Thật ra thời gian đã không còn tồn tại.
Nhưng Mộng Cảnh nơi này có số lượng cố định, nếu bị tà ma công phá hết thì
sẽ tương đương với thất bại.
Liễu Bình xoay chuyển ánh mắt, tập trung lên đỉnh đầu thủ lĩnh gác đêm.
"Phân thân của Tạ Đạo Linh.”.
Một hàng chữ nhỏ hiện ra rõ ràng!
"Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ, tà ma đang công phá rất nhiều Mộng Cảnh"
Thủ lĩnh mỉm cười và nói.
Liễu Bình vung mạnh ống tay áo.
Thủ lĩnh biến mất.
Mộng Cảnh lập tức đi xa.
Liễu Bình lại tiến vào từng hồi Mộng Cảnh đã từng trải qua.
Rốt cuộc.
Vào thời khắc nào đó.
Không còn kẻ nào xuất hiện.
Càng không có tồn tại nào có thể ngăn cản tà ma, toàn bộ Mộng Cảnh đều rơi
vào một mảnh đình trệ Tất cả cứ như đọng lại.
Tất cả chúng sinh đang trong trạng thái đọng lại, gần như không thể nhúc nhích
máy may Những bóng dáng hắc ám đó điên cuồng tán loạn trong thiên địa, cứ
như muốn tìm ra phân thân của Tạ Đạo Linh, hoặc là tồn tại đang thu thập phân
thân của Tạ Đạo Linh.
Liễu Bình trốn trong một cảnh tượng giả, hoàn toàn không có cách nào rời đi.
Tất cả đều nằm dưới sự giám thị của tà ma!
"Đủ rồi."
Trong tay áo càn khôn, một vị Tạ Đạo Linh mở miệng nói.
"Đủ rồi? Hình như còn rất nhiều phân thân của người chưa thể thu thập."
Liễu Bình nói.
"Những phân thân này đã đủ để chủ thể của ta đạt được sức mạnh, phân tích ra
cách ứng phó tà ma."
Tạ Đạo Linh nói.
Trong không gian tay áo càn khôn, phân thân kia hơi mỉm cười và nói: “Cuối
cùng, xin hãy truyền võ kinh của ngươi cho ta, ta có thứ phải dung nhập vào
trong."
ễ ề ấ ế ố
Tâm niệm của Liễu Bình lại động, truyền thụ tất cả pháp quyết võ kinh cho đối
phương, sau đó quát khẽ: “Đi thôi."
Tạ Đạo Linh đi vào một mảnh hư không, lập tức biến mất tăm hơi.
Tất cả phân thân cũng theo đó mà đi vào hư vô.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Dựa vào giọt máu tên người người,
đông đảo nhân thân đã trở lại một mặt khác của thời gian, hòa thành một thể với
nữ vu.”.
"Nhờ vào chuyện này, sức mạnh của nữ vu bắt đầu tăng trưởng.”.
"Nàng sẽ dùng sức mạnh càng cao để lục soát tất cả tri thức và sức mạnh của tà
ma kẻ cầm cờ."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình cũng đang chuẩn bị trở về mặt chính diện thời gian, lại chợt thấy một
hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Hiện tại Tạ Đạo Linh là một trong
những người nắm giữ võ kinh."
"Tất cả tri thức và kỹ xảo của tà ma mà nàng thu hoạch được đều sẽ dung nhập
vào võ kinh, để ngươi hấp thu và nắm giữ."
Liễu Bình không khỏi có chút thưởng thức Tạ Đạo Linh.
Không hổ là tồn tại mạnh nhất, có thể lập tức nghĩ ra biện pháp, ngay khi bản
thân nắm giữ tất cả tri thức kỹ xảo của tà ma thì đồng thời cũng để hắn có được
một phần.
Đây là hai lớp bảo hiểm.
Trước mắt, nếu phân thân đều đã rời đi thì mặt trái thế giới này cũng không
đáng để ở lại nữa.
Phải trở về, nhìn xem Tạ Đạo Linh đã làm được đến bước nào.
Nghĩ đến đây.
Thân thể Liễu Bình chợt lóe rồi biến mất khỏi mặt trái thời gian.
Huyết Vũ ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhắm hai mắt, đang nhập định tu hành.
Nhưng tất cả chung quanh ả đang rơi vào thinh lặng.
Á như rơi vào trạng thái không còn tri giác nào đó, cũng không biết bên cạnh
mình có hai người đang đứng.
Một là Liễu Bình vừa trở về.
Còn lại là nam tử sau lưng lơ lửng bảy thanh trường kiếm kia, Tạ Cô Hồng.
"Tình huống hiện tại là thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Sắp rồi."
Tạ Cô Hồng nói.
ỗ
Bỗng nhiên.
Quanh thân Huyết Vũ hiện ra những hoa văn quang hình trùng trùng điệp điệp.
Những hoa văn phức tạp đó bay ra, không ngừng xoay quanh ngưng tụ trên
không trung, cuối cùng hóa thành một bông tuyết thật lớn.
Liễu Bình nhìn về phía bông tuyết kia.
Chỉ thấy trong bông tuyết, hàng trăm vạn đóa hoa linh ngọc tụ lại với nhau,
quay chung quanh một đóa hoa sen thánh khiết.
Tên hoa sen, một cô bé có khuôn mặt hồn nhiên non nớt bình yên ngồi ngay
ngắn, đang ngủ say.
Mà trên những đóa hoa do linh ngọc chạm trác thành có khắc đầy phù văn, hiển
nhiên cũng là pháp trận cao thâm đến cực điểm nào đó.
Trong bông tuyết, từng đợt từng đợt linh quang nhè nhẹ tỏa ra từ hoa linh ngọc,
hỗn hợp với bảy sắc màu trào ra từ hoa chân linh, hoàn toàn đi vào cơ thể cô bé
với tốc độ cực kỳ thong thả.
"Đây là tướng mạo vốn có của Tạ Đạo Linh sao?"
Liễu Bình không nhịn được mà hỏi.
"Bởi vì tổn thất không ít phân thân, nàng chỉ có thể tái hiện tới mức độ này."
Tạ Cô Hồng nói.
Hắn ta duỗi tay ấn ra một quyết.
Hư không lập tức mở ra.
"Chúng ta phải đi –– đi đến thời khắc nào đó trong tương lai, Tạ Đạo Linh sẽ
thức tỉnh nơi đó rồi rót pháp môn có thể khắc chế tà ma vào Lục Đạo Luân Hồi,
giúp Linh của Lục Đạo có được sức mạnh chiến thắng chúng."
Tạ Cô Hồng nói.
Liễu Bình nói: “Vậy nơi này thì sao?"
Tạ Cô Hồng nhìn thật sâu vào hắn và nói: “Khoảnh khắc này thuộc về người,
chúng ta không thể tiếp tục tham dự, còn về tình thế rốt cục sẽ phát triển tới
mức độ nào, chuyện này quyết định bởi ngươi."
Nói xong, hắn ta lui về phía sau, cùng đóa vạn hoa chi liên kia biến mất khỏi
trước mắt Liễu Bình.
Bọn họ vừa đi thì Liễu Bình đã nhìn về phía Huyết Vũ, không khỏi rơi vào trầm
tư.
Tạ Đạo Linh tìm được biện pháp đối kháng tà ma, hiện đang trù tính chuyện
tương lai.
Trong khoảnh khắc này.
Hình như đã không còn gì có thể làm.
Là như vậy sao? Không.
ổ
Còn có lá cờ thay đổi kỷ nguyên kia nữa....
Liễu Bình yên lặng suy tư trong đầu, rất nhanh đã tìm được tà ma chi pháp mà
Tạ Đạo Linh đặt trong võ kinh.
Hiện giờ, Huyết Vũ là người, hắn mới là tà ma.
Không bằng đoạt lấy lá cờ xí kia đi! Hắn đi đến trước mặt Huyết Vũ, thấp giọng
niệm chú.
Chỉ trong mấy phút.
Chỉ thấy bạch cốt đại kỳ trào ra vô số màu đen kia lặng lẽ hiện lên từ sau lưng
Huyết Vũ.
Liễu Bình tiến lên một bước, nắm lấy đại kỳ.
Chỉ một thoáng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ đại kỳ: “Kẻ cầm cờ có ở
đây không?"
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, cũng không màng gì nhiều, lập tức phát động sức
mạnh “Nghệ Thuật Gia”.
Chỉ thấy hắn lập tức biến thành dáng vẻ của Huyết Vũ, mà Huyết Vũ lại bị hắn
giấu trong hư không.
Vừa làm xong tất cả, trên đại kỳ máu đen đã hiện ra từng gương mặt dữ tợn.
Một gương mặt nhìn vào Liễu Bình rồi mở miệng nói: “Tạ Đạo Linh tổn thất
quá nhiều phân thân, đã không đáng sợ nữa, chỉ cần không cho ả và Thuật Linh
tận thế kia của ả gặp nhau thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề."
"Hiện tại, kẻ cầm cờ, bắt đầu triệu hoán kỷ nguyên đi!"
"Lần này chúng ta sẽ hoàn toàn đánh bại ả."