Mèo đẩy hai móng về phía trước.
Hư không lập tức mở ra một cánh cửa màu đen đậm.
Liễu Bình không tự chủ được bị cánh cửa kia hút vào.
Vào thời khắc cuối cùng, hắn quay đầu lại nhìn về phía mèo.
Mèo nói: “Cổ lên, ta chờ người ở bên ngoài."
"Được, ta sẽ nhanh thôi."
Liễu Bình nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Hắn hoàn toàn đi vào cánh cửa đen đó, biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, cánh cửa đen cũng theo đó mà tan biến trong hư không.
Tất cả cứ như chưa từng xảy ra.
Mèo chậm rãi đáp xuống mặt đất, dùng móng vuốt xoa xoa mồ hôi không tồn
tại trên trán, nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi.
"Cách tiến cử này thật mệt, phía bên kia rốt cuộc là dạng Linh gì?"
"Hy vọng Liễu Bình có thể thành công!”.
"Dù sao... Cũng chỉ có một người quan tâm ta."
Nó nhỏ giọng lầu bầu, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua nồi cháo kia.
"Lại ăn chút được không nhỉ? Không được, sẽ béo."
Nói xong.
Mèo lại múc cho mình cho một chén cháo rồi chậm rãi ăn.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bên ngoài võ quán bỗng vang lên một loạt âm thanh như thiết bị phi hành đáp
xuống.
"Hả? Có người tới?"
Mèo lập tức dừng lại.
Nó đang muốn hành động thì cánh cửa võ quán bỗng bị đá văng, mấy chục
bóng dáng lao ngay vào.
Ngay sau đó.
Một giọng nói lười biếng vang lên: “Thật là một đám vô dụng, cả chơi một chút
cũng làm hỏng được-..."
ắ ố
"Bỏ đi, ta tự tới bắt người thì tốt hơn."
Con mèo lập tức biến thành Sơ Vân Thường, bày ra quyền thể ngay tại chỗ,
nàng nói: “Các ngươi là ai?"
Hai hàng võ giả im lặng không lên tiếng.
Chỉ có hắc ảnh đứng ở chính giữa mở miệng nói: “Sơ Vân Thường, ngươi đã
đột phá, nói cách khác, người đạt được một cơ hội tiến cử, có đúng không?"
"Đúng thì thế nào?"
Sơ Vân Thường cười lạnh nói.
Nàng miễn cưỡng đúng, nhưng trong lòng lại không ngừng bồn chồn.- Không
xong, vừa rồi đã dùng hết sức mạnh, hiện tại muốn chiến đấu thì cực kỳ khó
khăn.
Đối phương vừa nhìn là biết cực mạnh.
Làm sao bây giờ? Nàng đang nghĩ ngợi thì chợt thấy một hắc tuyến hiện lên.
Bang! Ở cổ truyền đến một cơn đau nhức.
Thế giới hóa thành hắc ám.
Chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng kia vang lên: “Mang nàng đi."
"Tuân lệnh!"
Chúng võ giả cùng đáp lại.
Chỉ chốc lát sau.
Tiếng phi thoi lại vang lên lần nữa.
Người trong võ quán đều đã rời khỏi, cả thi thể kia cũng bị mang đi, vết máu
còn trên sàn nhà đã bị chùi sạch sẽ.
Tất cả đều như chưa từng xảy ra.
Liễu Bình nhẹ nhàng hạ xuống.
Hắn phát hiện mình đã tới một nơi nào đó trong thung lũng hắc ám.
Một con đường nhỏ kéo dài từ dưới chân tới sâu trong thung lũng, bị sương mù
bao phủ, không nhìn thấy điểm cuối đâu.
"Hoan nghênh."
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Liễu Bình ngẩng đầu lên, một chiếc đồng hồ màu đen lơ lửng giữa hư không,
đang phát ra những tiếng vang vù vù.
"Xin chào, ta được một người bạn giới thiệu tới."
Liễu Bình nói.
Chiếc đồng hồ kia lượn vòng quanh hắn hai vòng, nói: "Nhìn qua ngươi có vẻ
như đang thấp thỏm bất an thì phải."
ắ ề
"Đúng vậy, ta hơi lo lắng về sự an toàn của người bạn kia của ta, dù sao hoàn
cảnh hiện tại của chúng ta cũng không an ổn."
Liễu Bình nói.
Đồng hồ lùi về sau, nói với giọng hài lòng: "Một đứa nhỏ rất thú vị... như vậy
để chúng ta nhanh chút."
Kim giờ, kim phút và kim giây trên đồng hồ điên cuồng chuyển động.
Keng keng keng keng keng keng! Đồng hồ bỗng vang lên liên tục.
"Chúc mừng, chúng ta đã tới thời điểm đó."
Nó nói.
"Thời điểm?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"À, đúng vậy, vị Linh kia lựa chọn cao thủ từ trong lịch sử vô tận, muốn tìm
kiếm một người thích hợp... các ngươi tới từ thời không khác biệt, lại hội tụ tại
nơi đây, chính là vì chuyện này!"
Đồng hồ nói.
Nó thi lễ với Liễu Bình, dẫn hắn đi về phía trước.
Liễu Bình phóng mắt nhìn về phía trước.
Nơi đó có vô số người, đều có một con đường nhỏ riêng, trước mặt cũng đều có
một chiếc đồng hồ lơ lửng.
Tất cả mọi người đều đang đi tới nơi sâu trong thung lũng.
Đây là Andrea đang lựa chọn võ giả phối hợp sao? Liễu Bình cảm thấy nghi
ngờ, đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn đã đi tới cuối đường, phía trước là một vách núi một màu đen
kịt.
Lúc này, tất cả đồng hồ đều biến mất.
Mọi người đều dùng bên bờ vực, nhìn nhau.
Có người lớn tiếng nói: "Phải làm thế nào mới có thể thấy vị Linh kia?"
Từ sâu trong bóng tối, một giọng nói vang lên: "Hấp dẫn nó! Dùng hết tài hoa
cùng năng lực của các ngươi, hấp dẫn sự chú ý của nó!"
Đám người ồn ào.
Lại một giọng thô to vang lên:"
Thế nhưng ta tới đây quá vội, không mang theo vũ khí tùy thân."
"Không sao!"
Giọng nói vang lên từ trong bóng tối lại xuất hiện: "Ngươi chỉ cần nghĩ tới, thứ
mà người muốn sẽ xuất hiện trước mắt ngươi."
ề ấ
Đám người nhìn về phía tên có giọng nói thô to kia, thấy được người này là một
người đàn ông râu quai nón, gã ta tiện tay tóm về phía hư không, ngay lập tức
lấy ra một lưỡi đao dài gấp đôi cơ thể.
"Ha ha ha, vậy coi như ta bêu xấu!"
Râu quai nón vung vẩy lưỡi đao, cả người như một con rồng, bay múa bên vách
núi.
Gã ta cứ thể hiện một lúc, bỗng một chiếc cầu lơ lửng xuất hiện trước mặt gã ta.
Râu quai nón giật mình, nhảy lên chiếc cầu đó, tiếp tục đi về phía sâu trong
bóng đêm.
Gã ta múa đao càng thêm điên cuồng, từ xa nhìn tới như một lỗ đen thật lớn.
Liễu Bình nhìn kỹ vài lần, lắc đầu nói: "Cơ hở quá nhiều."
Hắn vừa dứt lời.
Chiếc cầu dưới chân râu quai nón bỗng nhiên biến mất.
"Hả?"
Râu quai nón giật mình sợ hãi, đang định nói cái gì đó, thân hình bỗng nhiên rơi
xuống phía dưới.
Gã ta rớt xuống vách núi, biến mất.
Trong bóng đêm, giọng nói kia vang lên lần nữa: "Gã ta đã thành công gợi lên
một chút hứng thú của vị Linh kia, thế nhưng đao thuật của gã ta có quá nhiều
sơ hở, cho nên vị Linh kia lại thu hồi sự hứng thú."
"Khiêu chiến thất bại, người này đã được đưa trở về thời đại của gã."
"Những người khác xin hãy tiếp tục cố gắng".
Đám người yên lặng lắng nghe, cũng hiểu được quy tắc nơi này là gì.
Cần phải một mực hấp dẫn sự chú ý của vị Linh kia, cây cầu dưới chân mới có
thể không biến mất.
Thông qua cây cầu này, đi tới nơi sâu trong bóng tối, nhìn thấy vị Linh kia.
Lúc này mới tính là thành công.
Một cô gái nói với vẻ suy tư: "Thì ra là thế, ta có một điệu múa ẩn chứa vô số
lực lượng, là điệu múa tuyệt vời nhất thiên hạ."
Nàng lắc eo, nhẹ nhàng nhảy múa bên vách núi.
Khi nàng bắt đầu nhảy múa, hư không liên tục hiện lên từng đóa hoa, chim thú
hư ảo mà xinh đẹp bay múa.
Không ít người đều khen ngợi.
Rất nhanh, dưới chân cô gái này cũng có một chiếc cầu bằng lơ lửng giữa trời.
Nàng thành công dẫn tới sự chú ý của Linh!
"Các vị, ta đi trước một bước."
ế ầ ề
Cô gái cười quyến rũ, bước lên cầu băng, đi về nơi sâu trong bóng đêm.