Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 792

Liễu Bình bay hết tốc lực trên bầu trời.
Tốc độ của hắn quá nhanh, thậm chí vượt xa tất cả thời điểm trong quá khứ.
Nhanh!
Nhanh hơn nữa!
Nếu như đã biết vị trí hiện tại của Sơ Vân Thường từ trong ký ức của người kia,
như vậy chuyện duy nhất mà mình cần làm đó chính là đi cứu cô ấy.
Chỉ cần cứu được cô ấy, những chuyện khác không quan trọng! Con thỏ trắng
như tuyết cùng bay với Liễu Bình, lắc đầu thở dài nói: "Ta đã từng thấy Sưu
Hồn thuật của văn minh tu hành, ta đã từng thấy có người từ trời giáng xuống,
một chiều chế địch...".
"Thế nhưng người không chỉ dùng một chiêu chế địch, trộm đi ký ức của đối
phương, thậm chí làm xong những chuyện này còn buông tên đó ra ngay lập
tức, làm cho tên đó vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục chiến đấu với
thể thân của ngươi, không phát cảnh báo đối với công tử nhà mình..."
"Kỹ xảo quá cao cấp, ta chưa từng gặp bao giờ, thật sự quá kỳ diệu, vô cùng kỳ
diệu!"
Con thỏ nhìn về phía Liễu Bình với vẻ hài lòng, bay thấp trên bả vai hắn.
Không sai.
Ánh mắt của mình quá xuất sắc.
Vậy mà tìm ra một đồng đội xuất sắc vượt quá tưởng tượng từ trong vạn người.
Quá phong cách, quá khủng bố.
Câu nói này chuyên dành cho chính mình.
"Chúng ta cần nhanh hơn nữa."
Liễu Bình nói.
Tốc độ của hắn lại tăng thêm, phá vỡ hàng rào không khí quanh người, hóa
thành một luồng sáng siêu tốc.
Mấy chục giây sau.
Trong bầu trời đêm xuất hiện một chiếc phi thuyền đang lơ lửng phía trước.
"Chính là cái đó."
Liễu Bình nhỏ giọng nói.
Hắn bỗng dưng giữa không trung, tiện tay sử dụng pháp quyết thu liễm toàn bộ
khí tức của bản thân mình.
Con thỏ thấy vậy, hóa thành một luồng khí lạnh, yên lặng trôi nổi phía sau hắn.
"Để ta làm một đám mây, rất nhanh, yên tâm đi."
Nó nói.
Trong phi thuyền.
Một người thanh niên tóc vàng để kiểu undercut đang ngồi trên ghế sa lon, lắc
lư ly rượu trên tay.
Quanh người hắn ta, có bảy tám tên bảo tiêu với khí tức rất mạnh bảo vệ.
"Haiz, đúng là không thú vị, hắn lại mở ra thế giới màu đen, cho nên chúng ta
không nhìn thấy dáng vẻ khi chết của hắn."
Thanh niên mỉm cười nói.
Trước mặt thanh niên này là một màn hình ánh sáng, đang trực tiếp trận chiến
đấu đó.
Chỉ là toàn bộ cảnh tượng chiến đấu đều là màu đen mà thôi.
Một giọng nói truyền ra từ màn hình: "Thiếu gia, xin lỗi, không nghĩ tới thế giới
của hắn lại kỳ lạ như vậy, chờ ta giết hắn sẽ mang thi thể của hắn trở về."
"Nắm chặt thời gian, cũng để cho mỹ nhân trước mặt ta tuyệt vọng... ta muốn
treo thi thể của hắn trên cột cờ ngoài thành, để tất cả những kẻ đang xem trò vui
đều biết kết cục khi chống đối ta."
Thanh niên nói xong, liếc nhìn về phía Sơ Vân Thường cách đó không xa.
"Ban đầu còn định tra tấn cô, thế nhưng... đối với một võ sư với ý chí kiên định,
lại còn xinh đẹp như cô, ta rất mong muốn thấy được vẻ mặt đau khổ cùng tuyệt
vọng của cô..."
Thanh niên hơi run lên, có vẻ như khá kích động.
"Thần kinh."Sơ Vân Thường mắng.
Cô bị vài chiếc dây sắt đặc chế trói chặt trên tường, cánh tay liên tục chảy máu,
mà trên mặt đất lại có một chiếc dao găm mang máu.
Thanh niên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới nói: "Chờ một
lát... chờ tới thi thể của hắn tới đây, ta sẽ dùng xương của hắn làm thành một
chiếc dây chuyền thật dài cho cô... thật muốn thấy vẻ mặt khi đó của cô là như
thế nào..."
"Tiện thể nói luôn, ngay cả cô lẫn Linh của cô ta đều muốn."
Sơ Vân Thường cười lạnh, nói: "Ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ cắn chết ngươi."
Người thanh niên uống một hộp rượu, nói với vẻ thích ý: "Chậc, chỉ có tiêu
chuẩn Thứ cấp, đối mặt ta ngay cả năng lực phản kháng đều không có, đời này
cũng đừng mơ."
Từ khoang điều khiển của phi thuyền bỗng truyền tới một tiếng vang trầm.
Thanh niên quay đầu nhìn lại.
Trong khoảnh khắc đó... Vách tường phía sau Sơ Vân Thường bị xé rách ra,
bong ra thoát ly khỏi thân phi thuyền.
Vách tường lật một vòng giữa không trung.
ễ ấ ắ ề
Liễu Bình dùng Bách Nạp đao chém một vòng, tất cả dây sắt đều đứt thành từng
khúc.
Hắn ôm chặt Sơ Vân Thường, nhanh chóng bay xuống mặt đất.
"Không phải người đang chiến đấu với người kia sao? Tại sao lại tới đây?"
Sơ Vân Thường kinh ngạc, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn hắn.
"Giết người là một chuyện rất nhàm chán, cứu người mới là chính sự."
Liễu Bình nói.
Hắn vừa nói xong, có mấy bóng người bay ra khỏi phi thuyền.
Ai ngờ mấy người này vừa mới lướt tới, đã bị mấy chục ánh đao ẩn nấp trong
hư không chém thành từng đống thịt nát.
Mưa máu tản khắp bầu trời.
Sơ Vân Thường ngẩng đầu nhìn về phía mưa máu, hỏi: "Không phải giết người
là một chuyện rất nhàm chán à?"
Liễu Bình thở dài với vẻ chán ngán: "Về sau cô sẽ hiểu, đây đều là công việc
nhàm chán, là nhiệm vụ cần phải hoàn thành trong cuộc sống mà thôi."
Hai người hạ xuống một vùng rừng rậm.
Liễu Bình kiểm tra vết thương trên người Sơ Vân Thường, cầm máu giúp cô ấy,
lại dùng pháp thuật của văn minh tu hành điều trị cho cô ấy.
"Cô đã tiêu hao quá nhiều lực lượng, lại bị thương nữa, hãy nghỉ ngơi đi."
Liễu Bình nói.
Sơ Vân Thường vẫn nhìn về phía trên trời với vẻ lo lắng.
Chiếc phi thuyền kia lơ lửng giữa không trung, từ bên trong truyền ra tiếng vang
định tại nhức óc: "Rất tốt, ta rất yêu thích tiêu chuẩn của ngươi, chuyện này
càng ngày càng thú vị hơn rồi."
Liễu Bình nói: "Không sai, trong tương lai khi nhìn lại lúc này, có khi đây cũng
là một đoạn giai thoại đấy chứ... hay là chúng ta nói chuyện đi, cần gì chém
chém giết giết cơ chứ?"
Khi nói chuyện, Bách Nạp đao bị hắn nắm chặt, phát ra tiếng vang trầm.
Khi hắn vừa dứt lời.
Một luồng sáng chói từ trên lưỡi đao phun ra ngoài, trong nháy mắt lướt qua phi
thuyền, bắn thẳng về phía sâu trong bầu trời.
Phi thuyền vỡ nát thành bảy tám mảnh, rơi xuống mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment