Người đến người đi.
Trên ngọn núi chỉ còn lại một mình Huyết Vũ.
Ả nhắm hai mắt, yên lặng nhớ lại tất cả tri thức trong võ kinh.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
"Cửu U chi pháp..."
Ả nói khe khẽ, dao động linh lực trên người càng ngày càng mạnh.
Ầm ầm ầm! Sâu trong không gian truyền đến từng tiếng sấm rền.
Vốn còn cần không ít thời gian mới có thể nghênh đón đột phá, nhưng lần này
trong lòng ả đã không còn mê mang.
Tâm ý kiên quyết.
Pháp môn hoàn mỹ không tì vết.
Linh lực trong thân thể sớm đã súc tích đầy đủ.
Thiên kiếp đúng hạn mà tới! Lôi quang không ngừng giáng xuống, bị Huyết Vũ
tùy tiện đánh bay.
Lại có từng đóa hoa yêu dã nở rộ trên hư không, hóa thành Thiên Ma Nữ, vờn
quanh khắp nơi mà cùng kêu lên: “Tu đạo! Tu đạo! Ngươi vốn có thể mị hoặc
anh hung trong thiên hạ, diệt sạch chúng sinh, vì sao còn muốn tu đạo!"
Huyết Vũ tràn đầy sát ý mà nói: “Cửu U chi pháp có thuật pháp câu lấy các
ngươi, đúng lúc ta cũng muốn thử xem rốt cục là các ngươi mê hoặc tâm chí ta,
hay là ta thành công khống chế các ngươi!"
Đôi tay ả ấn quyết.
Chúng Thiên Ma Nữ giật mình.
Khi các nàng cảm nhận được dao động thuật pháp kia, họ cùng thay đổi sắc
mặt.
"Đi!”.
"Đi mau! Là truyền nhân của người kia!"
"Chạy mau!"
Chúng ma nữ thét chói tai bỏ chạy vào hư không.
Huyết Vũ nhìn đàn Thiên Ma Nữ chạy trốn tự tán kia, khóe miệng nở rộ ra một
độ cung.
Một loại khoái ý khó hiểu đột nhiên sinh ra.
Thậm chí cả ả cũng không phát hiện -- Lần đầu tiên loại sức mạnh đến từ tu
hành này làm ả cảm thấy vui vẻ.
ễ ắ
Liễu Bình mở mắt ra.
Không biết Mộng Cảnh đã kết thúc từ khi nào.
Hắn về tới viện ca kịch, đang ngồi trên ghế, chậm rãi nghỉ ngơi.
"Liễu Bình, vì sao lại truyền võ kinh cho ả, vậy chẳng phải là dạy tất cả bản lĩnh
của ngươi cho ả sao?"
Andrea lo lắng hỏi.
Liễu Bình nói: “Ả vốn biết chung kết chi pháp, có thể chung kết tất cả, nhưng
sau khi đi theo ta tu hành một đoạn thời gian, ngươi có phát hiện ả trở nên hơi
giống người hay không?"
"Nhưng ả vẫn là tà ma."
Andrea nói.
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thấp giọng mà nói: “Đúng vậy, ả vẫn là
tà ma, nhung ả sẽ tiếp xúc được với tri thức và năng lực ngoài chung kết từ chỗ
ta, chỉ cần đi học những thứ đó thì sẽ có sinh có diệt, có sinh diệt thì có tuần
hoàn, sẽ không đi đến chung kết."
Andrea nói: “Ý của ngươi là......"
Liễu Bình nói: “Nhân tính trên người ả sẽ càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn
xung động với ma tính, thẳng đến cuối cùng, ả cần đưa ra lựa chọn mới, nhưng
đó là chuyện của sau này, tạm thời ả sẽ không trở thành phiền phức của chúng
ta."
Cánh cửa của viện ca kịch mở ra.
Một người hầu đứng ở cửa, lễ phép nói: “Các hạ, ngài trực tiếp trở về hay là đi
uống một ly với ông chủ của chúng ta?"
"Đi uống một ly đi."
Liễu Bình đứng lên và nói.
"Xin hai vị đi theo ta."
Người hầu nói.
Liễu Bình và Andrea đi theo hắn ra khỏi viện ca kịch, cứ đi mãi về phía trước
dọc theo con đường nhỏ u tĩnh, đến một hành lang dài nằm bên hồ nước thật
lớn.
Lão tửu quỷ kia đang ngồi trên sô pha bên mép hồ, vừa ăn trái cây vừa cầm cần
câu cá.
"Chơi vui vẻ không?"
Hắn ta hỏi.
"Thực không tồi, cho nên ta đặc biệt đến đây nói lời cảm tạ."
Liễu Bình nói.
"Chỗ của ta có rất nhiều rượu, chọn một chai, tặng ngươi."
Lão tửu quỷ vui vẻ nói.
"Rượu thì không cần, ta phải rời khỏi ngôi chợ đổ nát để đi đến nơi khác, hy
vọng có được một phương thức liên hệ, về sau cho dù ở nơi nào cũng có thể tới
chỗ người tiêu khiển."
Liễu Bình nói.
"Ngươi không kinh doanh một ngôi chợ phát tài, mà lại muốn chạy loạn ở Vĩnh
Dạ? Ngươi muốn làm gì?"
Lão tửu quỷ nhíu mày và hỏi.
"Đến Luyện Ngục."
Liễu Bình nói.
Lão tửu quỷ lập tức cảm thấy hứng thú, đích thân rót cho hắn một ly rượu, hạ
giọng mà hỏi: “Luyện Ngục là nơi còn lợi hại hơn Vĩnh Dạ, ngươi đến nơi đó
làm gì?"
Liễu Bình cũng hạ giọng đáp lại: “Có một tồn tại rất khủng bố vây khốn ta ở
Vĩnh Dạ, ta thật vất vả mới tránh thoát lồng giam, nghe nói tên kia ở sâu trong
Luyện Ngục, ta muốn đi báo thù."
Lão tửu quỷ ngây người.
Hắn ta cũng là tù nhân, nhưng chưa bao giờ có biện pháp tránh thoát lồng giam
của mình.
Không tin nổi là tên đối diện đã đạt được tự do.
Tự do....
Bao nhiêu năm rồi, mọi người chỉ có thể dựa vào tuyến thế giới để đưa một ít ý
niệm hoặc phân thân thuật pháp ra ngoài đi lại trên mảnh đất Vĩnh Dạ.
Hiện tại lại có một người nói đã được tự do! Lão tửu quỷ chùi chùi chút rượu
còn vươn trên khóe miệng, nghiêm nghị nói: “Lão đệ, ta thật sự không bằng
người, nhưng nghe ta khuyên một câu, ngươi không phải đối thủ của tồn tại kia,
trong các kỷ nguyên không có bất cứ kẻ nào là địch thủ của tồn tại đó, thôi thì
từ bỏ đi."
"Ừm?"
Âm điệu của Liễu Bình đột nhiên nâng cao.
Đối phương đang nói thật.
Vậy thì thú vị đây.
Lão tửu quỷ nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ hắn ta biết tình báo về tồn tại kia?
Liễu Bình tự đổ cho đối phương một ly rượu, đưa qua rồi cười nói: “Nói nghe
thử xem?"
"Có cái gì để nói,"
Lão tửu quỷ xoa xoa khóe mắt nhập nhèm, ngáp một cái và nói: “Ai trong
chúng ta không bị tồn tại kia trực tiếp bắt đến đây rồi ném vào Vĩnh Dạ, phong
ấ ồ ế ồ ố
ấn trong lồng giam, không ai biết tồn tại kia muốn làm gì.”.
"Luyện Ngục thì sao? Luyện Ngục và Vĩnh Dạ có gì khác biệt?"
Liễu Bình hỏi.
"Vậy thì không biết, trong truyền thuyết nói phải thỏa mãn điều kiện nhất định
mới có thể đi vào Vĩnh Dạ --Linh hồn mỗi người chúng ta đều tàn khuyết, bởi
vì một bộ phận linh hồn đã bị tồn tại kia cầm đi, đặt trong Luyện Ngục, làm
thành pho tượng."
Lão tửu quỷ nói.
"Vì sao phải làm như vậy?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, vì sao chứ? Ta đã suy nghĩ vô số năm, cũng không biết vì sao tồn tại
kia muốn làm như vậy, trong giấc mộng, ta đã hỏi hết tất cả các anh hùng chư
giới, tiến hành giao lưu với rất nhiều cao thủ cũng bị cầm tù ở Vĩnh Dạ, nhưng
không ai biết vì sao, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?"
Lão tửu quỷ rũ hai mắt xuống mà nói.
Liễu Bình rơi vào trầm mặc.
Một tồn tại vô địch trong các kỷ nguyên, vì tránh để sức mạnh quá cường đại
của mình hủy diệt tất cả, nó quyết định tiến vào sâu trong Luyện Ngục để tự
phong ấn.
Sau khi tồn tại này đến được Luyện Ngục, y đã kéo rất nhiều cường giả của các
kỷ nguyên vào lồng giam, phong ấn trong Vĩnh Dạ.
Nhưng vì nguyên nhân gì?
"Nói thử tình báo của ngươi đi, cái gì cũng được, dù sao thì ta đã nói cho người
biết về bí mật của Luyện Ngục và linh hồn."
Lão tửu quỷ nói.
Liễu Bình khẽ gật đầu.
Có thể trao đổi tin tức với nhau thì không thể tốt hơn.
Hắn có thể nói ra tình báo gì đây? Tốt nhất phải làm lão già này chấn động.
Hắn ta có thể giao tiếp với Mộng Cảnh, có thể kết giao với rất nhiều người, tùy
tùy tiện tiện há mồm đã nói ra một ít bí mật.
Hắn cần cạy ra càng nhiều bí mật từ miệng hắn ta.
Liễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó nhìn sang chung quanh.
Lão tửu quỷ hiểu ý, phất tay và nói: “Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều
đi xuống."
Những nữ nhân và người hầu quay chung quanh im hơi lặng tiếng mà lui xuống.