Yên tĩnh.
Đột nhiên -- Giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “A, hắn đã trở lại."
"Phải không? Liễu Bình, người đã trở lại?"
Giọng nói của Gaia vang lên.
"Thế giới thật không dễ lăn lộn, đáng tiếc cả Mộng Cảnh cũng xảy ra vấn đề,
chậc chậc."
Đây là giọng của Pháo gia.
"Liễu Bình, ta có thể đi vào thế giới của người chơi không?"
-- Giọng nói thật cẩn thận này là của công chúa yêu tinh Rita.
Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì lại nghe thường để nghiêm túc lên tiếng: “Đều
đừng nói chuyện, tồn tại kia sắp tới."
Trong bóng đêm.
Vô số ánh sao cùng tụ lại, hóa thành một cái đầu sao trời thật lớn.- - Là người
thủ hộ Mộng Cảnh!
"Hoan nghênh ngươi, Liễu Bình, lập tức đi cùng ta nào."
Nó vội vàng nói.
"Các hạ, ngài chương quản Mộng Cảnh, hẳn là tồn tại vô địch ở Mộng Cảnh, vì
sao còn vội vàng như vậy?"
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
"Ta có thể khống chế tất cả ở Mộng Cảnh, nhưng nếu tồn tại như ta tới gần nó
thì lá cờ xí kia sẽ lập tức cảm ứng được sức mạnh của ta, sau đó lập tức thả ra
những tà ma khác."
Cái đầu sao trời nói như cảm khái.
Quanh thân hai người hiện ra vô số cảnh tượng lùi lại.
Khi tất cả thời không giả thuyết của Mộng Cảnh đều bắt đầu thổi lui, trước mắt
Liễu Bình xuất hiện một thế giới thuộc về người tu hành.
"Đi thôi, nhất định phải trấn an nó, nếu không nó nhất định sẽ xuyên qua Mộng
Cảnh rồi tiến vào thế giới."
Người thủ hộ Mộng Cảnh nói.
"Ta đi xem tình hình."
Liễu Bình nói.
Thân thể hắn bật lên cao, lao xuống bên dưới, trong nháy mắt đã tiến vào một
thế giới.
ế
Là thế giới tu hành!
"Phía Đông Nam, ba ngàn dặm, trên ngọn núi!"
Thượng để lên tiếng.
Liễu Bình hóa thành lưu quang, xuyên qua gió mạnh, lập tức bay qua ba ngàn
dặm, dùng lại trên đỉnh núi trơ trọi kia.
Chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, điện quang vang rền, trong tầng tầng lớp lớp kiếp
vân, có từng bóng dáng nữ tử đang bay múa qua lại.
Là Thiên Ma! Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, nhìn lại dưới tàng cây trên đỉnh
núi.
Chỉ thấy Huyết Vũ khoanh chân mà ngồi, trên mặt dần hiện ra những biểu cảm
thống khổ.
Những Thiên Ma đáng chết đó! Nhiều người độ kiếp như vậy mà các ngươi
không đi chọc, lại tới làm khó làm dễ, cái này không phải tìm đường chết hay
sao? Liễu Bình đang muốn ra tay thì lại thấy trên người Huyết Vũ toát ra tới bảy
tám bóng dáng Thiên Ma.
Các nàng kinh hoàng thất thổ thét to: “Xong rồi, phía sau linh hồn của ả cất giấu
–"
Oanh! Trên người Huyết Vũ toát ra từng quang triều hắc ám mãnh liệt.
Đại kỳ máu đen kia lặng lẽ xuất hiện, đón gió mà không ngừng phấp phới.
Cứ như có chuyện gì đã xảy ra! Tâm niệm Liễu Bình chợt lóe, duỗi tay nắm
một cái, lập tức bắt được bội đao của mình.
Trấn Ngục! Hắn vung mạnh Trấn Ngục Đao, toàn lực bổ tới hư không.
Bá –– Ánh đạo hiện lên.
Toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành quang lưu nhanh chóng lao đi.
Liễu Bình nắm chặt trường đao, không ngừng lao về hướng điểm thời gian
trước đó, tính chuẩn thời khắc nào đó rồi lập tức nhảy! Trên đỉnh núi.
Gió rét mưa lạnh.
Huyết Vũ bị nước mưa xối ướt đẫm cả thân thể, quỳ trên mặt đất, đầy mặt thống
khổ.
"Ta chính là..."
"Chung kết vạn vật và chúng sinh..."
"Vì sao... Ra tay..."
"Vì sao! Vì sao!"
Ả nức nở, gầm nhẹ, hồi âm du đãng giữa dãy núi.
Vẻ mặt Liễu Bình dần dần thay đổi.
Chỉ cần nghe xong mấy câu ngắn ngủn này mà hắn đã lập tức suy đoán ra được
tiền căn hậu quả.
ế ố ế ễ
Nói như thế thì –– Hiện tại rốt cục huyết Vũ là người hay là ma? Liễu Bình
bỗng nhớ tới một cảnh tượng mà mình chứng kiến ở viện ca kịch.
"Đừng làm ta... Mất đi..."
Nữ tử cầm hắc kỳ trong tay cất tiếng cầu xin.
Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống trước mặt
Huyết Vũ.
"Ngươi muốn chết."
Đôi mắt Huyết Vũ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Liễu Bình lại nói: “Cuộc chiến giữa chúng ta còn lâu mới kết thúc, nếu ngươi
muốn sớm đuổi theo ta, ngươi nhất định phải nắm giữ thuật pháp sau đây."
Hắn vươn tay, tung ra một pháp ấn quán đỉnh.
"Ta muốn giết ngươi!"
Huyết Vũ rống giận nhào về hướng Liễu Bình.
Nhưng thuật pháp trên tay ả còn chưa tung ra thì đã bị Liễu Bình dùng sức đè
lại, rốt cuộc không phát ra được nữa.
Liễu Bình nhìn chằm chằm ả và nói: “Ta biết, người bị những tà ma đó vứt bỏ
trong Mộng Cảnh này, người thực không cam lòng, chỉ khi nào giết được ta thì
mới có thể rửa sạch sỉ nhục, sau đó lại trở về thân phận ban đầu của mình..."
Tay còn lại của hắn tung ra pháp ấn quán đỉnh, lơ lửng ở mi tâm của Huyết Vũ.
"Tiếp thu những thuật pháp đó, nó là võ kinh của ta, có thể giúp người trở nên
càng mạnh –– Ít nhất sẽ không bị Thiên Ma nhân cơ hội lợi dụng, hơn nữa
tương lai cũng có khả năng chiến thắng ta."
Huyết Vũ lẳng lặng lắng nghe, sát ý trên mặt càng ngày càng mãnh liệt, nhưng
tay lại bị đè lại thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích mảy may.
"Ngươi truyền pháp cho ta..."
Á nói.
"Đúng vậy, nó đến từ ta, là biện pháp duy nhất có thể giết chết ta, ngươi dám lấy
không?"
Liễu Bình hỏi.
Huyết Vũ nhìn vào đôi mắt hắn.
Nước mưa bao trùm tất cả, chiếu ra sương mù biến ảo bất định trong đôi mắt
Liễu Bình, lộ ra một cảm giác lạnh lẽo không có tình cảm.
"Có gì không dám!"
Huyết Vũ nhắm mắt lại, đụng mi tâm của mình vào đầu ngón tay Liễu Bình.
Từng thuật pháp, tri thức, kỹ xảo chiến đấu như biển như vực sâu đang sôi nổi
mà tràn vào tâm niệm của ả, cứ như ả vốn cũng nắm giữ mấy thứ này.
–– Quán đỉnh thành công!