Đột nhiên.
Hư không chung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt.
Luyện Ngục thần chủ quay đầu lại nhìn, thở dài và nói: “Tạ Đạo Linh chiến
bại."
"Cái gì?"
Tâm thần của Liễu Bình chấn động, lập tức nhìn lại hư không.
Chỉ thấy thế giới sâu trong Lục Đạo Luân Hồi kia, Tạ Đạo Linh đã chuyển sinh
thành một người tu hành, nhưng trước sau vẫn không thể gặp lại Tận Thế chi
Thuật kia.
Hai tên thủ lĩnh tà ma dùng hết tất cả thủ đoạn, làm nàng và Thuật chia lìa, cuối
cùng sức mạnh của nàng đã khô kiệt, rốt cuộc cũng không thể chiến đấu với tà
ma nữa.
Hư không chợt lóe.
Hai bóng dáng lặng lẽ hiện lên.
Là Nữ sĩ Huyền Bí và Thời Gian chi Chủ.
"Liễu Bình, đừng vội cắn nuốt sức mạnh tà ma kia, trước mắt chúng ta chỉ còn
cơ hội cuối cùng."
Nữ sĩ Huyền Bí mặt đầy ưu sầu mà nói.
"Còn cơ hội à?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngươi quên rồi à? Thời gian chia thành hai mặt, trước mắt ta còn có thể phóng
thích thuật này một lần, khiến thời gian chia ra thành một mặt khác -- Đây là hi
vọng cuối cùng."
Thời Gian chi Chủ nói.
"Nếu lần này chúng ta vẫn thua..."
Liễu Bình nói.
"Vậy mới thật sự là kết thúc, bởi vì ngươi là tà ma, cho dù người thắng được tất
cả tà ma thì cuối cùng vẫn là kỷ nguyên chung kết của tà ma buông xuống,
chúng sinh sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình thoáng trầm mặc, mở miệng nói: “Ta đi giúp các ngươi một tay, xin
hãy giúp ta tạm thời trấn áp thi thể của mình ở nơi này, vào những lúc có thể
phân tâm, ta sẽ trở lại thân thể đã chết đi này, tiếp tục cắn nuốt sức mạnh."
Nữ sĩ Huyền Bí mở tay ra.
ồ ồ
Một ánh hào quang tràn ngập sức mạnh hủy diệt không ngừng bồi hồi trong tay
nàng.
"Đây là một sức mạnh tận thế tương đối cường đại, vốn là chuẩn bị của Tạ Đạo
Linh, hiện tại cứ dùng trên người của ngươi đi."
Thời Gian chi Chủ nói.
"Nó sẽ không định kỳ mà cọ rửa thân thể và chiến giáp của ngươi, tất cả tà ma
sống nhờ trên người ngươi không thể tránh né, chỉ có thể chịu đựng."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Nàng thả ra ánh sáng kia.
Ánh hào quang lập tức hóa thành cột sáng hủy diệt thông thiện triệt địa, lập tức
đánh vào chiến giáp khổng lồ.
Cả đám tà ma không chịu nổi sức mạnh này, sôi nổi ngã xuống từ chiến giáp,
hóa thành một loạt bộ xương khô màu đen, phải chịu đựng Luyện Ngục chi hỏa
thiêu đốt trên thần trụ, nhất thời không được thoát thân.
"Thành công!"
Thời Gian chi Chủ quát.
"Kế hoạch kế tiếp là cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta tới hấp dẫn sự chú ý của hai tên thủ lĩnh tà ma kia, người phải lập tức
tiến vào con sông dài thời gian của Lục Đạo Luân Hồi, tìm kiếm một cơ hội
thích hợp, đi trợ giúp Thuật Linh kia, giúp hắn có thể trở lại bên cạnh Tạ Đạo
Linh."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Rốt cục Thuật Linh kia là ai?"
Liễu Bình hỏi.
Nữ sĩ Huyền Bí và Thời Gian chi Chủ nhìn nhau.
"Ngươi... Rất quen thuộc hắn..."
Nữ sĩ Huyền Bí nhẹ nhàng nói.
Trong hư không đột nhiên truyền đến từng tiếng chấn động kịch liệt.
Hai tên thủ lĩnh tà ma phát ra tiếng gào phẫn nộ: “Thời gian... Huyền bí... Thì ra
các ngươi còn ẩn giấu một tuyến thế giới!"
"Làm vậy là vô dụng!"
Thời Gian chi Chủ giật mình, giữ chặt tay nữ sĩ Huyền Bí, nói với Liễu Bình:
“Chúng ta đi đây, cố hết sức tranh thủ cơ hội cho ngươi -- Dựa hết vào người
đấy!"
Câu nói vừa dứt.
Hai người lập tức biến mất.
ễ ắ ể
Chỉ còn lại Liễu Bình -- Hắn dùng ý niệm ngưng tụ thành thân thể, hóa thành
một nam tử mặc hắc giáp, lặng lẽ rời khỏi thần trụ, xuyên qua thời gian vô tận.
"Ta rất quen thuộc hắn... Sẽ là ai đây?"
Liễu Bình lẩm bẩm.
Hắn đứng trên con sông dài thời gian, nhìn vô số đoạn ngắn lịch sử sinh thành,
nhìn mọi thứ sinh diệt, dần dần hiểu ra thân phận của người kia.
Hắn giơ tay phóng ra sức mạnh Nghệ Thuật Gia, bắt đầu bên thân phận cho
chính mình.
Sau đó.
Lúc thời khắc kia tiến đến -- Liễu Bình bước một bước vào hình ảnh trong lịch
sử kia.
Tất cả từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Gió.
Lủa.
Khói.
Mùi máu tươi.
Nhiệt khí sôi trào.
Tiếng khóc kêu, chạy vội, nổ vang.
Vô số những chức nghiệp giả mặc các loại khôi giáp, cầm binh khí trong tay,
đang vượt qua một con sông rộng lớn.
Trên con sông, một hắc ảnh che trời du đãng qua lại.
–– hồng! Hắc ảnh phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc.
Chức nghiệp giả nhân loại vây công nó giống như sủi cảo mà sôi nổi rơi xuống
nước sông, hóa thành những thi thể trôi đầy mặt nước.
"Ma thần mạnh nhất ở chỗ này, chúng ta không qua được Ma Vân Giang rồi!"
Có người hoảng sợ kêu lên.
"Tình huống phía sau thế nào?"
Một giọng nói khác quát hỏi.
Liễu Bình theo tiếng mà nhìn về phía người nọ.
Chỉ thấy người đó mặc chiến giáp, cầm một thanh trường kiếm trong tay, đứng
trên một đài cao chỉ huy chiến đấu, bị tầng tầng lớp lớp chức nghiệp giả bảo hộ
bên trong.
Đây là một kiếm tiền.
Dáng vẻ của hắn có chút tang thương, trên mặt có mấy vết thương trông thật
ghê người, tràn đầy cảm giác mỏi mệt.
ể ắ ổ ấ ề
Năm tháng lưu chuyển, hắn cũng có vẻ càng trẻ tuổi.- - Tất cả mọi thứ đều
không ăn khớp.
Nhưng đôi mắt hắn lại không thay đổi.
Một đôi mắt sáng ngời, kiên định, không bị năm tháng thay đổi.
"..
Sư phụ..."
Liễu Bình nhẹ nhàng nói.
Đúng lúc này, không trung truyền đến một tiếng rống lớn.
Lại thấy một người đầy máu rơi xuống, lăn vài cái trên mặt đất, sau đó được
người khác nâng dậy.
"Mau nói."
Nam tử tuổi trẻ kia mở miệng nói.
Người tới không ngừng thở dốc, lớn tiếng nói: “Chức nghiệp giả phụ trách bảo
hộ Vương thành chín phủ căn bản không xuất hiện!"Li ê n h ệ z lô: 0 7 6 9 4 1 7
9 8 2
"Vương thành sắp đình trệ!"
Giọng nói của gã có chút kinh hoảng, mang theo sự tuyệt vọng không thể vãn
hồi.
"Thần linh của chúng ta đâu?"
Nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Thần linh còn đang chống cự!”.
"Không được, thần của chúng ta đánh không lại chúng, số lượng của chúng quá
nhiều."
Một quan chỉ huy khác nói.
"Đúng vậy, nhưng ma thần trên sông quá lợi hại, chúng ta không thể tách ra đi
chi viện."
Nam tử trẻ tuổi trầm giọng mà nói.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Liễu Bình tránh trong đám người, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.
Bởi vì chết ở nơi này, cho nên không thể gặp mặt Tạ Đạo Linh-- Là như vậy
sao? Thời Gian và Huyền Bí giấu hắn ta rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn chết trận ở
nơi này? Nếu đã chết, tất nhiên là đến Lục Đạo Luân Hồi đầu thai, uống xong
nước Vong Xuyên thì sẽ quên đi càng nhiều, lại đến một lần, lại phải trải qua vô
số trắc trở, hy vọng muốn gặp lại Tạ Đạo Linh sẽ càng thêm xa vời.
Bỗng nhiên có một nữ nhân mặc kim giáp bay tới từ phía sau.
Nữ nhân này thật sự tuyệt sắc vô song.
"Tướng quân du kích của Bách Hoa Tông, Vương Linh Tú tới."
Có người nói nhỏ.
"Vượng tướng quân, sao người lại tới đây."
Nam tử trẻ tuổi lấy lại tinh thần, lập tức hỏi.
"Cứ như vậy mãi thì chúng ta sẽ thua, có đúng không?"
Nữ tướng quân hỏi.
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Đúng vậy."
Nữ tướng quân thương cảm thở dài, nói: “Đáng tiếc sư tôn của ta không còn
nữa, đại sư huynh, nhị sư huynh cũng đã mất, chỉ còn lại một mình ta."
Nam tử trẻ tuổi không nói gì.
Nữ tướng quân lại nói: “Cố Thanh Sơn, ngươi là kiếm tiền còn sót lại của Nhân
tộc, ta nhớ người biết chiều bí kiếm thuộc về kiếm tiền kia, Đồng Quy."
Liễu Bình yên lặng lắng nghe.- - Hắn tên là Cổ Thanh Sơn, đó là tên của hắn
trong Lục Đạo Luân Hồi.
"Im miệng!"
Một tu sĩ Nhân tộc lòng đầy căm phẫn mà quát: “Một khi dùng đến Đồng Quy,
Cố tiên sinh cũng sẽ thân vong!"
Nam tử trẻ tuổi ngăn lại người nọ, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ta biết nhất kiếm
kia."
Nữ tướng quân nói: “Ta nguyện hy sinh tánh mạng và tất cả tu vi của mình, giúp
người phát động chiều kiếm thuật kia."
Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi, trong mắt tỏa ra thần thái sáng ngời.
"Chúng ta đã không có cách nào, chỉ còn nhất kiếm này có thể phá nhân quả, có
thể trảm tất cả, xin Cổ tiên sinh thành toàn."
Nàng nói.
Nam tử trẻ tuổi nhìn hắc ảnh thật lớn trên bầu trời, chua xót cười.
"Ma thần này là binh khí chung cực của yêu ma,"
Hắn chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào tánh mạng của người và ta thúc giục nhất kiếm
này thì căn bản không thể chiến thắng ma thần cuối cùng kia."
-- Ma thần cuối cùng.