Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1233

Công việc giải trừ cấm chế lập tức bắt đầu.
Cần tổng cộng tám ngàn năm trăm loại tài liệu mới có thể triển khai nghi thức
gọi Linh dựa theo phương thức của Andrea.
Liễu Bình lục lọi một hồi, tìm được một loại tài liệu từ kho hàng.
Lão tửu quỷ góp ra tám ngàn bốn trăm chín mươi chín loại còn lại.
Hai người thật vất vả mới gom đủ tài liệu, Andrea lập tức bắt đầu cử hành nghi
thức.
Sau khi một đoạn chú ngữ tối nghĩa vang lên, trên bầu trời hiện ra từng ảo ảnh
huyết sắc, trong đó có một cây cột thật lớn liên kết cả thiên địa.
"Tới rồi!"
Andrea quát.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cự long huyết sắc uốn lượn xuống
theo cây cột, chậm rãi nhìn về hướng Andrea.
"Này, lại đây giúp một chút, nơi này có cấm chế mà ta không thể mở ra."
Andrea nói về hướng cự long huyết sắc kia.
Cự long huyết sắc theo hướng nàng chỉ mà nhìn về phía Trĩ Thiên Nữ.
"Ta có chút nắm chắc về cấm chế này... Nhưng ta xuống một chuyến cũng
không dễ dàng, có gì ăn không?"
Cự long huyết sắc nói.
"Cái này được không?"
Trĩ Thiên Nữ cầm lấy một trái cây và hỏi.
Cự long huyết sắc há mồm hút một cái, hít trái cây kia vào miệng, nhấm nuốt
một chút rồi nuốt xuống.
"Không tồi, thù lao này rất thỏa đáng, ta giúp người đối phó cấm chế."
Cự long huyết sắc nhìn chằm chằm Trĩ Thiên Nữ một lúc lâu, bỗng mở miệng
ra, phun ra một làn sương máu.
Sương máu hoàn toàn bao phủ trên người Trĩ Thiên Nữ.
Nàng đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
"Không cần khẩn trương, thật sự có hơi thống khổ, nhưng rất nhanh cấm chế sẽ
bị sương máu kích hoạt, sau đó ta sẽ hút nó đi."
Cự long huyết sắc nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên người Trĩ Thiên Nữ bắt đầu tỏa ra
một ánh hào quang.
Á ấ ễ
Ánh hào quang này khác với tất cả ánh sáng Liễu Bình từng gặp qua.
Nó nhìn hơi giống dòng nước, ẩn chứa vô số sức mạnh và quy tắc.
Chỉ cần nhìn nó, Liễu Bình đã cảm nhận được sự khiếp sợ nào đó.
"Thành công, hiện tại chỉ cần ta hút thuật pháp cấm chế này đi thì chuyện này
coi như hoàn thành."
Cự long huyết sắc mở miệng ra, hút ánh hào quang kia một cái.
Ánh hào quang lập tức thoát ly từ trên người Trĩ Thiên Nữ, bay về hướng cái
mồm của cự long huyết sắc.
Mắt thấy tất cả đều đi vào hồi kết, sắp kết thúc hoàn mỹ -- Bỗng nhiên.
Ánh hào quang kia hóa thành một bóng người, lơ lửng bất động ở giữa không
trung.
Nó như có được ý thức của bản thân, nhìn chung quanh và nói: “Thì ra là thế."
"Là ngươi!"
Trĩ Thiên Nữ biến sắc mà quát.
Cả người nàng run rẩy, thân thể bật lên một cái muốn xông lên không trung giao
thủ với bóng người kia.
Bóng người kia lại chỉ một ngón tay về hướng nàng, nói: “Ngươi đừng cử
động."
Rầm –– Một đống phù văn đột nhiên ngưng tụ thành xiềng xích, trực tiếp trói
chặt hai tay hai chân Trĩ Thiên Nữ lại.
Nàng đứng tại chỗ điên cuồng giãy giụa, lại không có cách nào nhúc nhích.
"Linh của Thánh Giới... Làm ta cứ thắc mắc sao có thứ gì đánh thức được ta."
Bóng người nhẹ nhàng vung tay lên nhắm vào không trung.
Chỉ một thoáng.
Tầng mây huyết sắc trên bầu trời, cự trụ, cự long kia và tất cả tồn tại có liên
quan đến Thánh Giới đều hóa thành hư vô.
Chỉ có giọng nói kinh hoàng thất thổ của cự long còn vang lên: “Làm sao ngươi
phá được thuật pháp của ta, đó chính là -- Tựa như bị ngăn cách, giọng nói của
nó đột nhiên im bặt.
Bóng người quay đầu lại, nhìn về phía mọi người phía dưới.
"Một tù nhân có chút mộng thuật có còn đỡ hơn không, một tù nhân chân chính,
còn có một Thánh Linh bệnh nặng mới khỏi, và-- Hả? Ngươi là ai?"
Bóng người kia đáp xuống, thân thể dần dần hiện hóa thành hình.
Người này đội một cái mũ to rộng, hoàn toàn che khuất khuôn mặt, bên hông có
treo một thanh trường kiếm cổ xưa, mặc một bộ chiến giáp dán sát người.- - Đó
là người lúc trước giao thủ với Trĩ Thiên Nữ!
"Cẩn thận, người này cường đại đến mức chúng ta khó có thể tưởng tượng."
ấ ẩ ế
Lão tửu quỷ nói rất khẩn thiết.
Andrea đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Liễu Bình, tay rút ra một thanh
trường mâu.
Liễu Bình nói: “Lần đầu gặp mặt, ta là Liễu Bình, các hạ là tồn tại giam cầm tất
cả các tù nhân sao?"
Người đội mũ nói: “Ta chỉ là một tia ý niệm trên thuật pháp giam cầm này, bởi
vì nhận thấy có chút khác thường nên tỉnh lại xem xét mà thôi."
Y khựng lại, bỗng cười và nói: “Những người đụng vào cấm chế kia đều phải
trở về vị trí của mình, Mộng Linh quay về Mộng, Thánh Linh quay về Thánh
Giới, thiên nữ quay về lồng giam."
Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, lập tức muốn ra tay.
Andrea há mồm bắt đầu niệm chú.
Nhưng động tác của người đội mũ càng mau, y nâng tay lên ấn quyết, quát khẽ:
“Định."
Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Đối phương
thi triển thần kỳ không rõ.”.
"Tất cả tồn tại dạng Linh bên cạnh người đều bị định thân."
"Chỉ còn người đối mặt với cục diện trước mặt."
"Chú ý!"
"Xét thấy tính nghiêm trọng của tình huống trước mặt, bổn danh sách hủy bỏ tất
cả trói buộc, trả sức mạnh Lừa Gạt và Sáng Tạo về cho ngươi."
"Đây là một tiếp xúc chưa từng có, xin hãy cẩn thận ứng phó!"
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Ánh mắt Liễu Bình dần dần trở nên nặng nề.
Người đội mũ hơi khụy hai đầu gối xuống, triển khai tư thế rút kiếm ngay tại
chỗ, mở miệng nói: “Ta nhìn không thấu rốt cuộc ngươi là ai, thật là thú vị,
muốn tới giao thủ thử không? Hoặc là ta giết các nàng trước, sau đó chúng ta lại
giao thủ?"
"Buông bọn họ ra."
Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao.
"Đừng nói vô nghĩa, bất cứ thế giới nào thậm chí là mọi sự thay đổi kỷ nguyên,
đều là cường giả mới có tư cách mở miệng, có bản lĩnh thì chiến thắng ta."
Người đội mũ nói.
Liễu Bình im lặng bất động.
Tay hắn bỗng nắm chặt chuôi đao.
Từng hư ảnh bay ra từ trên người hắn, hóa thành bảy tám Liễu Bình, bao vây
quanh người đội mũ.
"Thú vị."
Người đội mũ phun ra ba chữ, cũng ấn tay lên chuôi kiếm.
Chỉ một thoáng.
Một hư ảnh bay ra từ trên người hắn ta, hóa thành bảy tám người đội mũ, bao
vây Liễu Bình ở bên trong.
Tất cả hư ảnh đồng loạt ra tay -- Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, trường đao
trong tay bỗng phát ra một tiếng vù vù rung trời.
Thứ cấp Kỳ Quỷ đao pháp: Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém
chết đoạn hồn tại đây! Đao quang vô hình chấn động tràn ngập quanh thân Liễu
Bình, trong nháy mắt đã bộc phát ra hàng trăm vạn sóng âm trảm đánh.
Bảy tám hư ảnh của người đội mũ cầm kiếm lập tức bị đánh tơi bời.
Lại xem bên kia.
Người đội mũ vẫn không rút kiếm.
Y chỉ nâng tay còn lại lên nhanh chóng ẩn quyết, nhấn mạnh một chữ: “Chấn."
Một tiếng vù vù rung trời phát ra từ đầu ngón tay y, hóa thành sóng âm, trong
nháy mắt đã chấn mọi thứ chung quanh Liễu Bình thành quang ảnh hư vô.
Sắc mặt Liễu Bình thay đổi.
"Ngươi bắt chước chiêu thức của ta?"
Hắn hỏi.
"Ngươi thật sự cảm thấy vừa rồi là bắt chước?"
Người đội mũ hỏi.
Liễu Bình hơi trầm mặc.
Không.
Không phải bắt chước.
Vừa rồi thuật pháp đối phương thi triển ra, hiệu quả công kích này quả thực
giống đao thuật của hắn y như đúc.
Nhưng chậm hơn hắn một chớp mắt.
Là bởi vì -- - Đối phương đang học tập đạo thuật của hắn! Trong nháy mắt hắn
ta đã học được đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp của hắn! Đây là ngộ tính cao đến mức
nào.
Quả thực không thể tưởng tượng!

Bình Luận (0)
Comment