Liễu Bình ngửa đầu nhìn lên.
Không trung đen tối.
Quái vật khổng lồ bay ngang qua không trung, gần như hoàn toàn che đậy ánh
mặt trời.
Toàn thân con quái vật kia cấu thành từ vô số cái đầu.
Nhân loại, yêu thú, ma quỷ và những thứ không rõ.
Mỗi một cái đầu cùng nhắm miệng lại, sau đó lại cùng há ra.
Vô số những công kích, những đòn tấn công hoa cả mắt phóng ra từ mỗi cái
miệng mở ra.
Khắp không trung, tu sĩ nhân loại phụ trách công kích không ngừng bị đánh
chết, thi thể ngã xuống nước sông.
"Đây là... Vật diễn sinh ra từ tận thế đã thoát ly khống chế, bị lũ tà ma dùng để
diệt sạch tất cả chúng sinh."
Liễu Bình thầm nghĩ trong lòng.
"Ít nhất cần hai tu sĩ Phong Thánh cảnh thì chúng ta mới có thể đối phó nó."
Nam tử trẻ tuổi tên là Cổ Thanh Sơn nhìn không trung và nói.
"Nhưng các thánh nhân sớm đã ngã xuống."
Một tướng quân khác suy sụp thở dài.
"Xem ra cho dù là thế giới hiện thực, hay là nơi này, đều chỉ có thể đi về hướng
hủy diệt."
Lại một tướng quân thở dài và nói.
Tiếng nhốn nháo ầm ĩ trong quân doanh dần dần yên tĩnh lại.
Gió lạnh thổi quét.
Trong gió là một mảnh tĩnh mịch.
Các tu sĩ ngừng mọi chuyện đang làm lại.
Ở trước mặt ma thần cuối cùng, tất cả hành động đều có vẻ buồn cười mà không
hề có ý nghĩa.
Các tu sĩ đứng lặng bất động, tựa như tùng pho tượng.
Không cam lòng, phẫn nộ và tuyệt vọng thống khổ đan chéo thành biểu cảm
vặn vẹo trên mặt bọn họ.
Liên tục có nữ tu khóc thành tiếng.
Không có cách nào.
Không có cơ hội.
ấ ề ắ ắ ế ồ
Tất cả đều tới thời khắc sắp chung kết rồi.
Liễu Bình trầm ngâm mấy phút, sau đó đi ra từ đông đảo tu sĩ, bước từng bước
đi lên đài cao.
"Độc Cô tướng quân, làm sao vậy?"
Cố Thanh Sơn thận trọng hỏi.- - Đây là danh hào và thân phận mà Liễu Bình
bện ra cho chính mình.
Trước mắt bao người, Liễu Bình nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện, mở miệng nói:
“Có lẽ nếu chỗ chúng ta đánh thắng trận thì nơi khác sẽ không cần suy xét nên
chi viện cho chúng ta hay là Vương thành –– bọn họ sẽ kịp trở về cứu Vương
thành."
"Đúng vậy, đây là phương pháp duy nhất, nhưng lấy sức mạnh cá nhân ta, cho
dù hy sinh sinh mệnh cũng không thể chém giết ma thần này."
Cố Thanh Sơn nói.
Liễu Bình nín thở một khắc, thân thể từ từ trầm xuống, quỳ một gối xuống đất,
đôi tay ôm quyền.
"Cổ tiên sinh, ta nguyện đồng quy."
Hắn bình tĩnh nói.
Giờ khắc này, tất cả ồn ào náo động đều đã đi xa.
Trong sự im ắng tĩnh mịch, giọng nói của Liễu Bình truyền ra xa xa, phiêu đãng
qua lại trong toàn bộ quân doanh.
Một cảm xúc khó hiểu nảy sinh trong lòng mọi người.
Nữ tướng quân kia thấy thể thì lập tức hất giáp váy phết đất lên, quỳ một gối
xuống đất, nhìn Cố Thanh Sơn.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc vô song của nàng lộ ra vẻ thản nhiên siêu thoát sinh
tử.
Nàng ôm quyền mà nói: “Cổ tiên sinh, ta nguyện cùng người đồng quy."
Các tu sĩ yên lặng nhìn tình cảnh này.
Ngay sau đó, một rồi lại một tu sĩ quỳ một gối xuống đất, đôi tay ôm quyền.
Đám người như tỏa ra một sức mạnh dời non lấp biển, bọn họ đã biểu lộ tâm chí
của mình thông qua thứ sức mạnh này.
Khắp quân doanh, mấy vạn chức nghiệp giả và tu sĩ đều quỳ một gối xuống đất,
nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Mọi người lớn tiếng nói ra ý quyết tử của mình.
"Cố tiên sinh, ta nguyện đồng quy."
"Không bằng đồng quy."
"Đồng quy!”.
"Ta nguyện lấy máu của mình, đồng quy với tiên sinh."
Gió tây mãnh liệt.
Cổ Thanh Sơn đứng trong cơn gió, nhìn khắp chung quanh.
Toàn bộ quân doanh, trừ hắn ra thì không còn ai đúng.
Ai cũng quỳ một gối xuống đất, đôi tay ôm quyền về hướng hắn, trong mắt là
một mảnh kiên quyết.
Cổ Thanh Sơn chậm rãi quỳ một gối, ôm quyền nói về hướng mọi người: “Sinh
tử mà thôi, hôm nay ta đồng quy cùng chư quân."
Vừa nói hết lời, hắn ầm ầm bay lên trời.
Phía sau hắn, tất cả tu sĩ đều đã đứng dậy.
Mấy vạn người tu hành đồng loạt nhìn lên bóng dáng trên bầu trời kia.
Bay được một nửa, Cổ Thanh Sơn ngâm nga một tiếng: “Kiếm tới!"
Chỉ một thoáng, trăm ngàn phi kiếm xuất hiện trên hư không.
Những phi kiếm đó hăng hái giáng xuống, đi đến bên cạnh mỗi một tu sĩ.
Các tu sĩ duỗi tay bắt lấy thanh kiếm bên cạnh, bắt đầu thiêu đốt tu vi, sinh
mệnh, hồn phách của mình, rót tất cả sức mạnh vào phi kiếm.
Giờ khắc này, mọi người cùng quát lên: “Cùng quân đồng quy!"
Bọn họ hóa thành quang huy mãnh liệt, dung nhập vào trường kiếm trong tay.
Tất cả trường kiếm tự động bay lên, hợp thành một pháp trận phát ra quang huy
mãnh liệt hoàn chỉnh mà trật tự.
Bí pháp Kiếm Tiền-- Kiếm trận, Đồng Quy! Ong! Kiểm khí vang trời bùng nổ.
Núi sông loạn, phong vân khởi.
Ánh mặt trời bị ma ảnh che khuất.
Đột nhiên có kiếm khí tung hoành, xông thẳng về phía chân trời.
Cổ Thanh Sơn cầm một thanh trường kiếm trong tay, dựa vào kiếm trận, cứ bay
vút thẳng lên trời.
Hắn nhằm về phía ma thần.
Gân.
Càng gần.
Kiếm tiền cuối cùng trên thế giới phát ra một kích dùng hết sức lực vào thời
khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Kiếm xuất, vô hồi.
Kiếm quang lộng lẫy quét qua khắp không trung, loại trừ tất cả hắc ám.
Trong bóng đêm, hàng tỉ tiếng gào rống thống khổ vang vọng khắp cả hư
không.
Nhưng đúng lúc này, toàn bộ hình ảnh vận mệnh rơi vào trạng thái đình trệ vô
hạn.
Tất cả đột nhiên trở nên thong thả, mọi âm thanh đều đã biến mất.
Liễu Bình đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú vào tất cả sức mạnh trên người
Cô Thanh Son, sau đó bỗng nói: “Không đủ!"
Hắn vung tay lên.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi xác định
muốn dung nhập giao diện thao tác anh linh vào danh sách mà Thời Gian và
Huyền Bí chuẩn bị cho hắn?"
"Lấy sức mạnh do ta sáng tạo, lệnh cho tất cả sức mạnh dung nhập vào danh
sách chư giới tận thế, làm bạn với hắn ta!"
Liễu Bình nói.
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Xin hãy đặt tên cho danh sách."
Liễu Bình im lặng, mở miệng nói: “Khoảnh khắc chúng ta trải qua, trước sau
đều là ám dạ, nhưng bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả đều phải thay đổi."
"Anh linh đã là quá khứ, danh sách mới sẽ mang theo người xuyên qua thời
không, bắt đầu tất cả lại lần nữa."
"Đây là con đường đánh nát gông xiềng vận mệnh, bởi vậy ta nguyện gọi nó là
——"
"Chiến thần!"
Câu nói vừa dứt.
Tất cả mọi thứ khôi phục động tĩnh.
Trên bầu trời, Cổ Thanh Sơn chậm rãi mở miệng ra, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Ánh sáng càng mãnh liệt.
Một mảnh bạch quang bỗng tỏa ra trong thiên địa.
Bạch quang dần dần ảm đạm, hóa thành hư vô, sau đó là hắc ám.
Hình ảnh chỉ tới cảnh tượng này.
Cổ Thanh Son bỗng biến mất khỏi nơi đó.
Hắn thoát ly giờ khắc này, đi tới thời khắc mà tất cả cuộc chiến bắt đầu.
Tất cả mọi chuyện sắp được lặp lại.
Liễu Bình hơi mỉm cười, thân thể lui về phía sau.
Lần này, hắn sắp xuất hiện trong lịch sử hiện tại của Lục Đạo Luân Hồi.
Tất cả đều sẽ không như vậy nữa.