Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1241

Chữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng ở giữa không trung: “Xét thấy người thành công thu
hoạch tất cả suất diễn, ngươi sẽ thức tỉnh sức mạnh hoàn toàn mới."
"Chúc mừng."
"Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn: Nghệ Thuật Gia."
"Hóa thật thành hư, hóa hư thành thật, thậm chí tất cả kỹ năng biểu diễn cũng hạ
bút thành văn."
"-- Ngươi không thể chiến thắng kẻ địch, nhưng người vẫn đi về hướng thắng
lợi, bởi vì người giỏi về sáng tạo tất cả lừa gạt."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ.”.
Lão đạo xua xua tay, nghiêm nghị nói: “Nghiêm khắc mà nói, rất nhiều thứ đều
là người tự thức tỉnh, thật ra ta không tính là sư phụ của ngươi."
"Chỉ cần từng dạy ta thì đều có thể gọi là sư phụ."
Liễu Bình nói.
"Cái này ta cũng đồng ý, nghe đạo có trước có sau... A, sai rồi, ta vẫn không thể
coi là sự phụ ngươi, thôi bỏ đi, chuyện ở nơi này quá phức tạp, sau này chúng ta
lại bàn tiếp."
Lão đạo thở dài và nói.
"Sư phụ, đi, chúng ta đi cứu phân thân của vị Tạ Đạo Linh kia."
Liễu Bình nói.
"Không vội, người phải truyền sức mạnh tà ma cho ba vị phân thân mạnh nhất
kia trước, các nàng sẽ phân tích mọi thứ của tà ma, tìm ra càng nhiều phương
pháp ứng phó, rót vào trong Lục Đạo Luân Hồi."
Lão đạo nói.
"Nàng không sợ sức mạnh của tà ma?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi là thuật của nàng, còn không sợ sức mạnh tà ma, thậm chí
có thể chuyển hóa kẻ cầm cờ thành nữ tử có nhân tính, huống chi là bản nhân
nàng?"
Lão đạo nói.
"Vậy thì không thành vấn đề, đúng lúc ta có một ít ý tưởng có thể thử xem."
Liễu Bình nói.
ể ấ
"Đó là chuyện của ngươi, ta không thể can thiệp, từ giờ trở đi, tất cả những
chuyện của đời sau sẽ sinh ra kết quả chân chính theo hành vi của ngươi."
Lão đạo ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy trên bầu trời, từng ngôi sao trời yêu dị thoáng hiện.
Chúng như có sinh mệnh, bắt đầu bay về hướng thành thị bên này.
Một hàng chữ to huyết sắc lập tức nhảy ra: “Tà ma đã đến!"
Lão đạo vỗ vỗ bụi trên người, thở dài và nói: “Ta đi đánh một trận, tranh thủ
thời gian cho ngươi."
Trong hư không sau lưng lão bỗng hiện ra vô số thanh trường kiếm.
Những thanh trường kiếm cùng tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Một thanh cực kỳ giản dị trong đó bỗng cất tiếng nói hồn hậu như núi: “Là chơi
hội đồng, hay là quất từng con một nào?"
"Nơi này chỉ có ta, đương nhiên là một mình ta tới cản chúng nó –– Ngươi nói
chuyện chú ý chút đi."
Lão đạo bất đắc dĩ mà nói.
Một thanh trường kiếm khác hung ác gõ một cái lên chuôi kiếm lên tiếng vừa
rồi, gõ đến mức nó hoàn toàn lún vào bức tường sau lưng.
"Công tử chớ trách."
Một thanh trường kiếm có bề ngoài thon dài, sáng ngời như dòng thu thủy vang
lên một giọng nữ.
"Cho nó một bài học cũng tốt."
Lão đạo nhún vai và nói.
Lão lại nhìn về phía Liễu Bình, nói: “Ba phân thân quan trọng nhất đang chờ
ngươi, ta không thể can thiệp chuyện ở nơi này nữa, chỉ có thể dựa vào chính
ngươi."
"Chờ một chút,"
Liễu Bình mở miệng nói: “Vừa rồi sư phụ nói đời sau –– nếu có hậu thế, chẳng
lẽ kết quả ở nơi này đã được định sẵn?"
Chuôi trường kiếm kia bỗng nói: “Công tử, các ngài nói thêm vài câu đi, ta
xông lên trước."
"Được."
Lão đạo gật đầu.
Chỉ thấy trường kiếm chấn động, bỗng hóa thành dáng vẻ của lão đạo, xông lên
không trung, bay về hướng những sao trời yêu dị đó.
Một thanh trường kiếm khác phát ra tiếng kêu “Ong ong"
khe khẽ, lao theo giống như một con cá.
ố ể ề
Lúc này chuối trọng kiểm bị đập vào vách tường lung lay bay trở về, dừng lại
trong tay lão đạo.
Lão đạo nhìn trường kiếm trong tay, nói: “Không thể nghĩ rằng tất cả mọi
chuyện của đời sau đều đã được định sẵn."
"Vì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngươi còn nhớ phán đoán suy luận có liên quan đến “Con cá đang bơi"
mà chính người từng nói không?"
Lão đạo hỏi.
"Đã rõ... Cá thì vẫn là cá, nhưng ngoài những sự kiện đã cố định ở đời sau ra, sẽ
phát sinh thêm cái gì thì vẫn phải xem nơi này."
Liễu Bình nói.
"Không sai, nơi này thật sự là khoảnh khắc quyết định tất cả."
Lão đạo nói với giọng điệu thâm trầm: “Trước và sau khoảnh khắc chúng sinh
tồn tại luôn là bóng tối, chỉ có liều mạng giãy giụa trong khoảnh khắc này, cướp
lấy một đường sinh cơ thì tương lai mới có thể dựa vào sinh cơ này để liều
mạng giành lấy thắng lợi chân chính."
"Đã rõ."
Liễu Bình nói.
Hắn cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lại góc đường bên kia.
Trĩ Thiên Nữ dựa vào vách tường, đôi tay ôm ngục, hình như đang chờ hắn.
"Ta đi đây."
Liễu Bình nói.
"Đi đi, tất cả kết cục của chúng ta là do người quyết định."
Lão đạo cười với hắn, thân thể bỗng hóa thành một kiếm quang mãnh liệt tận
trời rồi lao đi.
Liễu Bình đi về hướng Trĩ Thiên Nữ.
Trĩ Thiên Nữ truyền âm: “Tìm một chỗ, truyền hết tri thức tà ma người đạt được
cho ta."
"Không thành vấn đề... Nhưng tất cả những điều ta đoạt được, vẫn không bằng
kẻ cầm cờ."
Liễu Bình nói.
"À? Chẳng lẽ ngươi có ý tưởng tốt hơn?"
Trĩ Thiên Nữ cảm thấy hứng thú mà hỏi.
"Nếu thật sự muốn thắng một trận, ta cũng có một ý tưởng mới."
Liễu Bình nói.
"Ta tin tưởng."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Ngươi tin ta?"
"Chuyện người làm đã sớm chứng minh bản thân ngươi."
Vùng ngoại ô.
Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía chiến trường kia.
Huyết Vũ đang đánh nhau với vài tên tu sĩ.
"Mau nói! Rốt cuộc người tu hành như thế nào, vì sao mới nhập đạo thời gian
ngắn như vậy mà đã phi thăng lên thế giới này?"
Một tu sĩ quát.
Bọn họ bao vây Huyết Vũ ở chính giữa, không ngừng tiến lên công kích.
Liễu Bình nói: “Để ả cận kề với cái chết."
"Ngươi xác định?"
Trĩ Thiên Nữ hỏi.
"Xác định."
Liễu Bình nói.
Trĩ Thiên Nữ cong ngón tay rồi búng ra.
Trong chiến trường, Huyết Vũ lập tức ngã xuống mặt đất, mất đi sinh cơ.
Những người tu hành đó đều hơi bất ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Bình bay vút qua, lấy ra một hồ lô rồi rót nước Vong Xuyên bên trong vào
miệng Huyết Vũ.
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
Trĩ Thiên Nữ đứng một bên mà hỏi.
"Ngươi biết thuật đoạt xá ký sinh không?"
Liễu Bình hỏi.
"Không, nhưng nữ vu thì biết."
Trĩ Thiên Nữ nói.
Nữ vu lặng lẽ xuất hiện, nhìn lại Huyết Vũ.
"Ta hiểu rồi,"
Nữ vu tán dương: “Không hổ là ngươi, thật ra biện pháp này mới là tốt nhất."
Biến Hóa Sư cũng đi ra, soi mói mà nói: “Nhưng nơi này có một vấn đề –– Làm
sao mới không bị ả phát hiện."
Liễu Bình nói: “Nơi này không có thời gian."
"Cho nên?"
ế
Biến Hóa Sư hỏi.
Liễu Bình duỗi tay, cách hư không mà ấn xuống -- Sức mạnh Nghệ Thuật Gia!

Bình Luận (0)
Comment