Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 97

Tô Dư Lan thấy thế, mượn cớ trốn đi nhưng bị Lạc Thân Vương kéo lại: “Tô đại nhân cũng nên ở lại nghe chút đi! Không chừng còn có thể đưa ra ý hay nào đó.”

Đối với người của Tô gia, Liễu đại nhân luôn có một loại tín nhiệm khó hiểu, hắn nhìn thoáng qua Tô Dư Lan rồi làm tư thế bẩm báo với Lạc Thân Vương: “Có thể ngồi chỗ nào đó nói chuyện không?”

Lạc Thân Vương nghĩ một lúc, nói: “Vậy đi, vừa vặn ta có mẻ trà mới, nếu Liễu đại nhân không ngại có thể tới nếm thử.”

Liễu Hạnh Lâm gật đầu, lúc này lòng hắn như lửa đốt, nhưng nghĩ tới chuyện muội muội chịu khổ nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên bước từng bước một.

Ba người cùng nhau tới phủ Lạc Thân Vương, Lạc Thân Vương phân phó hạ nhân đi pha trà, sau khi ba người vào trong phủ rồi hắn ta mới hỏi: “Tìm ta gấp gáp như vậy, Liễu đại nhân có chuyện gì sao?”

Liễu đại nhân vén vạt áo rồi quỳ xuống nói: “Cầu xin Vương gia cứu xá muội ta!”

Lạc Thân Vương ngồi một chỗ vững như núi Thái Sơn, giữa mùa đông mà hắn vẫn phất phơ chiếc quạt, gió thổi tới nỗi Tô Dư Lan ở bên cạnh cũng thấy lạnh.

Tô Dư Lan đá chân hắn, Lạc Thân Vương cắn môi cười nói: “Liễu đại nhân có phải hơi quá rồi không? Liễu quý nhân không phải vẫn đang rất tốt sao? Nghe nói hôm qua còn tới cung Hoàng Hậu nương nương thưởng trà, vậy thì cứu gì chứ?”

Liễu đại nhân đáp: “Bẩm Vương gia, vị trong cung kia….vô cùng có khả năng không phải là xá muội! Hôm qua ta tiến cung, nàng đã bệnh tới độ không dậy nổi. Nàng không thể nói, không thể đi, làm sao có thể tới uống trà với Hoàng Hậu nương nương được? Cho nên ta nghi ngờ, Liễu quý nhân kia là người giả mạo!”

Lạc Thân Vương cười nói: “Liễu đại nhân nói Liễu quý nhân là giả mạo cũng không có chứng cứ đúng không? Theo ta được biết, phủ Nội Vụ tuyển nữ tử vào làm phi, đầu tiên là cho người vẽ tranh, sau đó mang bức họa vào cung. Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương sẽ tiến hành bước tuyển chọn. Liễu quý nhân này chưa từng làm sai trình tự nào, đức hạnh và dung mạo cũng thuộc hàng thượng giai. Sau đó Liễu quý nhân phải vào cung diện thánh, phải được Hoàng thượng, Hoàng hậu, phủ Nội Vụ cho phép mới có thể vào hậu phi. Liễu đại nhân nói nàng ta là giả mạo, vậy chứng cứ nào để chứng minh được thân phận của nàng ta chứ?”

Liễu đại nhân giật mình, trong lòng nghĩ hình như đúng là như vậy thật, nếu Liễu quý nhân giả đó được muội muội nhờ vả vào cung tuyển tú, thì nàng đã phạm vào tội khi quân.

Đến lúc đó Liễu quý nhân giả có thể nói ả ta có lòng tốt muốn giúp muội muội, lại còn đưa nàng vào cung dưỡng bệnh, vậy mà bị lấy oán báo ân.

Tô Dư Lan nghe thấy chuyện ác như nhìn thấy kẻ thù, y nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không còn biện pháp gì để cứu muội muội của Liễu đại nhân sao?”

Lạc Thân Vương nói: “Có chứ! Có thể để cho Liễu cô nương tự mình chạy ra ngoài, nhưng trốn thế nào phải là tự nàng nghĩ biện pháp.”

Tô Dư Lan nhíu mày nhìn về phía Lạc Thân Vương hỏi: “Ngươi nghiêm túc?”

Lạc Thân Vương nháy mắt ra hiệu, Liễu đại nhân càng lúc càng sầu muộn nói: “Hậu cung canh phòng nghiêm ngặt, một nữ nhân ốm yếu như xá muội làm sao thoát ra ngoài được đây?”

Lạc Thân Vương nói: “Đúng là một mình nàng trốn không thoát, nhưng nội ứng ngoại hợp thì sao?”

Mắt Liễu đại nhân sáng lên, hỏi: “Ý Vương gia là, ngài đồng ý nội ứng ngoại hợp, hỗ trợ xá muội trốn ra ngoài hậu cưng ư?”

 

Lạc Thân Vương phất quạt, nói: “Ai bảo con người ta sinh ra đã lương thiện như thế chứ? Ngươi trở về đợi tin đi, ta nhất định sẽ cứu được muội muội của ngươi ra ngoài.”

Liễu đại nhân cảm động tới mức rơi lệ, hắn ta vừa dập đầu vừa nói: “Đa tạ Vương gia, ơn cứu mạng của Vương gia, Liễu gia ta suốt đời không quên!”

Lạc Thân Vương phất tay: “Liễu đại nhân không cần khách khí, trở về đợi tin đi!”

Cứ như vậy, Liễu đại nhân chưa kịp hoàn hồn đã bị quản gia đưa ra khỏi phủ, trước sau không quá thời gian một chén trà.

Hắn ta thầm nghĩ tại sao mình hà tất phải tới vương phủ, chuyện này nói trên đường đi không phải là xong rồi sao?

Liễu đại nhân không biết, thật ra hắn ta chính là cái công cụ hình người, tác dụng chính là đưa Tô Dư Lan cùng vào phủ.

Mà Tô Dư Lan giờ nghĩ tới chuyện ra khỏi vương phủ cũng trở nên khó khăn.

Tô Dư Lan thấy Liễu đại nhân bị Lạc Thân Vương mời ra ngoài thì biết chính mình đã mắc bẫy, y nhíu mày hỏi: “Vương gia, người thật sự có biện pháp cứu Liễu cô nương ư? Hay ngài chỉ cố tình trêu chọc Liễu đại nhân?”

Lạc Thân Vương nhếch khóe môi, nói: “Ta nói ta có biện pháp, tự nhiên sẽ có biện pháp.”

Nói xong hắn đứng dậy, dùng quạt xếp nâng cằm Tô Dư Lan, nụ cười trên gương mặt trở nên nghiền ngẫm: “Chỉ là thời gian tiếp theo, Lan Nhi sẽ thuộc về ta.”

Tô Dư Lan dịch người về phía sau, nói: “Ngươi muốn làm gì, ban ngày ban mặt, Vương gia xin tự trọng.”

Lạc Thân Vương nói: “Nhìn thấy ngươi, ta có muốn tự trọng cũng không thể, từ sau đêm ngươi ngã nhào vào lòng ta, trong đầu ta lúc nào cũng chỉ có hình bóng ngươi. Ăn cơm cũng thấy, đi đường cũng thấy, ngủ lại càng muốn nhìn thấy người. Chừng nào thì ngươi sẽ cho ta một danh phận đây? Ta muốn khắp thiên hạ này biết, Tô Dư Lan ngươi thuộc về ta.”

Tô Dư Lan bỗng cảm thấy bản thân như rước họa vào thân, thế nào lại chọc trúng tên ăn chơi trác táng như hắn chứ.

Y nhìn quạt xếp, nhỏ giọng hỏi: “Ngài muốn thế nào?”

Lạc Thân Vương thu quạt xếp lại, giữ chặt tay y nói: “Không muốn thế nào cả, ta chỉ muốn thân mật cùng ngươi thôi. Ta và ngươi lưỡng tình tương duyệt*, cũng phải làm một số chuyện chỉ người yêu mới có thể làm chứ.”

*thích lẫn nhau

Tô Dư Lan thở dài: “Vương gia, trong đầu ngài chỉ nghĩ được những thứ này thôi sao?”

Lạc Thân Vương cười, xoay người bế Tô Dư Lan ngồi trên người mình rồi ôm trọn y vào lồng ng.ực.

Hắn hôn nhẹ vành tai Tô Dư Lan, thủ thỉ: “Không nghĩ chuyện đó thì nghĩ cái gì? Lan Nhi, Tử Ngữ, ta thích ngươi.”

Đối mặt với người lúc nào cũng có thể nói được mấy lời sến sẩm như Lạc Thân Vương, Tô Dư Lan nảy sinh cảm xúc bất đắc dĩ, trước giờ đây là lần đầu tiên y trải nghiệm cảm giác vừa sợ hãi vừa chờ mong đến thế.

Tai Tô Dư Lan ửng đỏ, y làm liều nâng cánh tay ôm lấy cổ Lạc Thân Vương, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta có thể gọi ngài là Cẩm Đường không?”

Lạc Thân vương ngay lập tức trả lời: “Đương nhiên có thể, tên của ta ngươi có thể gọi bất kỳ lúc nào. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể gọi ta là Cẩm Đường ca ca.”

Tô Dư Lan rốt cục cũng không chịu nổi, y đứng dậy, lắp bắp nói: “Vương….Vương gia, ta…ta còn việc phải đi trước!”

Nói xong y xoay người rời đi nhưng bị Lạc Thân Vương tóm được cánh tay: “Làm sao vậy?”

Tô Dư Lan nói: “Vương gia, ta không thể gọi ngài là ca ca được, ta phải gọi ngài là cữu cữu mới đúng. Loại chuyện thế này không thể nghĩ nữa, chỉ cần nghĩ tới chuyện người là cữu cữu của ta, ….ta.”

Lạc Thân Vương đau đầu: “Người còn suy nghĩ chuyện này sao? Luân thường đạo lý có thật sự quan trọng đến thế sao? Còn nữa, ngươi với ta chỉ là quan hệ thân thích, cũng không phải là ruột thịt. Nếu là ruột thịt mới trái với luân thường, còn thân thích trước nay cũng không được tính. Huống chi…”

Câu kế tiếp Lạc Thân Vương chưa kịp nói, Tô Dư Lan đã ngắt lời: “Không phải ý đó, ngươi với ta đều là nam tử. Vả lại, nếu ta không để ý thì sẽ có người khác để ý, họ sẽ chỉ trỏ, nói ra nói vào, lúc đó Tô phủ sẽ bị nước miếng của bọn họ dìm chết.”

Lạc Thân Vương hỏi: “Vậy người sợ ư? Sợ bọn họ nói ra nói vào ngươi ư?”

 

Tô Dư Lan ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu: “Ta không sợ, nhưng ta sợ sẽ ảnh hưởng đến ngài.”

Lạc Thân Vương bất đắc dĩ nói: “Thứ nhất ta không làm quan, thứ hai ta không màng tới danh lợi, với lại, thanh danh của đã đã sớm thối nát còn sợ thêm vài cái sao? Ngươi không sợ thì bổn vương có gì để sợ chứ?”

Thật ra hắn rất muốn tiết lộ bí mật kia với Tô Dư Lan, nhưng có một số chuyện cần cha mẹ y ra mặt.

Hắn tin rằng chỉ cần y có thể sớm ngày nói chuyện với phụ mẫu thì bọn họ tự nhiên sẽ giải thích mọi chuyện với y.

Nhưng tính cách của Tô Dư Lan chính là như vậy, có thể kéo dài tới lúc nào hay lúc đó, Lạc Thân Vương cũng không vội, hắn còn rất vui vẻ diễn vở tình yêu bí mật với y.

Hơn nữa hắn cũng không có cách nào thay mặt Tô Dư Lan nói chuyện với song thân nhà y, nếu làm như vậy thì hắn đúng là quá ích kỷ.

 

Tô Dư Lan nghe Lạc Thân Vương nói xong, y cảm thấy giống như tất cả những thứ tà đạo qua miệng hắn cũng đều trở lên có lý cả.

Nhưng Tô Dư Lan cũng có suy nghĩ của riêng mình, y nhỏ giọng nói: “...Vậy, trước khi được cha mẹ ta đồng ý, ngài làm gì cũng được nhưng không được làm cái bước cuối cùng kia.”

Lạc Thân Vương ôm y từ phía sau: “Hửm, bước nào cơ?”

Tô Dư Lan giận dỗi nói: “Nếu ngài cứ tiếp tục biết rồi còn cố hỏi, sau này ta sẽ không tới Lạc Thân Vương phủ nữa.”

Lạc Thân Vương nhanh chóng dỗ dành, gác cằm lên hõm vai Tô Dư Lan: “Ta sai rồi, không hỏi nữa, không hỏi nữa, Tử Ngữ đừng giận ta nhé? Nhưng sau này ngươi có thể đừng trốn tránh ta được không? Về sau lúc trên triều ta cũng sẽ không chọc ghẹo ngươi, nhưng thấy nhiều người ngắm nhìn ngươi, nhìn ngươi được nhiều người vây quanh ta cảm thấy trong lòng bất an. Ta luôn sợ ngươi bị người khác cướp mất, nếu không nhìn thấy người trong lòng ra sẽ rối tung lên, chỉ có nhìn thấy Tử Ngữ cảm giác đó mới vơi đi đôi chút, chẳng lẽ ngươi nỡ từ chối thỉnh cầu nho nhỏ này của ta sao?”

Tô Dư Lan mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng được. Nhưng trước mặt người khác ngài phải chú ý hành vi cử chỉ, trăm triệu lần cũng không được người khác nhìn thấu quan hệ của chúng ta.”

Lạc Thân Vương biết đạo lý muốn làm chuyện lớn thì không thể nóng vội, hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, đều nghe Tử Ngữ.”

Từng tiếng Tử Ngữ vang lên khiến trái tim Tô Dư Lan trở nên mềm nhũn, y đọc sách thánh hiền 20 năm, vậy mà đến chỗ Lạc Thân Vương thì lại bị làm cho rối tinh rối mù.

Con người ai cũng có đôi lúc phạm sai lầm, y cảm thấy hai chữ trung hiếu bản thân cũng đã làm rất tốt, nhưng chuyện tình cảm lại phạm lỗi nho nhỏ, hẳn là cũng không sao chứ?

Vì vậy y chầm chậm mở mắt, gọi nhỏ: “Vương gia….Cẩm Đường.”

Hô hấp hai người đều trở nên rối loạn, sau đó là những cái ôm nhẹ, rồi một nụ hôn quấn quýt.

Diệp Phỉ Nhiên bị Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương bón cho một miệng đường, rồi không cẩn thận biết một bí mật động trời.

Đúng vậy, Tô Dư Lan không phải con ruột của Tô gia, nói cách khác, y và Lạc Thân Vương không hề có một chút quan hệ huyết thống nào.

Chuyện này phải kể về một vụ án tử trước đây, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hơn nữa Tô Dư Lan đúng là có một chút quan hệ huyết thống với Tô phu nhân, cho nên y và Tô phu nhân mới có vài nét giống nhau. Vậy nên thời điểm Tô Dư Lan được sinh ra, Tô phu nhân mới có thể ôm y về nuôi nấng như con ruột, trùng hợp ngày Tô phu nhân hạ sinh Tô Đại Oánh cũng cách đây không lâu nên trông hai đứa nhỏ vô cùng giống một đôi long phụng thai.

Diệp Phỉ Nhiên lại bắt đầu tò mò: “Khó trách tại sao Lạc vương gia lại không thèm để ý chuyện huyết thống, hóa ra hai người họ cơ bản là không phải máu mủ ruột thịt!”

 

 

Bình Luận (0)
Comment