“Ta muốn xem."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Đương nhiên, xem đi."
Liễu Bình cũng nói.
Lão tửu quỷ tung thẻ bài ra.
Phanh! Một tiếng vang nhỏ.
Thẻ bài hóa thành hư vô.
Chung quanh dần hiện ra tầng tầng lớp lớp quang ảnh, hiện hóa thành một cảnh
tượng thời đại quá khứ.
Trong không trung hắc ám.
Vô số sao băng cấp tốc giáng xuống.
Toàn bộ thế giới không ngừng chấn động, trong khe đất nứt vỡ có dung nham
cuộn trào lên tận trời cao.
Tất cả kiến trúc đều đang sụp đổ.
Chỉ có cung điện cao ngất trong mây kia còn tạm thời bình yên vô sự.
Một nữ tử đúng một mình trên cung điện.
Nàng dẫm lên ngói lưu ly, triển khai quyền thế, miệng phát ra một tiếng quát
đanh thép như sấm rền: “Ta không cho phép thế giới này bị hủy diệt!"
Vừa dứt lời, nàng đón đầu đánh ra một quyền vào hàng loạt sao băng như cơn
mưa đầy trời.
Một quyền này trở nên vô cùng thong thả, cứ như đã bị tác động lùi lại nào đó,
đột nhiên lại phát ra ánh sáng vẩn đục, chạm vào hư không một cái là tan đi.
Chỉ một thoáng.
Sao trên bầu trời sôi nổi mất đi ánh hào quang, tựa như ngọn nến bị thổi tắt, chỉ
trong giây lát đã chẳng biết đi đâu.
Lão tửu quỷ si mê nhìn cảnh tượng này, thấp giọng lẩm bẩm: “Quỷ Ảnh Liệt
Cốt Lưu, thần kỹ, chân diệt vạn hữu."
"Quyền pháp không tồi."
Liễu Bình cũng khen.
Hắn đã nhìn ra, cho dù nhìn lúc đó nàng còn thực non nớt, cả người tỏa ra khí
tức thanh xuân, nhưng gương mặt và khí tức của nàng chưa từng thay đổi.- - Đó
là Trĩ Thiên Nữ trong thời đại quá khứ.
Trĩ Thiên Nữ không có cảm xúc mà ngắm nhìn cảnh tượng này, hỏi: “Ngươi ở
nơi nào? Vì sao người lại nhìn thấy ta trong quá khứ?"
ấ
"Lúc ấy ta ở đây."
Lão tửu quỷ nói.
Hắn ta chỉ vào một hướng trong hình ảnh.
Mọi người nhìn lại theo hướng hắn ta chỉ, lập tức nhìn thấy được một đám nhân
loại đang đánh nhau với lũ quái vật.
Trong đó có một tên béo mặc áo giáp.
-- Đó là lão tửu quỷ.
"Ngươi là cường giả mà ta mời đến để hỗ trợ cứu vớt thế giới? Kỳ quái, sao ta
không có ấn tượng?"
Trĩ Thiên Nữ nhíu mày mà nói.
"Bởi vì sự kiện sau đó, có lẽ ngài đã quên mất quá nhiều chuyện, một phần linh
hồn của ngài bị mang đi-- Đưa đến Luyện Ngục."
Lão tửu quỷ nói.
"Sự kiện kia..."
Trĩ Thiên Nữ có chút thất thần.
Lão tửu quỷ tùy tiện vung tay lên.
Toàn bộ hình ảnh lập tức biến đổi.
Trên thế giới, khắp nơi đều là phế tích sau cuộc đại chiến.
Nhưng mà mọi người còn sống.
Cuộc chiến kết thúc! Trĩ Thiên Nữ trẻ tuổi bận rộn chạy ngược chạy xuôi, chữa
thương cho các chức nghiệp giả, cung cấp đồ ăn cho trẻ thơ, chữa bệnh cho lão
nhân, mang theo tráng niên khai khẩn đất hoang.
Thời gian lao đi như bay.
Mùa thu đã tới.
Lương thực được mùa, thành thị lại khôi phục sinh cơ lần nữa.
Trĩ Thiên Nữ đang truyền thụ võ học đối kháng dã thú ở một thôn xóm thì bỗng
có người cất tiếng gọi từ đằng xa: “Tông sư đại nhân, có người tìm ngài."
Trĩ Thiên Nữ thu quyền thế, ra khỏi phòng, chỉ thấy bên ngoài có một người
đang đứng.
Đó là một người rất kỳ quái.
Cái mũ to rộng che giấu dung nhan, trên người mặc một bộ chiến giáp, bên
hông treo một thanh trường kiếm cực kỳ cổ xưa.
"Trĩ tông sư?"
Người kia hỏi.
Khẩu âm của y cực kỳ mơ hồ, làm người ta nghe không ra là nam hay nữ.
"Là ta, các hạ là?"
Trĩ Thiên Nữ hỏi.
"Ngươi đã làm được rất nhiều chuyện, ta cực kỳ thưởng thức, xin so một chiều
với ta đi."
Người nọ ấn tay lên trường kiếm và nói.
"Vì sao phải so chiêu?"
Trĩ Thiên Nữ hỏi.
"Bởi vì người đáng để ta ra tay -- Tuy nói chúng sinh bình đẳng, nhưng người ở
phía trên mức bình đẳng đó, đã sáng lập ra con đường của chính mình, ngươi có
tư cách so chiếu với ta."
Người nọ nói.
Trĩ Thiên Nữ cười rộ lên, sau đó nói: “Được thôi."
Người nọ búng tay một cái.
Một thế giới chạy như bay đến từ nơi cực xa, cuốn hai người vào trong đó rồi
biến mất tăm hơi.
Hình ảnh đến đây thì kết thúc.
Liễu Bình bỗng nói: “Không đúng, cảnh tượng thứ hai cũng không có người tồn
tại, vì sao người còn có thể tái hiện cảnh này?"
Lão tửu quỷ giải thích: “Ở kỷ nguyên đó, Trĩ Thiên Nữ là nhân vật vang dội,
nàng mất tích gây nên oanh động rất lớn, ta từng đặc biệt đi tra xét chân tướng
mọi chuyện, căn cứ vào lời kể của mọi người mà ghép nối dáng vẻ của người
kia và lời nói lúc ấy của bọn họ ra."
“Sau đó thì sao? Nàng bị bắt đến Vĩnh Dạ sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Lại cách một kỷ nguyên, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện lần nữa, nhưng nàng đã
thay đổi, bắt đầu điên cuồng tìm người luận bàn chiến đấu, hơn nữa thường
xuyên đánh chết người, không màng tất cả mà tìm kiếm đối tượng có thể chiến
đấu, cho nên sau đó tất cả mọi người đều trốn tránh nàng."
Lão tửu quỷ nói.
Liễu Bình nhìn về phía Trĩ Thiên Nữ, chỉ thấy nàng đã hoàn toàn rơi vào trạng
thái hoảng hột.
"Sau đó tại sao nàng lại vào Vĩnh Dạ?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta hoàn toàn không biết, năm đó nàng đã là tồn tại gần như vô địch, nghe nói
chỉ cần nàng không muốn thì kỷ nguyên cũng không thể thuận lợi thay đổi, cho
nên ta chưa bao giờ nghĩ đến, cả nàng cũng sẽ xuất hiện ở Vĩnh Dạ."
Lão tửu quỷ nói.
ồ ẳ ế
Trĩ Thiên Nữ nói: “Bởi vì ta luôn điên cuồng gia tăng thực lực, thẳng đến cảm
thấy nắm chắc nên lại khởi xướng khiêu chiến với người kia lần nữa."
"Kết quả?"
Liễu Bình hỏi.
"Kết quả là hoàn toàn thua trận, sau đó bị cướp đi một phần linh hồn, đánh vào
Vĩnh Dạ rồi phong ấn tại đây."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Rốt cục là người nào mà lại lợi hại như thế."
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
Hắn đột nhiên phản ứng lại.
Trĩ Thiên Nữ bị phong ấn ở Vĩnh Dạ.
Người thắng nàng-- Trừ tồn tại tự mình phong ấn ở nơi sâu nhất trong Luyện
Ngục ra thì còn có thể là ai?
"Thì ra là tồn tại kia, khó trách có thể chiến thắng Trĩ Thiên Nữ."
Liễu Bình thở dài, trong lòng lại có chút hướng tới.
Thật không biết là dạng tồn tại gì mà cường đại tới mức phải tự phong ấn mới
có thể thu lại sức mạnh của bản thân, để bảo đảm chư giới an ổn tồn tại.
Rõ ràng Trĩ Thiên Nữ là một cường giả bình thường, sau khi gặp phải tồn tại
kia, lại biến thành dáng vẻ điên điên khùng khùng, giết người không chớp mắt
như hiện giờ.
Liễu Bình nghĩ đến chuyện này, trong lòng đột nhiên hơi mềm mại lại.
"Đừng nghĩ nhiều,"
Hắn mở miệng an ủi Trĩ Thiên Nữ: “Tóm lại chúng ta muốn đi đến Luyện
Ngục, đến lúc đó nhất định sẽ tìm linh hồn thiếu hụt của người về, để ngươi
khôi phục bình thường."
Trĩ Thiên Nữ cúi đầu nhắm mắt, hình như còn đang nhớ lại trận chiến năm đó.
"Liễu Bình,"
Andrea bỗng thò đầu qua, nói nhỏ: “Nàng thực đáng thương, ta không có ý kiến
với nàng nữa."
"Vậy thì tốt."
Liễu Bình nói.
Andrea ấp a ấp úng nói: “Ngươi biết đó, ta là Thánh Giới chi Linh..."
"Hừm?"
Liễu Bình nghe ra hình như nàng còn có chuyện muốn nói.
Andrea như hạ quyết tâm, tiếp tục nói: “Trên người nàng có một cấm chế đặc
thù, ta có thể kêu gọi Thánh Giới chi Linh đến xem, thử coi có thể cởi bỏ nó hay
không."