Nam tử nhìn lại Liễu Bình.
Chỉ thấy Liễu Bình tháo Bách Nạp Đao bên hông xuống, lắc đầu cười nói: “Một
trăm vạn hoàng kim, cộng thêm được gia tộc Vinh Quang che chở –– Vụ mua
bán này vẫn có thể làm, ngươi nói đúng không? Vân Thường?"
Sơ Vân Thường nhẹ nhàng “Ừ"
một tiếng.
Liễu Bình cắm Bách Nạp Đao xuống mặt đất, hoạt động tay chân, bước từng
bước đi vào giữa sân, đứng ở đối diện tên nam tử kia.
"Tới đây, chúng ta so ba chiều, hay chỉ đấu một chiêu? Ngươi cảm thấy thế
nào?"
Hắn hỏi.
Nam tử nhìn chuôi trường đao cắm trên mặt đất phía sau hắn, lại nhìn vẻ mặt
thỏa thuế đắc ý của hắn, rốt cuộc cũng chậm rãi thả lỏng lại.
Một trăm vạn hoàng kim.
Gia chủ tốn một trăm vạn! Thằng nhãi đáng chết, chờ chuyện này kết thúc, chờ
không có người chú ý, đến lúc đó... Nam tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười và
nói: “Vậy một chiêu đi."
"Được, ngươi tấn công ta phòng thủ."
Liễu Bình nói.
Hai đầu gối hắn hơi khụy xuống, triển khai quyền thế, khí tức dần vững vàng,
chờ đối phương tấn công tới.
Không tấn công? Chỉ phòng thủ? Nam tử càng yên tâm, trong lòng bắt đầu hiện
ra suy nghĩ.
Tuy rằng hôm nay mất mặt, nhưng không thể coi rẻ uy phong nhà mình, vẫn
phải dùng ra bản lĩnh thật sự, làm những người vây xem đó nhìn-- Đừng tưởng
là ai cũng có thể ức hiếp được lên đầu gia tộc Vinh Quang.
Nam tử gật đầu nói: “Được, ta tấn công."
Câu nói vừa dứt, trên song quyền của gã bỗng dâng lên hai ánh hào quang
không ngừng khuếch trương, thỉnh thoảng tỏa ra tiếng vang xèo xèo.
Vạn Linh Lôi Quang Quyền! Đây là bản lĩnh giữ nhà của gia tộc Vinh Quang,
uy lực cực mạnh, vang động núi sông cũng không phải nói đùa.
Giữa không trung đã có người bắt đầu reo hò.
"Chiều này tương đối chính tông, không hổ là đệ tử của gia tộc Vinh Quang."
"Không sai, cả ta cũng không đón được quyền này."
"Lợi hại!"
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Trên mặt Lý Triều Quang cũng lộ ra nụ cười, khoanh tay chờ đợi cuộc chiến kết
thúc.
"Ngươi phải cẩn thận!"
Nam tử quát lớn một tiếng.
Nếu chỉ có một chiều -- Gã dùng hết sức để đánh thì có thể đánh đuổi hắn hay
không? Dù sao thì trước mắt bao người, con quỷ Ác Mộng này cũng không dám
dùng sức mạnh Ác Mộng kia.
Đúng rồi! Hắn không dám dùng sức mạnh Ác Mộng! Nếu như thế, chiêu này
của gã có thể giết hắn! Đến lúc đó cứ nói là, cả một chiêu của gã mà hắn cũng
không tiếp được, vậy ai có thể nói gì!
Thân thể nam tử chợt lóe, nháy mắt đã nhào đến trước mặt Liễu Bình.
Song quyền tỏa ra lôi mang khủng bố đồng thời đánh tới -- Chỉ thấy thân thể
Liễu Bình hơi lách qua một bên, cũng không biết là quay người thế nào mà hắn
đã chen vào giữa song quyền kia.
Tay hắn động.
Quyển thể tỏa ra, năm ngón tay nắm một cái, lập tức kéo ra một thanh trường
đao đồng thau từ trong hư không.
Chuôi đao thứ hai! Chỉ thấy một ánh đao sáng như tuyết xuyên qua ngực nam
tử, lấy khí thế vô cùng hung mãnh hung hăng đóng đinh gã lên mặt đất.
"Phốc!"
Nam tử phun ra một búng máu, uy thế trên người lập tức tan thành mây khói,
hai luồng lôi quang kia cũng theo đó mà biến mất.
"Rõ ràng ngươi bày ra quyển thể ––"
Gã kinh sợ đan xen mà hô lên.
"Xin lỗi, tuy rằng ta bày ra quyền thế, nhưng vẫn quen dùng đao trảm người,
nhưng nếu ngươi cần ——”.
Liễu Bình một tay nắm lấy trường đao, một tay khác tùy tiện lắc lắc.
Sắc mặt Lý Triều Quang lập tức thay đổi, quát: “Dùng tay!"
Đông đảo võ giả chung quanh cùng quát lên: “Dùng tay!"
Nhưng không ai dám tiến lên một bước, bởi vì chuôi đao này đã cắm vào ngực
nam tử, mà đao đang nằm trên tay Liễu Bình.
Ý cười trên mặt Liễu Bình hoàn toàn biến mất, đanh mặt mà nói: “Lúc ta trị liệu
cho Sơ Vân Thường phát hiện trên người nàng có vết thương do bị roi đánh."
"Ta... Đó là ngoài ý muốn."
Nam từ cuống quít nói.
ễ ầ ố
Liễu Bình gật đầu nói: “Ngoài ý muốn sao."
Hắn siết chặt nắm tay.
Sơ Vân Thường vội vàng hô: “Liễu Bình, bỏ đi, hiện tại ta đã khỏe rồi, đừng
xúc động."
Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Ngày xưa ta có
một bộ quyền pháp, đánh ra có thể khiến người ta chịu đựng hàng trăm vạn lần
thống khổ trong vòng một hơi thở, mãi đến khi thần hồn không thể chịu đựng
được nữa mới có thể chết."
"Ta có một người bạn nói bộ quyền pháp này quá độc ác, khuyên ta đừng tùy
tiện dụng, nàng nói ta rảnh rỗi suy nghĩ đến những thứ này, còn không bằng cân
nhắc thêm vài cách làm cá đi."
Trên nắm tay Liễu Bình cộm lên từng sợi gân xanh và mạch máu, hiện ra sắc
thái Phong, Lôi, Quang, Ám, đồng thời còn có tiếng vù vù vang lên.
"Cho nên đây là lần đầu tiên ta dùng --”.
Hắn mở lời bật hơi, tung một quyền nên mạnh lên ngực nam tử.
Oanh! !! Mặt đất lập tức sụp xuống, hóa thành một cái hố giống như hổ thiên
thạch.
Nam tử nằm trong đáy hố, cả người không ngừng run rẩy, phát ra tiếng kêu
thảm thiết dồn dập.
Một phút.
Hai phút.
Tiếng gào của gã đột nhiên im bặt.
Liễu Bình lấy ra một cái khăn trắng, lau khô vết máu trên tay, sau đó rút Trấn
Ngục Đạo ra khỏi thi thể.
Hắn nhìn vô số võ sư bao vây lại đây, bỗng khẽ cười và nói: “Xin lỗi, các vị."
"Thật ra ta rất muốn trăm vạn hoàng kim, nhưng tổn thương mà hắn tạo ra cho
Sơ Vân Thường làm ta cảm thấy..."
"Ta muốn mạng của hắn."
Người đã giết.
Đao cũng đã trở vào vỏ.
Trước mắt bao người, Liễu Bình bước từng bước đi lên từ đáy hố, một tay rút
Bách Nạp Đao cắm trên mặt đất lên, tay khác nắm lấy Sơ Vân Thường và nói:
“Chúng ta đi."
Sơ Vân Thường cúi đầu, để mặc hắn dẫn theo mình đi đến đường lớn.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói: “Đúng lại!"
Quả nhiên Liễu Bình đứng lại, quay đầu lại nhìn về phía Lý Triều Quang.
ễ ế
"Ngươi tên là Liễu Bình đúng không, rõ ràng người đã hứa với ta, kết quả lại
đổi ý, còn giết đệ tử của gia tộc bọn ta."
Lý Triều Quang nói.
"Không sai."
Liễu Bình nói.
"Nếu người nào trên đời cũng thất tín bội nghĩa giống như ngươi, vậy thì giữa
người và người còn có chữ tín gì đáng nói nữa?"
Lý Triều Quang nói.
Liễu Bình nói: “Yên tâm, trong toàn bộ thế giới nhân loại, chỉ sợ sẽ không có
người thứ hai dám trở mặt với các ngươi như vậy, cho nên chỉ có ta lừa ngươi
–– bởi vì ta nhất định phải lấy mạng của hắn, mà người nhất quyết phải che chở
hắn, cho nên xin thông cảm cho."
Lý Triều Quang nói: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, các người sinh tử gặp
nhau, vậy cũng thôi đi, nhưng người lừa gạt ta trước mặt mọi người, cái này nên
tính thế nào?"
"Ngươi muốn tính thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta đại diện cho Võ Minh và gia tộc Vinh Quang, vì ngươi lừa gạt ta trước mặt
mọi người nên ta sẽ công bố ra khắp nơi, Huyết Tâm Lưu Phái không được gia
nhập Võ Minh, không được võ giả trong thiên hạ bảo vệ, không được tham dự
bất cứ hành động phía chính phủ nào, cũng sẽ không được trợ cấp và chi ngân
sách nào nữa."
Lý Triều Quang nói.
"Được thôi, quyết định như thể đi."
Liễu Bình nói.
Lý Triều Quang lại ôm quyền nói với chung quanh: “Chư vị, đệ tử gia tộc lỡ
làm bị thương người khác, hiện tại đã trả giá bằng tính mạng, chuyện ở nơi đây
đã kết thúc, mời trở về đi."
Chúng võ giả yên lặng không nói gì, sôi nổi ôm quyền, thân thể bay lên trời rồi
nhanh chóng đi xa.
Đánh giá trong lòng của Liễu Bình đối với Lý Triều Quang này càng cao lên
một phần.
Kinh nghiệm của đối phương tương đường phong phú, quyết đoán cũng rất
nhanh, căn bản không nói đến chuyện quyết đấu, chỉ đề cập đến vấn đề hắn lừa
gạt mà thôi.
Bởi vì chuyện quyết đấu là bọn họ đuối lý.
Nhưng lừa gạt trước mặt mọi người là do Liễu Bình không đúng.
Hơn nữa đệ tử của bọn họ đã chết, đánh bài bị tình đúng là làm người ta đồng
tình.
ắ ế
Hắn ta xử lý nhanh chóng quả quyết, còn cực kỳ hữu hiệu.
Ngay lập tức.
Tất cả võ giả rời đi.