Oanh –– Thiên lôi kích động.
Huyết Vũ đứng trong lối quang đầy trời, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Đây là võ kinh mà hắn truyền cho ta, bao gồm đủ loại pháp môn vô biên,
nhưng mà..."
Một lôi cầu màu đỏ thẫm giáng xuống.
Huyết Vũ há mồm thổi một cái, lôi cầu bị thổi thành điện quang rơi rụng như
thiên hoa, vội vàng du tẩu trên không trung, nhanh chóng biến mất tăm hơi.
"Nhưng mà ——"
Huyết Vũ ngửa đầu nhìn lội quang mãnh liệt đầy trời, nỉ non nói: “Không có
phương pháp phi thăng."
Trong mắt v lộ ra chút cảm xúc phấn chấn.
Không có phương pháp phi thăng có nghĩa là gì? Nghĩa là Liễu Bình chưa từng
phi thăng, hắn không biết sau khi phi thăng là tình hình như thế nào, bởi vậy
cũng không có pháp môn tương ứng.
Chuyện này... Chính là điểm mà ả thắng được hắn! Rốt cuộc ả cũng thắng được
hắn! Trong tiếng sấm sét ầm ầm, ả hóa thành một hồng quang phóng lên cao,
nhanh chóng đi vào tầng mây.
Trong thoáng chốc.
Tất cả kiếp lôi đều tụ lại, như mưa rền gió dữ đánh vào người ả.
Huyết Vũ không sợ chút nào, ngược lại hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng quát:
“Liễu Bình ––”.
"Ngươi xem cho kỹ, đây là chuyện mà người làm không được, hiện tại ta sẽ
hoàn thành nó!"
Đôi tay ở ẩn quyết, trên người tỏa ra từng luồng ánh sáng thuật pháp, nở rộ như
đóa hoa đón gió lay động.
Cửu U Vạn Hoa Đô Ma! Kiếp lôi đầy trời như máu như tai ương, nuốt sạch
những đóa hoa.
Không trung hóa thành một màu xám thâm trầm.
Tầng mây dồn dập lưu động.
Tất cả huyết quang ầm ầm phá vỡ, lộ ra vạn đóa quang hoa bên trong.
Những hào quang đó như có ý thức của bản thân, truy đuổi kiếp lôi khắp nơi,
trực tiếp đâm chúng thành trăm ngàn điện quang rơi rụng.
Dần dần.
Tất cả bình yên trở lại.
ế ầ ố ẳ ầ
Kiếp vần thối lui, không trung lại khôi phục màu xanh thẳm lần nữa.
Tiên âm vang lên.
Thiên hoa rơi rụng.
Hư ảnh của các loại kỳ cầm thụy thú hiện lên giữa không trung.
Một ánh sáng xuyên thấu thế giới, trực tiếp chiếu rọi trên người Huyết Vũ,
mang đến cảm giác chưa bao giờ có nào đó.
Trong lúc mơ hồ, một sức mạnh pháp tắc ra đời.
Nó bao lấy Huyết Vũ, muốn mang ả đi khỏi thế giới này, lên đến thượng giới.
"Phi thăng..."
Huyết Vũ cay đắng mà nói.
Ả hóa thành một ánh hào quang, từ từ bay vào sâu trong bầu trời.
Vào khoảnh khắc sắp rời khỏi thế giới tu hành này, ả cúi đầu quan sát mặt đất
phía dưới, nhớ lại đủ mọi chuyện trong quá khứ.
"Hừm? Chuyện này là sao thế này?"
Huyết Vũ nhịn không được lẩm bẩm bằng ngữ điệu nghi hoặc.
Trên mặt đất.
Một rồi một cơ quan tài xuất hiện, chúng cất tất cả người sống vào bên trong.
Ả không kịp xem xét tình hình kế tiếp thì cả người đã phi thăng rời đi, hoàn
toàn tạm biệt thế giới này.
Vĩnh Dạ.
Liễu Bình đứng trên một vách núi, nhìn ra xa hướng tới thung lũng vô cùng
rộng lớn phía dưới.
"Ở Vĩnh Dạ có ba vị tù nhân mạnh nhất, Trĩ Thiên Nữ là một, vị thứ hai thì
ngay ở vùng thung lũng này ––"
"Nó bị cầm tù ở chỗ này."
Lão tửu quỷ giới thiệu.
Hắn ta là tự nguyện đi theo.
Theo như lời hắn ta nói, năm đó Trĩ Thiên Nữ từng chỉ điểm hắn ta tu luyện, là
ân nhân của hắn.
Hơn nữa Trĩ Thiên Nữ đã khôi phục tự do.
Hắn ta cũng khát vọng có thể rời khỏi lồng giam tên là “Viện ca kịch"
kia.
Vì thể Liễu Bình ra tay, lấy Thế Giới Diệt Vong Tam Trọng Tấu cứu hắn ta ra.
"Tổng cộng ba vị? Rất tốt, hiện tại chúng ta cứ đi tìm tên thứ hai, thuận tiện
xem thực lực của nó thế nào."
Trĩ Thiên Nữ vặn vẹo ngón tay và nói.
Bọn họ đang muốn lên đường thì Liễu Bình bỗng mở miệng nói: “Chờ một
chút."
"Làm sao vậy?"
Andrea quan tâm hỏi.
Liễu Bình lắc đầu, đứng tại chỗ bất động, cứ như cảm nhận được cái gì.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Quy Tàng Nhất Thắng
Võ Cực Kinh đang sinh ra biến hóa."
"Vừa có tâm đắc và phương pháp ứng phó có liên quan đến phi thăng gia nhập."
"Ngươi có thể xem xét vào bất cứ lúc nào."
"Chú ý, chỉ cần suy nghĩ là có thể đạt được tất cả kinh nghiệm, nhưng nếu muốn
xem xét tình hình lúc ấy, người phải có một thẻ bài Mộng Cảnh."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Lão tửu quỷ, cho ta dùng thẻ bài Mộng Cảnh
của người một chút."
"À, được."
Lão tửu quỷ đưa thẻ bài cho hắn.
Liễu Bình nắm lấy thẻ bài, tâm niệm khẽ động, kích hoạt Quy Tàng Nhất Thắng
Võ Cực Kinh.
Gần như trong nháy mắt -- Toàn bộ quang ảnh chung quanh biến mất.
Hắn phát hiện mình đã về tới Mộng Cảnh, đang đứng trong một mảnh kiếp lôi
huyết sắc.
Cách đó không xa.
Huyết Vũ đang độ kiếp.
"ỉ muốn phi thăng."
Thượng đế bỗng cất tiếng nói.
"Đúng vậy, ta đã thấy được tâm đắc phi thăng của ả, bên trong có một vài thứ
khiến ta chú ý."
Liễu Bình nói.
"Ngươi truyền võ kinh cho ả là một nước cờ tuyệt diệu không thể tưởng tượng,
tình hình trước mắt cực kỳ hiếm thấy, có thể giúp người nhìn thấy một ít chân
thật mà ta không dám nói."
Thượng để nói.
Liễu Bình lẳng lặng quan sát.
Chỉ thấy Huyết Vũ dùng ra một thức Cửu U chi pháp, phá tan tất cả kiếp lôi.
"Không tồi, chiêu thức ấy không thua kém ta bao nhiêu."
ắ ẩ ẩ
Hắn lẩm bẩm nói.
Một quầng sáng buông xuống từ không trung, các loại dị tượng điềm lành theo
đó mà hiện ra.
Huyết Vũ bay lên trời, biến mất khỏi thế giới này.
"Chú ý, chính là giờ phút này."
Thượng để nói.
"Ta biết."
Liễu Bình quan sát mặt đất.
Trên thế giới -- Vô số những quan tài chi chít chui lên từ dưới mất đặt.
Những quan tài đó đẩy ra tất cả thành thị, phòng ốc, núi cao, con sông, trải rộng
tất cả mọi nơi, cất chứa tất cả sinh linh vào trong đó.
Toàn bộ thế giới ầm ầm tan đi, chỉ còn lại vô số quan tài, chúng cùng bay vào
sâu trong không gian.
"Ta theo sau quan sát!"
Thân thể Liễu Bình khẽ động, cả người giống như tia chớp xuyên qua trời cao,
đi tới chung quanh những quan tài đó.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng bay tới càng nhiều quan tài.
Những quan tài đó cũng không biết từ đâu mà đến, tụ tập lại với những quan tài
ban đầu đã có ở thế giới này, sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề, hình thành một thế giới
quan tài dày đặc mà lại đan xen có trật tự.
"Bắt đầu rồi."
Thượng đế thấp giọng mà nói.
Chỉ thấy tất cả quan tài cùng lật lại, hiện ra các loại cảnh tượng hư ảo.
Thiên địa nhật nguyệt sao trời.
Dãy núi con sông biển rộng.
Thôn xóm thành trấn tông môn.
Tất cả cảnh tượng, lại hiện hóa ra lần nữa.
Lúc này toàn bộ quan tài mở ra.
Một đám người sống bò ra từ trong đó, lập tức liền biết được nhân vật của mình,
bắt đầu làm những chuyện phù hợp với thân phận.
Ăn mày, hành khất, người đánh xe.
Nông phu, thiếu nữ dệt vải, người làm ăn.
Thư sinh, kiếm khách, người tu hành.