“Cũng chỉ có vậy."
Người đội mũ cười nói.
Đầu của y chậm rãi chuyển động, nhìn thoáng qua Andrea và Trĩ Thiên Nữ.
"Mơ tưởng!"
Liễu Bình quát chói tai một tiếng, trường đao trong tay rốt cuộc cũng ra khỏi
vỏ.
Đao này chính là Ảo Tưởng chi Nhận, vốn không cần rút đao, chỉ cần tưởng
tượng là có thể ra chiều, nhưng lần này Liễu Bình muốn toàn lực ra tay! Chỉ
thấy một hắc ám cự và to lớn như thiên địa lặng lẽ hiện thân, cúi đầu nhìn về
hướng người đội mũ kia.
"Chiều này không tồi."
Người đội mũ tán thưởng một tiếng, rút trường kiếm ra cách không trảm một cái
-- Liễu Bình chỉ cảm thấy một thế giới từ nơi cực xa chạy như bay đến, đón đầu
đụng phải hắc ám cự xa mà hắn sáng chế ra.- Đó không phải một thế giới, mà là
một cự và mọc đầy vảy năm màu! Song xà quấn quanh nhau, tranh đấu, cắn xé,
thân thể siết chặt vào nhau, bay vào sâu trong vòm trời Vĩnh Dạ rồi không thấy
đâu nữa.
Chúng cùng biến mất.
Liễu Bình hơi suy tư, sau đó đặt ngang trường đao trước ngực, cất bước đi về
hướng đối phương.
Người đội mũ cười nói: “Còn có chiều số gì, cho dù dùng ra thì ta cũng sẽ làm
người biết cái gì là tuyệt vọng."
Liễu Bình trầm mặc không nói, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Người đội mũ lấy tay ấn kiếm, cả người lộ ra sát khí lăng liệt, cứ như giây tiếp
theo sẽ ra tay.
Liễu Bình vẫn không dừng bước chân lại.
Mỗi khi hắn đi tới một bước, khí thế trên người người đội mũ lại càng tăng lên
một phần.
Rốt cuộc -- Khi khoảng cách giữa hai người đã không đủ mười mét, người đội
mũ rút trường kiếm ra! Một cự và năm màu chiếm cứ khắp thiên địa, toàn lực
vồ về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình cũng xuất đao.
Hắc ám cự xà lại hiện ra lần nữa, lại cùng cự xà năm màu xông lên không trung.
Liễu Bình dừng bước, mở miệng nói: “Thì ra là thế."
"Cái gì?"
Người đội mũ hỏi.
"Ngươi quả thực chỉ là một ý niệm trên thuật pháp kia, cho nên trừ mấy thuật
giam cầm ra thì ngươi không nắm giữ bất cứ sức mạnh nào, cho nên phải học từ
chỗ ta."
Người đội mũ vỗ tay và nói: “Người thông minh, chậc, thật là hiếm thấy, bị ta
phá giải hai chiều mạnh nhất mà không chỉ không tuyệt vọng, ngược lại lập tức
phát hiện nguồn gốc sức mạnh của ta."
"Vì sao người phải ném toàn bộ những cường giả đó vào Vĩnh Dạ?"
Liễu Bình hỏi.
"Không có thời gian nói vô nghĩa với ngươi, nếu ngươi không có chiều số khác
thì ta sẽ giết các nàng, làm tất cả khôi phục bình thường.”.
Người đội mũ bước ra một bước về hướng Andrea và Trĩ Thiên Nữ.
Liễu Bình xông lên trước, lại chém ra một đao lần nữa.
Chỉ thấy đao quang như sấm đánh, lập tức hiện lên hư không, bay vút đến chỗ
người đội mū.
"Chiều này thì kém một chút, nhưng ta vẫn học xong rồi."
Người đội mũ giơ kiếm chém ngang.
Lôi quang tương tự bay ra từ thân kiếm, lại chém không trúng.
Phốc! Một tiếng trầm đục vang lên.
Trường đao đâm vào từ sau lưng người đội mũ, xuyên thẳng qua ngực y.
"Hả? không có khả năng, làm sao người làm được vậy?"
Người đội mũ không thể tin mà hỏi.
"Không thể nói cho ngươi biết chuyện này được."
Liễu Bình nói.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên giữa không trung: “Người sử dụng Lừa
Gạt, thi triển một thức Chiến Trảm giả."
"Người sử dụng Sáng Tạo, dựa trên cơ sở Chiến Trảm mà tạo ra một thức Phân
Ảnh Bối Trảm."
Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, bỗng rút đao ra rồi lui về phía sau.
Chỉ thấy người đội mũ hóa thành một luồng ánh sáng rồi bay ra, hiện hóa thành
hình lần nữa, lông tóc trên người không chút tổn thương.
Y đứng đằng xa đánh giá Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: “Thì ra là Kẻ trở lại."
"Kẻ trở lại?"
Liễu Bình nói lặp lại.
"Dạng như ngươi sớm đã siêu thoát sinh tử, đạt được vĩnh hằng chi quả, không
cần chịu nổi khổ khi thay đổi kỷ nguyên, vì sao còn bôn ba vì chuyện này?
ẳ ể
Chẳng lẽ đã xảy ra cái gì làm cả ngươi cũng không thể an tâm?"
Người đội mũ nghi hoặc nói.
Liễu Bình bỗng ý thức được đây là một cơ hội.
Hắn lập tức mở miệng nói: “Nghe này, người trở về nói cho bản thể của mình,
có một loại tồn tại gọi là tà ma đã chung kết tất cả kỷ nguyên, không có ai là đối
thủ của chúng, trước mắt chỉ còn Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ không bị
chúng chinh phục."
"—– Bảo bản thể của ngươi mau tỉnh lại!"
Người đội mũ trầm mặc mấy phút, lắc đầu và nói: “Bản thể đã không còn nữa."
Liễu Bình ngơ ngẩn.
Không còn nữa? Người đội mũ ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn đêm hắc ám
sâu nặng, nhẹ nhàng nói: “Ta có thể cảm ứng được một điều, ta là một thuật
pháp, chủ nhân của ta đã không còn tồn tại nữa rồi."
Trái tim Liễu Bình chậm rãi trầm xuống.
Không còn nữa? Tồn tại chỉ cường kia lại không còn nữa? Y tùy tùy tiện tiện ra
tay đã đánh bại Trĩ Thiên Nữ, ném các chí cường giả của vô số kỷ nguyên vào
Vĩnh Dạ, giam cầm linh hồn họ trong Luyện Ngục, nhưng hiện tại y không còn
nữa? Vậy tất cả những chuyện hắn làm còn có ý nghĩa gì? Còn ai có thể đối phó
tà ma? Hai mắt Liễu Bình mất đi tiêu cự, bỗng lại ngưng tụ ra một tia sắc bén.
"Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Người đội mũ đè lại trường kiếm bên hông, nhìn như tùy ý mà hỏi.
Liễu Bình thở dài và nói: “Chủ nhân của ngươi, y giam cầm nhiều anh hùng hào
kiệt như vậy rồi lại biến mất, chuyện này cực kỳ không chuyên nghiệp, mà ta thì
không chịu nổi nhất chuyện như vậy."
"À? Ngươi tính làm sao bây giờ?"
Người đội mũ đầy hứng thú mà hỏi.
Gió đêm thổi qua.
Giọng nói của Liễu Bình vang lên trong gió: “Chuyện sau đó để ta làm -- ta sẽ
đánh bại mọi người."
"Ngươi?"
Người đội mũ hỏi.
"Đừng xem thường người khác, đã có người làm được thì ta nhất định cũng sẽ
làm được."
Liễu Bình nói.
"Sau đó thì sao?"
Người đội mũ hỏi.
ế ề ồ
"Thả các tù nhân ra khỏi nhà giam, sau đó đi đến Luyện Ngục tìm về linh hồn
của bọn họ, hội tụ sức mạnh của mọi người quyết chiến với tà ma."
Liễu Bình nói.
Người đội mũ nghiêm túc nghe xong, cúi đầu, chậm rãi cắm trường kiếm vào
vỏ.
Y mở miệng nói: “Ta không thể giết người, còn bị người nhìn thấu bí mật vận
hành, cho nên hiện tại tiến vào một loại lựa chọn khác."
"Thẻ bài “Trĩ Thiên Nữ này là một trong những tù nhân mạnh nhất, ta để nàng
lại cho ngươi."
"Nếu ngươi có thể đưa những tù nhân mạnh nhất về dưới trướng..."
"Tuyến thế giới đặc thù kia nhất định sẽ xuất hiện, nó sẽ dẫn người rời đi Vĩnh
Dạ, đến được Luyện Ngục, đi chứng kiến chân tướng của thần trụ này."
Câu nói vừa dứt.
Người đội mũ tan thành một ánh hào quang, dần dần trở nên ảm đạm, sau đó
hoàn toàn trôi đi.