Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 796

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.
Thỏ Tử nín thở thật lâu, cho toàn bộ quá trình hoàn thành rồi mới hét lớn: “Liễu
Bình! Ngươi có thể khống chế sức mạnh Kỳ Quỷ mà không mất đi chính mình!
Ngươi có thể cùng ta đi vào tầng Ác Mộng chơi nha! Thân!"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Thỏ Tủ chống nạnh hai móng, ngửa mặt lên trời cười to không ngừng.
"Ngươi đang cười cái gì?"
Liễu Bình ngạc nhiên nói.
"Không có gì, không có gì, người bận xong rồi thì chúng ta trở về."
Thỏ Tử đặt tay xuống và nói.
Ta có thể tìm ra một cộng sinh giả như vậy sao? Con mẹ nó ta thật có ăn may vô
địch đương thời-- Thật là quá ghê gớm! Ta thật bội phục chính mình đến rối
tinh rối mù! Đặc biệt là ở thời khắc này, có lẽ... Có thể làm ra một đại sự khó
lường? Thỏ Tử nhếch miệng cười cười, lại lập tức giấu vẻ mặt đi, nghiêm trang
hỏi: “Ngươi chôn hai luồng sức mạnh Kỳ Quỷ ô nhiễm kia đi là muốn lấy lại
trong sạch cho mình sao?"
“-- Chủ yếu là sợ bọn chúng có cách tìm kiếm hai luồng sức mạnh này, hiện tại
chôn xong, chúng hoàn toàn không tìm thấy chúng ta."
Liễu Bình nói.
"Vậy bây giờ?"
"Chậm trễ chút thời gian, hiện tại chúng ta đi giết người."
Liễu Bình nói.
Vừa nghe lời này, Thỏ Tử lập tức bỏ mọi suy nghĩ qua một bên, hai móng vuốt
lông xù nhanh chóng siết chặt, hưng phấn nói: “Cũng đúng, đánh lộn mới là
chuyện chính!"
Địa chi Thế Giới biến mất khỏi chung quanh hai người.
Hắc ám lại bao phủ tất cả lần nữa.- - Bọn họ về tới thế giới Hắc Ám Luyện
Ngục.
Liễu Bình nhìn thoáng qua Sơ Vân Thường đang hôn mê.
"Giao cho ta, ta bảo đảm sẽ giấu nàng đi thật kỹ."
Thỏ Tử thúc giục.
Nó tùy tiện vung móng vuốt tuyết trắng lên.
ắ ố
Một vệt hắc ám càng đậm lập tức rơi xuống, bao phủ Sơ Vân Thường vào trong
đó.
"Đa tạ."
Liễu Bình nói.
"Huynh đệ chúng ta nói cảm tạ với không cảm tạ cái gì."
Thỏ Tử không chút để ý mà nói.
“Vậy ta đi."
Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra, trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.
Phía bên kia.
Trên bầu trời hắc ám vang lên từng đợt xôn xao.
Nam tử vuốt ngược tóc gấp gáp mà quát: “Mau, triển khai thế giới của các
ngươi, đè ép thế giới của hắn xuống đi!"
Mấy ngàn võ giả bắt đầu sôi nổi thử nghiệm.
Một phút.
Hai phút.
Tam phút.
Nam tử vuốt ngược tóc nhìn chung quanh, giận dữ hét: “Chết tiệt, lập tức triển
khai thế giới cho ta!"
Chỉ thấy trên tay mấy ngàn võ sĩ không ngừng hiện ra các loại hào quang.
Những ánh hào quang đó sáng sáng tối tối, lại không có cái nào có thể căng ra
một thế giới.
Thậm chí những ánh hào quang đó -- Chúng vừa xuất hiện trong bóng đêm thì
đã bị sức mạnh nào đó hấp thu sạch, không thể loại trừ cả hắc ám trước mắt!
"Linh cường đại như thế... Thế giới cường đại như thế..."
Nam tử trầm ngâm, trong đầu bỗng hiện lên một tia sáng.
Đúng rồi.
Khẳng định là như thế-- Sơ Vân Thường đã đưa cơ hội giới thiệu kia cho thằng
nhãi bên cạnh nàng.
Cơ hội giới thiệu cực kỳ trân quý kịa-- Nó bị dùng rồi! Nếu không phải như vậy,
dựa vào cái gì thằng nhãi đó có thể triển khai một thế giới hắc ám, hơn nữa lù lù
bất động trước mặt thuật thế giới của mấy ngàn võ sĩ? Vị Linh phía sau hắn kia
nhất định là cực kỳ mạnh! -- Mạnh đến mức vượt qua tất cả Linh ở đây! !!
"Nhất định là như thế, đáng giận..."
Nam tử nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Đại nhân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"
Một võ sư phía sau hỏi.
ầ ể ế
Nam tử đột nhiên quay đầu lại, rít gào: “Để lại năm trăm người, kết thành trận
hình phòng ngự bảo hộ ta, những người khác chia hai mươi người một đội --
Không, ba mươi người một đội, đi xuống tìm kiếm tung tích hai con quỷ Ác
Mộng kia."
"Tuân lệnh, đại nhân."
Các võ sư sôi nổi nói.
Không thể không nói, một khi hành động thì hiệu suất của các võ sư vẫn rất cao.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, đoàn đội năm trăm người đã tập kết xong.
Bọn họ dựa sát vào nhau, bao quanh bảo hộ nam tử ở trong cùng.
Nhóm võ giả còn lại sôi nổi tạo thành một tiểu đội, đáp xuống hắc ám phía
dưới.
Bọn họ muốn tìm kiếm tung tích của Liễu Bình và Sơ Vân Thường.
Tĩnh mịch.
Không có bất cứ âm thanh nào.
Liễu Bình nhắm hai mắt lại, đứng trong bóng đêm, yên lặng cảm nhận cái gì đó.
"Ba mươi người... Trực tiếp giết thì sẽ khiến cho những người khác tới, các
ngươi lên trước."
Hắn nói với những thứ dưới chân.
Mấy chục cái đầu người dưới chân hạ giọng mà nói: “Xin chủ nhân yên tâm."
Chúng lăn vào trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở cách đó không
xa, rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa.
Qua mấy phút.
Một tiểu đội ba mươi người nhanh chóng chạy về phía trước trong bóng đêm.
Bọn họ chỉ cách Liễu Bình có bảy tám chục mét, nhưng không nhận thấy bất cứ
khác thường nào.
Liễu Bình đợi mấy phút.
Mãi đến khi đội ngũ này đi thoáng qua hắn, hắn mới bước ra, đuổi kịp người
cuối cùng của đội.
Chỉ thấy những người này vừa tìm kiếm, vừa nhỏ giọng giao lưu.
Một người trong đó mở miệng nói: “Công tử muốn tìm kiếm tung tích hai con
quỷ Ác Mộng kia, nhưng không nhìn thấy cái gì ở nơi này, cả tiếng bước chân
cũng không nghe thấy nổi, vậy tìm như thế nào?"
Lại có một người lên tiếng: “Đúng thế, ta chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong
phạm vi một mét, các ngươi hơi đi xa một chút là không nhìn thấy nữa."
Người thứ ba nói: “Nhưng không sao, dù sao chúng chỉ có hai người, mà chúng
ta có ba mươi người."
"Một khi phát hiện thì mọi người trực tiếp xông lên."
Bọn họ cùng phụ họa.
"Chỉ sợ vừa đối mặt đã bị chúng ta đánh giết."
"Không sai."
"Ha ha, thật ra nhiệm vụ này rất đơn giản, mấy ngàn người chúng ta mà chỉ ––
vây sát hai tên, không phải sao?"
Liễu Bình đi theo phía sau đội ngũ, giương lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Một lát sau.
Hắn ấn một bàn tay lên cổ họng rồi nhéo nhéo, không tiếng động mà giật giật
miệng.
Lúc này tiểu đội trưởng nói: “Đừng có nói nhảm, đều thận trọng một chút! Có
bất cứ tình huống gì thì lập tức nói cho ta biết!"
"Tuân lệnh!"
Mọi người cùng kêu lên.
Bọn họ nhanh chóng đi qua một con đường nhỏ.
Bỗng nhiên.
Tiểu đội trưởng xua tay và nói: “Ngừng!"
Mọi người dùng bước, cùng nhìn lại theo ánh mắt của tiểu đội trưởng.
Chỉ thấy dưới chân một người đứng đằng trước đội ngũ có một cái đầu nhân
loại.
Đây là đầu của ai? Vì sao nơi này lại có đầu người chết?
"Hình như là thiếu niên kia dùng thuật pháp cầu hôn của Tu Hành Trắc, nhưng
nhìn có vẻ không còn linh hồn ở bên trong."
Tiểu đội trưởng ngồi xổm xuống đất, cẩn thận xem xét đầu người và nói.
"Thật là thuật pháp tà ác."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Có cần báo cáo cho công tử không?"
"Công tử chỉ nói tìm hai người kia, chưa nói tìm đầu người, người lấy đầu
người này qua thì chỉ làm ngài tức giận thôi."

Bình Luận (0)
Comment