ầm một tiếng, y vạn lần không nghĩ tới mình lại chính tai nghe được người khác bày tỏ, mà người đó lại còn là biểu cữu của mình.
Lạc Thân Vương nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tô Dư Lan, tiếp tục nói: “Không dám nghe đúng không? Ta lại càng muốn nói! Vốn dĩ đêm qua ta đã định từ bỏ đoạn tình cảm này, nhưng ngươi lại chủ động hôn ta, cũng chính là ngươi chủ động hỏi ta mấy chuyện phong lưu kia. Ta không phải người thích vào thanh lâu kỹ quán gặp dịp thì chơi cả nam lẫn nữ, ta thậm chí còn chưa một lần chạm qua bọn họ, cũng chưa từng có nam sủng thông phòng. Cuộc đời này người khiến ta động tâm chính là ngươi, tuy rằng ta không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng trong chuyện tình cảm ta luôn thẳng thắn. Tô Dư Lan, Tử Ngữ, ta thích ngươi, ngươi nghe thấy không?”
Hắn không biết bây giờ cả người Tô Dư Lan đều như muốn nổ tung, trái tim y như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, làm sao có tâm trạng trả lời Lạc Thân Vương.
Tô Dư Lan thất thần nửa ngày mới sực tỉnh lại, y ngây ngốc nhìn Lạc Thân Vương, hỏi: “Ngài nghiêm túc?”
Lạc Thân Vương nhìn vào đôi mắt y, gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, đêm qua ta cũng đã nghĩ kỹ, người tốt như ngươi ngu gì ta từ bỏ!”
Tô Dư Lan không tin, lẩm bẩm hỏi: “Ta tốt chỗ nào chứ…ngươi đừng nghe người khác nói phóng đại quá…”
Y không ngừng nghe những lời đánh giá từ trước tới nay, việc của y làm là đọc sách, không hứng thú với tình ái, càng không thích người nào cụ thể.
Vậy nên năm y hai mươi tuổi, tuy rằng ai cũng biết Tô gia là lựa chọn hoàn hảo cho hôn sự, nhưng người tới nhà cầu thân lại không nhiều.
Lạc Thân Vương ôm y vào lòng, kiên định nói: “Ngươi tốt thế nào chỉ cần ta hiểu là đủ, người khác làm sao có diễm phúc đó?”
Tô Dư Lan vẫn do dự, lắp bắp: “Nhưng…nhưng ta…”
Y vẫn chưa thể nào thừa nhận bản thân cũng động lòng, nếu không tối qua cũng sẽ không mượn men say làm ra chuyện kia.
Nhưng suy cho cùng hắn vẫn chính là biểu cữu của y, chuyện đã tới nước này, y đã ăn người ta xong còn muốn chạy, đúng là không nên.
Lạc Thân Vương nói: “Ta biết trong lòng ngươi còn nhiều băn khoăn, hay là như vậy đi, ta đi nói với biểu huynh, huynh ấy sẽ hiểu thôi.”
Tô Dư Lan vội ngăn lại: “Không! Ngài đừng nói, tự ta sẽ nói.”
Có một số việc nếu làm được thì nhất định phải làm, vậy mới đáng mặt nam nhi đại trượng phu.
Lạc Thân Vương vốn không định nói bí mật kia cho y, nhưng hắn muốn Tô Dư Lan biết tại sao Tô gia nhiều nhi lang như vậy, lại chỉ có một mình y không thể luyện võ.
Huyết mạch Tô gia không cũng phải để trưng, đã 20 năm qua đi, y đúng là không hoài nghi chút nào về thân phận của bản thân!
Lạc Thân Vương cố tình trêu chọc y, nhẹ giọng cười nói: “Cũng được, vậy ta chờ ngươi cho ta một danh phận. Nhưng tới nước này, ngươi phải chính thức nảy sinh quan hệ. Ngươi không được trốn tránh ta nữa, ít nhất lúc riêng tư, quan hệ của ta và ngươi phải được ngươi tán thành.”
Tô Dư Lan nhỏ giọng nói: “Ta đâu có nói muốn trốn tránh? Nhưng ngài phải cho ta một ít thời gian, ta…ta nhất định sẽ nói với cha mẹ.”
Lạc Thân Vương yên tâm, cánh tay ôm chặt Tô Dư Lan, nhỏ giọng nói: “Vậy giờ phải cho ta hôn một cái.”
Tô Dư Lan bất lực: “Ngài có thể đừng ở chỗ tiểu hài tử làm ra chuyện này được không?”
Lạc Thân Vương thất vọng: “Thôi, không hôn thì thôi! Ta đi đây.”
Nói xong, hắn xoay người nhưng lại bị Tô Dư Lan kéo lại, trên môi bỗng cảm nhận được một thứ mềm mại ấm nóng, chưa kịp thưởng thức dư vị, Tô Dư Lan đã vội chạy mất.
Diệp Phỉ Nhiên tham lam ngó đầu ra hóng hớt rồi rụt trở về, lúc quay lại nhìn thì đã không thấy người đâu.
Cậu cảm thấy kỳ lạ đi tới trước xem thử, cổ áo lại bị một cánh tay túm lên.
Diệp Phỉ Nhiên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy cặp mắt anh tuấn của Lạc Thân Vương, âm thanh dễ nghe bất cần vang lên: “Chà, đã nghe lén được nửa ngày rồi nhỉ? Ngươi, thằng nhóc thúi này, tật xấu thích núp góc tường nghe lén chỉ sợ là không sửa được đúng không?”
Diệp Phỉ Nhiên giãy giụa, lanh lảnh nói: “Chào cữu cữu ạ ~ Chờ tới lúc người thành thân với biểu ca, con sẽ làm hoa đồng cho hai người!”
Lạc Thân Vương thở dài: “Tên nhóc nhà ngươi vừa mới tập nói mà khẩu khí cũng lớn nhỉ? Ghê gớm quá nhỉ, vậy nên vừa nãy cữu cữu và biểu ca nói chuyện ngươi đều nghe được đúng không?”
Diệp Phỉ Nhiên cong môi, nhỏ giọng bập bẹ nói: “Ai bảo hai người chạy tới trong viện con…”
Lạc Thân Vương ôm Diệp Phỉ Nhiên vào lòng, ước chừng rồi cảm thán: “Chậc chậc, tên nhóc này lại béo lên rồi đúng không? Vừa nhìn là biết ăn không ít.”
Diệp Phỉ Nhiên thầm nghĩ, nhiệm vụ của ta chính là nuôi bản thân, từng tấc thịt đều do cực khổ kiếm được, nặng thêm mấy cân thì có sao chứ?
Lạc Thân Vương tâm trạng rất tốt, nhỏ giọng hỏi Diệp Phỉ Nhiên: “Vậy cũng tốt, chờ tới lúc cữu cữu thành thân với biểu ca ngươi, ngươi nhất định phải tới làm hoa đồng đó.”
Diệp Phỉ Nhiên gật đầu, vươn ngón út nói: “Ngoắc tay~”
Hai người so ra cũng không khác nhau là bao, một người lớn lên ấu trĩ, linh hồn người còn lại cũng không kém.
Nhưng chung quy lại, hôm nay Lạc Thân Vương vẫn vô cùng vui vẻ, hắn ôm Diệp Phỉ Nhiên đặt lại trên sập rồi lại tung tăng chạy tới viện của Tô Dư Lan.
Có thể vì mới xác định quan hệ, trong lòng hắn như có một ngọn lửa bùng cháy, lúc nào cũng muốn ở cùng Tô Dư Lan.
Ngược lại, Tô Dư Lan lại rất đau đầu, nhiều lần cảnh cáo hắn không được làm xằng bậy, may mà hôm nay là ngày hưu mộc* của y, nếu không hắn sẽ theo mình đi thượng triều mất.
*ngày mà quan được nghỉ để tắm gội
Sự thật chứng minh, hắn sẽ!
Bởi vì hôm sau Tô Dư Lan thượng triều, Lạc Thân Vương cũng có mặt.
Chuyện này làm cho vài vị đại nhân Thượng Thư ngạc nhiên, vị Vương gia này hôm nay làm sao ấy, mặt trời đổi sang mọc ở đằng Tây rồi sao?
Hoàng đế thậm chí còn khen gợi: “Đúng là chuyện tốt, Cẩm Đường sau này vẫn nên tới triều đình đi dạo, sẵn tiện lĩnh chức cùng trẫm phân ưu.”
Ai ngờ lần này Tiêu Cẩm Đường lại không từ chối, cười lớn nói: “Lời này của hoàng huynh không phải nói đệ cứ như trước đây cùng ngài phân ưu sao, ta vẫn đang tùy thời đợi ngài phân phó.”
Chỉ có Tô Dư Lan như ngồi trên đống lửa, trong lòng thầm nghĩ tổ tông này hôm nay tới đây muốn làm gì đây?
Vì phân tâm nên lúc Hoàng thượng hỏi chuyện y cũng không nghe thấy, còn phải nhờ Tiêu Cẩm Đường nhắc nhở, thuận tiện còn ném cho y ánh mắt ái muội.
Hạ triều, Tô Dư Lan chạy còn nhanh hơn thỏ nhưng vẫn bị Tiêu Cẩm Đường chặn lại, hắn mở miệng nói: “Tử Ngữ, đã nói là không được né ta.”
Tô Dư Lan thầm nghĩ, nếu không phải sự tồn tại của ngài quá mạnh mẽ thì ta trốn ngài làm gì chứ?
May mà y còn chưa nói gì, Liễu đại nhân đã sốt ruột tìm tới họ, vừa tới đã hành đại lễ với Lạc Thân Vương, hắn ta mở miệng: “Vương gia, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nhờ ngài.”