Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1242

Chỉ một thoáng.
Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành tầng tầng lớp lớp quang ảnh, sôi nổi tan
đi, lại cấu thành một cảnh tượng hoàn toàn mới.
"Đây là?"
Nữ vu hỏi.
"Dùng thời gian để cân nhắc thì đây là thời khắc lúc trước chuyển hóa từ tà ma
thành nhân loại."
Liễu Bình nói.
Nữ vu gật gật đầu, thấp giọng niệm tụng vài chú ngữ.
Nàng bỗng hóa thành hư ảnh, bay vút qua rồi hoàn toàn đi vào thi thể của Huyết
Vũ.
Cứ như vậy, Huyết Vũ lại tỉnh lại lần nữa, tất cả mọi thứ của ả đều không trốn
khỏi sự khống chế của nữ vu.
Bởi vì nữ vu trốn trong thân thể ả, cùng trải qua mọi chuyện với ả, nắm giữ suy
nghĩ trong lòng ả vào mọi thời khắc!
"Cho những người đó đi, để nàng sống lại."
Liễu Bình nói.
"Không thành vấn đề."
Biến Hóa Sư nói.
Gã biến mất khỏi chỗ đó.
Cùng lúc đó, những người tu hành kia cũng biến mất sạch sẽ.
"Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?"
Trĩ Thiên Nữ cảm thấy hứng thú mà hỏi.
"Để ả thức tỉnh –– Ngươi nhìn thì sẽ biết."
Liễu Bình nói.
Trĩ Thiên Nữ lại cong tay khẽ búng ra lần nữa.
Liễu Bình lập tức phất tay, buông ra một tấm màn hư vô, bao phủ hắn và Trĩ
Thiên Nữ lại.
Trên mặt đất.
Huyết Vũ mở to mắt.
Lúc này là vào ban đêm, sắc trời đen nhánh như mực.
Á đứng lên, nhìn lại chung quanh, chỉ thấy nơi này là một bãi tha ma.
"Nơi này là..."
Trên mặt Huyết Vũ lộ ra chút ngơ ngẩn.
Ngàn dặm cô phong, bốn bề vắng lặng, chỉ có gió mạnh thê lương khóc lóc.
"Không sai, nơi này là thời khắc ta vừa trở thành nhân loại."
Nữ tử dần lộ ra vẻ mặt suy tư.
Ả nhìn mồ mả chung quanh, cảm nhận được cảnh tượng thế giới giống lúc trước
y như đúc.
"... Là nơi này, nhưng hình như có cái gì không nhớ ra được."
"Chẳng lẽ ta trọng sinh?"
"Không có giải thích nào khác, quả nhiên ta là bất tử, bởi vì ta vốn không phải
nhân loại."
Huyết Vũ đi trở về, ngồi xuống nắm mồ rồi nhắm hai mắt tiến vào định cảnh.
Lần này, ả không thể sơ suất như vậy nữa.
Nhất định không thể để lộ Cửu U chi pháp mà ả đã học! Liễu Bình đứng xa xa
quan sát, nhẹ nhàng nói: “Hình như đã thành công, nhưng phải hoàn toàn bày ra
những chuyện ả trải qua ở thế giới kia, còn phải nhờ người thủ hộ Mộng Cảnh
hỗ trợ."
"Không cần làm phiền nó, để ta trong cấu thế giới này, làm nó trở lại cường độ
thế giới trước đó."
Trĩ Thiên Nữ ấn tay lên mặt đất.
Ngay lập tức.
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp ảo giác tản ra từ bên ngoài vị trí của Huyết Vũ, toàn
bộ thế giới đang nhanh chóng thoái hóa.
Vô số quan tài cất chúng sinh vào, trực tiếp thoát ly thế giới này, biến mất trong
hư không.
Mà linh khí, diện tích địa vực, dân cư, trình độ văn minh của thế giới này đều
bắt đầu không ngừng lùi lại.
Toàn bộ thế giới rơi vào binh hoang mã loạn.- - Đây đúng là thế giới tu hành
trước đó của Huyết Vũ!
"Thành công!"
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Kế tiếp chúng ta làm gì? Còn cần đi cứu phân thân khác không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, chúng ta phải đi cứu các phân thân khác --cứu về được càng
nhiều phân thân thì sức mạnh của nữ vu càng cao, có thể không ngừng cảm ứng
tất cả ký ức của Huyết Vũ, từ đó thu hoạch tri thức và kỹ năng của tà ma."
Trĩ Thiên Nữ nói.
ồ ấ ầ
"Trong thành thị vừa rồi cũng không nhìn thấy phần thân của ngươi."
Liễu Bình nói.
"Ta không thể bị tà ma tìm được, cho nên phân thân mạnh nhất hóa thành tù
nhân, tự mình phong ấn, chờ đợi có người cởi bỏ Thế Giới Diệt Vong Tam
Trọng Tấu, mà các phân thân khác thì trốn tránh trong một thuật pháp thời gian
cuối cùng."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Thuật pháp thời gian sao..."
Liễu Bình nói.
Trĩ Thiên Nữ nhẹ nhàng nói: “Vào thời khắc Thời Gian chết trận, hắn đã dùng
giọt máu cuối cùng để thi triển thuật này."
"Là cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Nó sẽ biến tất cả thành một loại kết cấu –– Tựa như đồng tiền này, là một hình
tròn, hơn nữa có hai mặt."
Trĩ Thiên Nữ nắm một đồng tiền trong tay và nói.
"... Quá thâm ảo, người bình thường không lý giải nổi, cũng chỉ có ta mới có thể
vừa nghe là hiểu."
Liễu Bình nói.
Trĩ Thiên Nữ cười rộ lên.
"Thời gian có thể nhìn thấy tất cả, biết được tình hình đại khái trong nháy mắt
này, cho nên hắn đạo thuật này đang nằm trên người của ngươi."
Nàng nói.
"Trên người ta?"
Liễu Bình kinh ngạc nói lặp lại.
"Vào thời khắc Thời Gian chết trận, hắn lấy giọt máu cuối cùng thi triển thuật
thời gian chí cường này... Nữ sĩ Huyền Bí là người yêu của hắn, nàng có cách
để kích hoạt nó."
Trĩ Thiên Nữ nói.
Nữ sĩ Huyền Bí lặng lẽ xuất hiện, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Liễu Bình.
"Ngươi chuẩn bị xong chưa? Đi đến mặt trái của thời gian để cứu hết phân thân
của nàng ra."
Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.
"Thời gian thật sự có hai mặt? Ta phải đi đến đó như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Ký ức."
ề ắ
Nữ sĩ Huyền Bí nói ngắn gọn.
"Vào khoảnh khắc sinh mệnh đối mặt với nguy hiểm cực độ, ngẫu nhiên sẽ vượt
qua hạn chế thời gian, nhìn thấy tất cả quá khứ mà mình giấu kín trong trí nhớ."
Trĩ Thiên Nữ giải thích.
Hai nàng cùng nhìn hắn.
Nữ sĩ Huyền Bí nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình, nói khẽ: “Hiện tại chúng ta chỉ
có thể trông cậy vào ngươi."
"Chúng sinh cũng như thế."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Không có đường lui khác, ta chỉ có thể toàn lực hành động."
Liễu Bình nói.
Hai nàng và nhau gật gật đầu.
Nữ sĩ Huyền Bí thấp giọng niệm tụng chú ngữ, bỗng quát: “Lấy toàn bộ sức
mạnh của ta, kêu gọi giọt máu thời gian, lệnh cho thời gian lật ngược lại, hiện ra
tất cả những thứ nó che giấu!"
Liễu Bình chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn bao lấy hắn, kéo mạnh hắn vào
hư không-- Chỉ một thoáng.
Cảnh tượng chung quanh biến mất.
Nữ sĩ Huyền Bí và Trĩ Thiên Nữ cùng đi xa.
Tất cả đều không thấy đâu nữa.
Trong Mộng Cảnh vô tận, Liễu Bình như thấy được một giọt máu.
Trong lòng hắn lập tức sinh ra một cảm ngộ -- “Máu của Thời Gian...."
"Thì ra tất cả mọi chuyện ta và tất cả chúng sinh trên Vĩnh Dạ và Luyện Ngục
Thần Trụ trải qua đều nằm trong nháy mắt này, trong nháy mắt nó nhỏ giọt."
"Đây là khoảnh khắc Thời Gian chết trận."
Máu.
Rốt cuộc cũng nhỏ giọt.
Khi giọt máu này rơi xuống, rõ ràng Liễu Bình thấy được cả đời của hắn, thẳng
đến thời khắc cuối cùng kia-- Đó là năm 181 Thái Bình.
Vạn Nhận bình nguyên.
Thuật pháp bay loạn, đao kiếm reo hò, huyết quang loạn thế.

Bình Luận (0)
Comment