Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 791

Hắn vừa nói xong.
Bốn phía im ắng yên tĩnh.
Trong thời gian ngắn, bộ đàm không truyền ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Ba ông lão nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Liễu Bình với ánh mắt phức tạp.
Thiếu niên này! Thiếu niên này đúng là có một cái miệng quá độc ác mà! Nếu
như bản lĩnh võ đạo không cao như vậy, chỉ sợ chỉ cần dựa vào cái miệng này,
hắn cũng đã chết vô số lần.
Mỗi một câu nói của hắn đều là đạo, chỉ thẳng vào một điểm mà đối phương
quan tâm nhất... Danh tiếng! Nếu như... Nếu như chuyện tối hôm nay, vị công
tử bắt người kia không thể làm ra ứng đối hữu hiệu... Có lẽ sẽ thật xong đời.
Bởi vì ngay cả một võ giả bình thường đều không thể chịu nổi lời nói này.
Là đời sau của gia tộc vinh quang, nếu như thật sự bắt cóc, trong bóng tối xử lý
mọi chuyện, thần không biết quỷ không hay, như vậy thì còn dễ nói.
Thế nhưng hiện tại mọi chuyện đều được bày ra ngoài sáng.
Không biết có bao nhiêu người đang âm thầm chú ý chuyện nơi đây.
Ngay vào lúc này... Toàn bộ danh tiếng của gia tộc vinh quang đều bị thiếu niên
kia gác lên trên lửa nướng.
Nếu như ứng đối kém cỏi.
Toàn bộ danh tiếng tốt đẹp mà gia tộc phía sau công tử kia đã phải tích lũy trong
mấy trăm năm qua, đều hóa thành hư không hết.
Gia tộc của hắn ta sẽ biến thành trò cười! Ngay sau đó... Từ máy bộ đàm truyền
ra một giọng nói trầm ổn: "Thiếu gia, hay là để ta tới chăm sóc hắn, nếu như
hắn thật sự là nhân tài xuất sắc, đương nhiên có thể ngăn cản một đòn của ta,
nếu không thì chỉ là một con chó cỏ mà thôi, không đáng chú ý."
"Ừ, ngươi đi thử hắn cũng tốt, phải biết rằng không phải ai cũng có thể nói xấu
gia tộc bọn ta, hắn phải bỏ ra một cái giá cực lớn."
"Tút... tút... tút..."
Tiếng dập máy bộ đàm truyền ra.
Trên mặt ông lão hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Những người tuổi trẻ bây
giờ, chỉ biết chém chém giết giết mà thôi... chúng ta lùi về sau, nhường lại sân
bãi cho các ngươi tận hưng đi."
Hai ông lão khác cùng gật đầu.
Bọn họ bay ngược về phía sau.
Chỉ còn lại Liễu Bình vẫn đứng giữa sân, sắc mặt bình tĩnh.
ố ẩ
"Này, hình như có người muốn tới thử tiêu chuẩn của ngươi kìa."
Con thỏ cười trêu.
"Đúng thế."
Liễu Bình nói.
"Người kia nói muốn xem ngươi có thể ngăn cản một đòn của tên đó hay
không... nghe có vẻ như rất mạnh mà, người dự định ứng đối như thế nào?"
Con thỏ hỏi với vẻ hào húng "Nghe nhé... cơ hội chỉ có một lần..."
Liễu Bình nhỏ giọng nói điều gì đó.
Con thỏ vừa nghe vừa gật đầu, đôi mắt đỏ như đá quý của nó càng ngày càng
sáng.
Bỗng nhiên.
Con thỏ cảm nhận được thứ gì đó, hưng phấn nói: "Nhìn kìa, người đã tới rồi!"
Trên bầu trời đêm, một luồng sáng lao vùn vụt tới, nó dùng tốc độ cực kỳ nhanh
chóng bay thẳng về phía Liễu Bình.
"Thỏ!"
Liễu Bình quát lớn.
"Ok!"
Con thỏ ứng tiếng.
Ngay sau đó, một thế giới màu đen mở rộng ra.
Thế giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín! Bóng người kia cũng lao thẳng vào
trong thế giới đó cùng với Liễu Bình, không sợ hãi chút nào cả.
Người này đứng trong một vùng tăm tối, trên thân tản ra ánh sáng mờ, dáng vẻ
là một ông lão mặc âu phục đi giày da.
"Nhãi ranh, đây chính là thế giới của ngươi hay sao? Ngươi sẽ chết ngay thôi."
Ông lão nói với dáng vẻ ung dung thoải mái.
Một bóng hình xuất hiện sau lưng ông ta, vừa mới nâng trường đao trên tay
lên... Là Liễu Bình! Ông lão bỗng quay người lại, dùng tay tiếp đao.
Tay và đao va chạm với nhau! Tay không tổn thương, đao không lùi.
Hai người giằng co với nhau.
Trong khoảnh khắc đso... Một chuyện để cho ông lão không thể hiểu nổi diễn
ra.
Đó là một bàn tay khác.
Bàn tay này vươn ra từ trong hư không trên đỉnh đầu lão, nhấn nhẹ trên trán lão
rồi thu về nhanh như điện chớp.
Hầu như cùng trong nháy mắt đó.
ề ấ ẩ
Từ trên trường đao truyền tới một lực rất lớn, đẩy bay ông lão ra ngoài.
Ông lão lùi về phía sau vài chục mét, mới có thể dừng lại.
Ông ta lắc đầu cho đỡ choáng váng, trầm giọng nói: "Kẻ vừa rồi là ai? Ngươi lại
biết cách ẩn giấu một người trợ giúp khác trong thế giới của mình sao?"
Trong bóng tối.
Giọng nói của Liễu Bình vang lên: "Thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, không đáng giá
nhắc tới."
"Hừ, tới đi, tuổi còn trẻ mà đã dám khiêu chiến với gia tộc vinh quang, ta chỉ có
thể nói, kết cục của người sẽ cực kỳ thê thảm."
Ông lão nói với vẻ thản nhiên.
Cùng lúc đó... Thế giới Vạn Giới.
Trên đường phố trống trải trước cổng võ quán.
Liễu Bình âm thầm hiện lên.
"Ồ?"
Ba tên tông sư cùng lúc mở mắt, nhìn về phía hắn với vẻ ngạc nhiên.
Nhanh như vậy sao? Không đúng, chiến đấu vừa rồi chắc hẳn vẫn chưa kết thúc.
Thế nhưng tại sao hắn lại có thể chạy ra đây? Tôn tại tới từ gia tộc vinh quang
kia đâu? Liễu Bình liếc nhìn hư không.
Từng hàng chữ nhỏ vẫn hiển hiện tại nơi đó:
[Ngươi kích hoạt Linh kỹ: Thế giới chỉ thuật, mở ra một phương thế giới: Thế
giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín.].
[Ngươi kích hoạt uy năng của vỏ đao Trấn Ngục: Hư Thần]
[Ngươi của thế giới song song đã đi vào trong thế giới Luyện Ngục, xuất chiến
thay ngươi.]
[Ngươi kích hoạt Sưu Hồn thuật trong chiến đấu.]
[Ngươi tra xét ký ức gần nhất của đối phương chỉ trong một cái chớp mắt.]
Tất cả chữ nhỏ thu hồi, ẩn vào trong hư không biến mất.
Liễu Bình vẫy tay.
Số đầu lâu xếp chồng lên nhau, tạo thành một tháp đầu lâu.
"Ba vị tông sư đại nhân, xin đừng nên tiết lộ tin tức về ta cho bất cứ kẻ nào cả,
nếu không những linh hồn này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt."
Liễu Bình chắp tay nói.
"Ngươi đang uy hiếp chúng ta?"
Một tông sư hỏi.
"Xem như thế đi, linh hồn của bọn chúng sẽ ra sao, đều do ba vị cả."
ễ ấ ẳ ầ ế ấ
Liễu Bình nói xong, thân hình lấp lóe, bay thẳng lên bầu trời, biến mất trong
bầu trời đêm trong nháy mắt.
Ba ông lão liếc nhìn nhau.
"Tuyệt diệu."
Ông lão chống quải trượng nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, mặc dù một vài nơi vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, thế nhưng cũng khá
tuyệt diệu."
Ông lão híp mắt khen ngợi.
"Lần này đúng là có trò hay để xem rồi, chậc chậc chậc, ghê gớm, ghê gớm
mà!"
Ông lão ho khan nói

Bình Luận (0)
Comment