Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 797

Mọi người đều có chút do dự.
Tiểu đội trưởng cũng do dự.
Báo chuyện này lên thì chắc chắn công tử sẽ không vui.
Không báo lên, nhưng họ lại thật sự gặp phải.
Làm sao bây giờ? Hắn ta mở miệng nói: “Cảnh giác, chú ý chung quanh, có tình
huống gì khác hay không?"
Bên ngoài có người đáp lại: “Không có chuyện gì."
Tiểu đội trưởng gật gật đầu, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
"Không cần báo cáo, chúng ta tiếp tục đi tới."
"Tuân lệnh!"
Có người đáp lại.
Tiểu đội trưởng đứng lên, đang chuẩn bị đi theo đội ngũ tiếp tục hành động --
Hắn ta bỗng phát hiện chung quanh không có người nào.
Trong bóng đêm chỉ còn lại một mình hắn ta.
"Các ngươi đâu rồi?"
Tiểu đội trưởng rút binh khí ra rồi quát lớn.
"Đội trưởng, nơi này càng ngày càng không thấy rõ chung quanh, chúng ta ở
phía trước ngươi đây."
Có người nói.
"Đúng vậy, đội trưởng, người thật là chậm, chúng ta đã hành động rồi mà người
còn đang nhìn cái đầu người kia."
Lại có người lên tiếng.
"Bỏ đi, đừng quan tâm đội trưởng, chúng ta đi trước đi."
Lại một giọng nói hi hi ha ha vang lên.- - Đều là đồng liêu.
Trừ ba người này, trong bóng đêm còn vang lên bảy tám tiếng nói nhỏ với nhau.
Những âm thanh đó –– Đều là giọng nói của các đồng liều! Tiểu đội trưởng nhẹ
nhàng thở ra, thả tay ra khỏi binh khí rồi mắng: “Sao các ngươi lại chạy nhanh
như vậy!"
Hắn ta bước vào bóng đêm phía trước.
Sau đó.
Cổ hắn ta truyền đến một cơn đau nhức.
Thế giới hóa thành hắc ám chân chính.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Nam tử tóc vuốt ngược kia hỏi: “Còn chưa tìm được hắn?"
Phía sau cách đó không xa, một võ giả bẩm báo: “Căn cứ tin tức các tiểu đội
truyền đến, chỉ phát hiện một vài đầu người, nhưng không tìm thấy hai con quỷ
Ác Mộng kia."
"Thật là gặp quỷ, chẳng lẽ hắn muốn trốn mãi trong thế giới như vậy?"
Nam tử nôn nóng nói.
"Công tử, có một tiểu đội trưởng bị thương, cần trở về tiếp nhận trị liệu."
Võ giả kia lại bẩm báo.
"Trở về đi, đứng ở bên ngoài trận hình phòng ngự, đừng tiến vào."
Nam tử nói.
"Tuân lệnh!"
Võ giả lên tiếng rồi rời đi.
Nam tử lơ lửng ở giữa không trung, bưng cốc chân dài hình đa giác lên rồi nhấp
một ngụm rượu.
Mặc kệ thế nào.
Trên tay gã có mấy ngàn người.
Còn có cái cốc chân dài này -- Nó chính là một vật phòng ngự tương đối cường
đại.
Dưới tình huống như thế, gã căn bản không cần nhọc lòng chuyện phòng ngự.
Mà thiếu niên kia trừ trốn trong bóng tối ra thì không còn cách nào khác.
Điều gã phải làm chỉ có một việc.
Tìm được hắn! Trừ điều này ra, chuyện này cũng đã sinh ra ảnh hưởng không
nhỏ.
Chờ giết thằng nhãi kia và Sơ Vân Thường xong thì gã phải nghiệm chứng thi
thể của bọn họ trước mặt mọi người, chúng thực trên người họ có sức mạnh Ác
Mộng.
Cứ như vậy, không bao giờ có người trách gã tranh giành nữ nhân.
Mọi người chỉ khen gã tinh mắt, lập tức tìm ra quỷ Ác Mộng ẩn núp trong thế
giới nhân loại, hơn nữa dùng mưu kể dẫn ra khỏi thành thị để tiêu diệt ở khu
không người.- - Mọi người sẽ tranh nhau tán dương sự tích của gã.
Chậc.
Dân chúng vĩnh viễn ngu muội, là một đám ô hợp dễ dàng thao túng, không hề
có khả năng nhận biết.
Không có cách nào.
ầ ề ể
Làm người thượng tầng, thật ra có quá nhiều biện pháp để đạt được thứ mình
muốn.
Không chiếm được cũng có thể nhẹ nhàng hủy diệt nó.
Sẽ không có bất cứ hậu hoạn nào.- Ngược lại còn có thể trở thành anh hùng
trong cảm nhận của bọn họ.
Nam tử yên lặng suy nghĩ, bưng chén rượu lên lại uống một ngụm, trong lòng
cảm thấy thật vui sướng.
Lại qua mấy phút.
Gã bỗng phát hiện có chút không thích hợp.
Ở thế giới này, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong phạm một mét vi.
Nhưng mà... Những võ sư bảo hộ ở chung quanh đã nửa ngày không phát ra bất
cứ âm thanh nào.
"Triệu Phương?"
Gã gọi.
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói: “Công tử, có thuộc hạ."
Nam tử lại kêu: “Vương Luân, Lưu Siêu, Trương Xa, các ngươi đâu?"
"Công tử, có thuộc hạ."
"Ta cũng có mặt."
"Vẫn luôn ở đây, công tử."
Ba giọng nói lần lượt vang lên.
Nam tử im lặng một giây, sau đó mở miệng hỏi: “Vì sao các ngươi lên tiếng
không cùng lúc?"
"Công tử! Chúng ta ở đây!"
Ba giọng nói cùng vang lên.
Vẻ mặt nam tử lại càng nghiêm túc, gã quát khẽ: “Đi ra, đến ta trước mặt."
"Tuân lệnh, công tử!"
Ba giọng nói chỉnh tề mà vang dội, làm người vô cùng yên tâm.
Trong bóng đêm.
Chỉ thấy ba cái đầu lặng lẽ hiện ra.
Chính là ba gã thủ hạ đó.
Nhìn bọn họ sát khí nghiêm nghị, trên nét mặt tràn ngập đề phòng, đều chú ý
động tĩnh chung quanh vào mọi thời khắc.
Nam tử tóc vuốt ngược kia nhìn nhìn, trong lòng lại không nhịn được mà dâng
lên một cảm giác lạnh buốt.
ầ ể
Bởi vì ba người này chỉ có đầu, không có thân thể! Gã không nhịn được mà
nắm chặt cái cốc có chân dài kia, liên tục lui lại vài bước, rống lớn: “Đáng chết,
lăn ra đây cho ta!"
Câu nói vừa dứt.
Trong bóng đêm, một quang hoàn ảm đạm lặng lẽ hiện ra, chiếu sáng hư không
chung quanh.
Chỉ thấy tên thiếu niên kia đứng ở giữa không trung, tay cầm trường đao, đỉnh
đầu hiện ra một quang hoàn lờ mờ ảm đạm.
Trong hư không, vô số bóng mờ gọn sóng bỗng hiện hóa thành một chiếc áo
choàng khoác lên vai hắn.
Một con thỏ ngồi xổm trên vai hắn, quát về hướng không trung: “Nhìn cái gì mà
nhìn! Chút này chỉ dùng để chiến đấu, không được hút, xéo trở về đi!"
Sâu trong hắc ám như có vật khổng lồ nào đó giật giật, chậm rãi rời khỏi đỉnh
đầu thiếu niên.
Nam tử tóc vuốt ngược ngây người.
"Ngươi... Rốt cục là người nào?"
Gã nhịn không được mà hỏi.
"Quỷ Ác Mộng đấy."
Liễu Bình lười nhác nói.
Bỗng nhiên.
Quang hoàn ảm đạm trên đầu hắn hơi sáng lên một chút.
Trong hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Người sử dụng
chức nghiệp: Mộng Yểm Hành Giả."
"Ngươi đã thành công làm mục tiêu cảm thấy sợ hãi."
"Nghi thức Mộng Yểm được kích hoạt!”.
"Ngươi sẽ rút ra một thẻ bài ngẫu nhiên hoặc một vật bất kỳ từ trên người mục
tiêu, khiến nó hóa thành Tà Ác chi Ảnh để người sử dụng."
Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.
Chỉ thấy một cây roi da thật dài, có gai ngược, thịt vụn và vết máu màu đen bị
hắn rút ra.
"Ngươi ——"
Nam tử kinh giận kêu lên một tiếng, duỗi tay rút bên hông qua một cái.
Quả nhiên đã không thấy cây roi kia đâu nữa! Liễu Bình cầm roi thưởng thức và
nói: “Trong những người mà ta quen biết, bình thường đều là nữ nhân dùng roi,
ngươi là nam nhân đầu tiên dùng vũ khí này đấy."
Hắn lật tay một cái, đã không thấy chiếc roi đâu nữa.

"Không có khả năng... Trên người ta có vô số phương pháp phòng ngự, người
dùng cách nào để trộm roi của ta đi?"
Nam tử trầm giọng mà nói.
"Chúng ta thật sự có thể nói chuyện trong chốc lát,"
Liễu Bình thả một bàn tay đang đặt trên trường đao lại đến bên hông, tiếp tục
nói: “Trước khi ta có được cái cốc chân dài hình đa giác trong tay người thì
chúng ta có thể nói chuyện thêm một lát.”.
Nam tử bỗng bỏ tay vào túi, muốn đi ấn cái nút triệu hoán cội nguồn ô nhiễm
kia.
"A, nơi này thì không được, tuyệt đối không được nhé."
Liễu Bình lắc lắc ngón tay và nói.
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn: “Ngươi
phóng thích kỹ thuật diễn cấp Kỳ Quỷ: Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."
"Khi người quát lớn đối phương, một loại sức mạnh Kỳ Quỷ tương ứng trên
người đối phương sẽ bị phong ấn, mãi đến khi người hủy bỏ lần phong này ẩn."
"Kiểm tra đo lường ra trên người đối phương không có sức mạnh Kỳ Quỷ chân
chính."
"Bởi vậy, ngươi có thể trực tiếp cấm hành vi nào đó của đối phương."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.

Bình Luận (0)
Comment