Đông! Đông! Đông! Tiếng trống trận nhanh như mưa rào.
Trên mặt đất, trận quyết chiến của Nhân tộc và yêu ma từ từ kéo ra màn che.
Nhưng ở ngoài chiến trường, sâu trong không gian, trên đám mây.
Trên một áng mây.
Nam nhân kia đúng đưa lưng về phía Liễu Bình, trong tay cầm một đóa hoa
trắng, hắn hỏi: “Phải không? Đây là thời khắc lúc trước, trong nháy mắt thời
gian tử vong sao?"
"Xác thật là trong khoảnh khắc này, xin hỏi các hạ là ai?"
Liễu Bình ôm quyền và nói.
Hắn nhìn lệnh bài bên hông nam nhân kia.- - Đó là lệnh bài của sư phụ.
Chỉ khi nào được sư phụ cho phép, trên lệnh bài mới sinh ra dao động linh lực
chính xác, coi như đại diện cho bản nhân sư phụ.
Lệnh bài không thành vấn đề.
Có lẽ nam nhân này là chiến hữu của sư phụ?
"Rất nhanh tà ma sẽ phát hiện nơi này, số lượng của chúng vượt qua dự đoán
của bất cứ kẻ nào, căn bản không ai có thể ngăn cản."
Nam nhân nói.
"Ý ngài là?"
Liễu Bình nói.
"Trên trời dưới đất, chỉ có ta có thể cản trở chúng một chút-- Thời gian cấp
bách, ngươi mau đi tìm Tạ Đạo Linh đi."
Nam nhân nói.
"Nàng ẩn nấp ở nơi nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Trong rất nhiều đoạn ngắn của Mộng Cảnh, những đoạn ngắn người từng trải
qua đó."
Nam nhân nói.
"Vậy làm phiền các hạ rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?"
Liễu Bình nói.
Chỉ thấy nam nhân cười ngạo nghễ, tùy tiện tung bạch hoa ra.
Đóa hoa kia bay lên cao cao theo làn gió mát, đi xa giữa những áng mây, rất
nhanh đã không biết tung tích.
ồ
Nam nhân mở miệng nói: “Ta chính là Vực Sâu chi Vương, sứ đồ bị lưu đày, sa
đọa không ai có thể sánh bằng, đệ nhất nhân trên tinh quan, Nguyên Lực chi
Chủ vô cùng vĩ đại, ngươi có thể gọi ta là Mạc."
"Làm phiền các hạ rồi, vậy ta lập tức đi tìm phân thân của Tạ Đạo Linh-- Ngài
thật sự có thể chống chọi với tà ma đúng không."
Liễu Bình nói.
"Đương nhiên, người chỉ cần đi hành động."
Nam nhân ôm hai tay, dựng thẳng ngón cái lên, ý bảo hắn hoàn toàn có thể yên
tâm.
Liễu Bình gật gật đầu, xông thẳng xuống từ đám mây.
Trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trên chiến trường ánh vào thần niệm của hắn.
Trên đầu một nữ tu lập tức trong đó hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Phân thân của
Tạ Đạo Linh."
Nơi này có một phân thân! Trong lòng Liễu Bình khẽ động, lập tức truyền âm
với nữ tu kia: “Ngươi biết mình là ai không?"
Nữ tu liếc hắn một cái, truyền âm đáp lại: “Không cần nhiều lời, trên người của
ngươi có giọt máu thời gian kia, có thể mở ra một mặt khác của thời gian, giúp
ta đi dung hợp với những ta còn lại đi."
"Được!"
Liễu Bình còn ở giữa không trung mà cánh tay đã đón gió run lên, tay áo lập tức
mở rộng.
-- Tay áo càn khôn! Nữ tu kia lập tức biến mất khỏi chỗ đó.
Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng đánh kinh thiên động địa.
Hình như nam tử anh tuấn vĩ ngạn kia bị cái gì hung hăng đánh trúng, cả người
hóa thành ánh chớp, xẹt qua phía chân trời đằng xa.
Nhưng dù bị đánh tan tác như vậy, hắn vẫn bày ra tư thế chiến đấu cực kỳ
phong cách, lạnh lùng nói: “Còn có thể đón được chiêu thức mạnh nhất của ta,
lần này tha cho các ngươi một mạng, lần sau đừng rơi vào tay ta nữa!"
Nói xong thì phun ra một búng máu, lăn vào trong hư không, biến mất tăm hơi.
"."
Liễu Bình.
Cái gì vậy.
Nhiều danh hiệu như vậy mà kết quả không chống chọi được một chiêu luôn
sao? Hắn lại nhìn lên áng mây, chỉ thấy một quái vật màu đen khổng lồ chưa
bao giờ gặp qua lặng lẽ xuất hiện.
ầ ố
Là tà ma! Không chỉ là một kẻ cầm cờ, mà là tà ma càng cường đại, số lượng
càng nhiều! Tà ma cầm đầu kia có ba gương mặt, sáu con mắt đang cùng nhìn
xuống chiến trường phía dưới.
Liễu Bình sớm đã phát động “Nghệ Thuật Gia”, cả người trốn vào hư không,
còn không quên tiện tay thả ra một hư ảnh hóa thành nữ tu kia, đúng chung một
chỗ với các tu sĩ.
"Đi!"
Thân thể Liễu Bình khẽ động, nấp vào hư vô, dùng tốc độ cao nhất bay vút về
phía trước, trực tiếp rời khỏi chiến trường.
Gần như trong nháy mắt.
Toàn bộ đoạn ngắn Mộng Cảnh tan đi từ chung quanh hắn.
Hắc ám.
Hắc ám vô biên bao phủ tất cả.
Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trước một doanh trại tạm thời, tất cả chung
quanh đều là một địa mênh mông vô bờ.
Một người tu hành đúng cách đó không xa, mỉm cười và nói: “Đạo hữu, ngươi
đã trở lại."
-- Đó là tu sĩ dùng linh dược trị thương cho Liễu Bình vào thời khắc này.
"Ngươi quen biết ta?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Tà ma sắp tới rồi, nơi này có một khối thi thể là phân thân của nàng, người
mau thu lấy rồi rời khỏi nơi này đi."
Người tu hành chỉ vào một khối quan tài và nói.
Liễu Bình nhìn lại cơ quan tài kia, quả nhiên nhìn thấy một hàng chữ nhỏ hiện
lên trên quan tài: “Phân thân của Tạ Đạo Linh."
Liễu Bình vung tay lên, thu nó vào ống tay áo.
"Tà ma đã chiếm cứ đoạn ngắn chiến trường Mộng Cảnh này, rất nhanh sẽ đến
đây, người phải nhanh chóng đi đến Mộng Cảnh tiếp theo."
Người tu hành nói.
Sau lưng hắn, một rồi lại một thanh trường kiếm theo đó mà hiện lên.
Tổng cộng có bảy thanh.
Trên đầu người tu hành toát ra hai hàng chữ nhỏ: “Thất Kiếm chi Chủ, Tạ Cô
Hồng."
"--Nhân tộc cực cổ, cung chủ của Hoàng Vân Thiên Cung."
Hắn ta duỗi tay nắm lấy một thanh trường kiếm, quát: “Ta tới ngăn chặn chúng
một lúc, ngươi mau đi!"
"Đi!"
Mộng Cảnh chung quanh hoàn toàn tiêu tán.
Lại một Mộng Cảnh theo đó mà hiện ra, bày ra cảnh tượng hoàn toàn mới.
Ám Vụ trấn.
Tửu quán.
Thủ lĩnh gác đêm dẫn theo một đám tiểu đệ, ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh
Liễu Bình.
"Tới đây, chúc mừng hôm nay chúng ta có chức nghiệp trị liệu gia nhập."
Thủ lĩnh nói.
Mọi người cùng nâng ly rượu lên, cụng ly.
Liễu Bình uống một hơi cạn sạch.
Người hầu bỗng bung một ly rượu Cocktail lên.
"Nữ sĩ bàn bên cạnh gọi cho người, nhưng nàng có vấn đề muốn hỏi."
Người hầu nói.
Liễu Bình nhìn lại ghế dài bên cạnh.
Chỉ thấy một nữ tử bên hông vác trường đao sáng như tuyết đang gật đầu thăm
hỏi về phía hắn.
Bên cạnh nàng có năm sáu nữ tử đang ngồi.
Trong đó có hai nữ tử đã từng bị Vong Xuyên kêu gọi đến.
Trong các nàng, một người mặc chiến phục màu ngân bạc bó sát người, một
người mặc váy dài màu đỏ, đều gật gật đầu với hắn.- - Đều đã tới rồi.
"Vị nữ sĩ kia hỏi, rõ ràng người biết đao pháp là duy tráng duy liệt, thẳng tiến
không lùi, vì sao lại ít khi dùng ra đao thuật như vậy."
Người hầu tiếp tục nói.
Liễu Bình không cần nghĩ ngợi mà nói: “Bởi vì ta không thể chết được."
"Vì sao không thể chết được?"
Nữ tử hỏi từ đằng xa.
"Chết trận rất dễ, càng khó hơn tồn tại, tồn tại mới có cơ hội đi chiến thắng
tuyệt vọng."
Liễu Bình nói.
Nữ tử ngẫm nghĩ, sau đó đứng lên và nói: “Rượu là của ngươi, ta đi ra ngoài
thay người ngăn chặn tà ma."
Nàng nắm chuối trường đao này, đi về hướng của quán bar.
"Còn chưa thỉnh giáo tên họ các hạ."
Liễu Bình nói.
"Về sau người sẽ biết."
Nữ tử nói.
Những nữ tử khác đi theo nàng cùng ra bên ngoài tửu quán.
Nữ từ dáng người cao gầy cuối cùng hành lễ về phía Liễu Bình, ôn nhu nói: “Đa
tạ các hạ truyền võ kinh cho ta, thời gian cấp bách, ngày sau gặp lại."
Nói xong thì nàng ta cũng đuổi theo những nữ tử khác, đi ra khỏi tửu quán.
Trong chớp mắt cánh cửa mở ra.
Liễu Bình thấy bên ngoài chợt xuất hiện rất nhiều hắc ảnh mơ hồ dữ tợn.
Nhưng người trong quán bar lại không hề phát giác.
Bọn họ dựa theo phản ứng vốn có của Mộng Cảnh, làm ra động tác ban đầu, nói
những lời sớm đã nói qua....
Thời gian cấp bách