Nam tử tóc vuốt ngược lui về phía sau.
Trên bầu trời.
Lập tức có mấy chục người lao xuống, chắn ở giữa gã và Liễu Bình.
Những người này cùng bày ra vẻ mặt đề phòng.
"Làm gì vậy,"
Liễu Bình để lộ dáng vẻ thiếu niên ngây ngô khó hiểu, “Chúng ta đang quyết
đấu mà, vì sao các ngươi lại chắn giữa chúng ta?"
"Ngươi đã giết nhiều người như vậy, đủ rồi!"
Một võ sư cầm đầu quát.
Liễu Bình nói: “Thật ra ta không muốn giết người nào cả -- Bởi vì hắn bắt sư tỷ
của ta đi, cho nên ta muốn đánh một trận với hắn."
"Ta đánh với ngươi."
Tên võ sư kia nói.
Trong chớp nhoáng, hắc ám như màn sân khấu ầm ầm nở rộ, cuốn cả võ sư và
Liễu Bình vào trong đó.
Bọn họ biến mất khỏi thế giới, tiến vào thế giới thần linh để bắt đầu chiến đấu.
Một hơi thở sau.
Cái gọi là một hơi thở, đó là một lần hít vào, một lần thở ra.
Một hơi thở sau –– Trong hư không bỗng văng ra một cái đầu người.
Chính là tên võ sư kia! Đầu của hắn ta lơ lửng ở giữa không trung, nói với
giọng điệu thành khẩn mà kiên định: “Các vị đồng nghiệp, công tử của gia tộc
Vinh Quang tùy tiện bắt người, hiện tại khổ chủ tìm tới cửa, ta cho rằng hai bên
thật sự nên lấy một trận quyết đấu để kết thúc chuyện này."
Nói xong.
Đầu người lăn xuống mặt đất, nhảy nhót xếp thành vào bức tường cao mấy ngàn
cái đầu người kia.
Nó lập tức chui vào mặt tường, tìm được một vị trí thích hợp ở trong đó, thật
cẩn thận sắp xếp bản thân, sau đó cùng đầu của mọi người nhìn lại nam tử tóc
vuốt ngược kia.
Liễu Bình đi ra từ trong hư không, vỗ tay nói: “Nói rất tốt.”.
Hắn vừa vỗ tay, vừa nhìn lại những võ sư đầy trời đầy đất, chỉ mở miệng nói:
“Các vị, ai còn có ý kiến khác không?"
Gió mạnh gào thét.
Núi sông cũng im ắng.
ế
Không ai lên tiếng.
Lúc này Sơ Vân Thường đã tỉnh lại, miễn cưỡng đứng dậy từ mặt đất, đi đến
bên cạnh Liễu Bình.
Nàng khẩn trương nắm lấy tay Liễu Bình.
Liễu Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng để trấn an.
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ trên bầu trời: “Chuyện của võ giả chúng
ta, tự nhiên phải được giải quyết trong một trận quyết đấu, nhưng đôi khi sẽ có
ít nhiều hiểu lầm..."
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một người trung niên uy nghiêm từ trên trời đáp xuống, đứng ở bên
cạnh tên nam tử tóc vuốt ngược kia.
"Các hạ là người phương nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta là Lý Triều Quang, chủ nhân gia tộc Vinh Quang, đứng ở tuyến đầu của thế
giới nhân loại, dẫn dắt mọi người chống lại quỷ Ác Mộng đã được ba trăm
năm."
Người trung niên này nói.
Liễu Bình ngẩn ra một hồi lâu.
Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.
"Chống lại quỷ Ác Mộng ba trăm năm, thật là lợi hại -- Vân Thường, hắn rất lợi
hại, không phải sao?"
Liễu Bình nhẹ nhàng nói.
Sơ Vân Thường khẩn trương nói: “Hắn là minh chủ Võ Minh, là lãnh tụ của
toàn bộ thế giới nhân loại."
"Quả nhiên có cách điệu."
Liễu Bình khen.
Lý Triều Quang nhìn thiếu niên đối diện, ôn hòa cười nói: “Để ta giải thích một
chút “Trong lúc chúng ta chiến đấu, ngẫu nhiên sẽ nhìn nhận sai lầm, ví dụ như
coi người bình thường thành quỷ Ác Mộng... Loại tình huống này rất hiếm thấy,
nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện, hy vọng người cho chúng ta một cơ hội
cứu vãn.”.
Hắn ta vừa mở miệng thì trên bầu trời lập tức có rất nhiều người đáp xuống mặt
đất.
Những người này đúng chung quanh Lý Triều Quang, sôi nổi mở miệng nói:
“Người trẻ tuổi, có hiểu lầm thì thật sự nên tháo bỏ."
"Phải rộng lượng một chút, dù sao mọi người đều là vì sự tồn vong của nhân
loại."
"Cứ để một vài chuyện không thoải mái qua đi."
ễ
Liễu Bình nhìn chung quanh.
Chỉ thấy hình như tất cả những người vây quanh ở nơi này đều đứng về phía đối
phương.
Ngay cả ba tông sư kia cũng đáp xuống, vừa giải vây, vừa đưa mắt ra hiệu với
Liễu Bình.
Lão giả chống gây ho nhẹ một tiếng: “Chàng thanh niên, người trẻ tuổi như vậy,
còn có tiền đồ rất tốt, phải biết khoan dung và độ lượng, chuyện này sẽ có lợi
đối với ngươi."
"Đa tạ quan tâm."
Liễu Bình chắp tay, thiệt tình thực lòng nói.
Lý Triều Quang thấy thế thì âm thầm gật đầu, nói vọng về phía sau: “Tới đây."
Tên nam tử tóc vuốt ngược kia bị đưa tới bên cạnh hắn ta.
Lý Triều Quang dùng tay đè lại bả vai nam tử và nói: “Có thể là do hắn nóng
nảy một chút, cho nên gây ra sai lầm, nhưng hắn chỉ có lòng tốt –– Ngươi xem,
hắn còn đặc biệt muốn các ngươi rời xa thành thị, là sợ quỷ Ác Mộng tạo thành
thương vong quá lớn ở nơi dân cư dày đặc."
"Nói như vậy, hắn thật là một người không tồi."
Liễu Bình phụ họa theo.
"Có câu gọi là oan gia nên giải không nên kết, xin hãy cho chúng ta một cơ hội
cứu vớt, cũng cho hắn một cơ hội sửa lại sai lầm, ngươi có chấp nhận không?"
Lý Triều Quang nói.
"Ngươi muốn cứu vớt như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta tuyên bố, chúng ta sẽ bồi thường một trăm vạn hoàng kim vì lần hiểu lầm
này, sau này võ quán Huyết Tâm Lưu trực tiếp được gia tộc Vinh Quang chúng
ta che chở, ngươi và sư tỷ của ngươi, thậm chí những đệ tử mà sau này các
ngươi tuyển chọn đều có thể trực tiếp gia nhập quân đội của chúng ta."
Lý Triều Quang nói.
"Nghe có vẻ cực kỳ có thành ý."
Liễu Bình nói.
"Đương nhiên, nếu người còn có yêu cầu gì thêm thì cũng có thể trực tiếp nói
ra, chúng ta nhất định sẽ thỏa mãn."
Lý Triều Quang nói.
Liễu Bình nhìn về phía Sơ Vân Thường.
Vẻ mặt Sơ Vân Thường có chút ngơ ngẩn, ánh mắt lưu chuyển, xẹt qua đám
đông đen nghịt chung quanh, nàng nhìn từng gương mặt kia, dần dần hiểu ra
tình cảnh hiện giờ của mình và Liễu Bình.
ắ ắ ấ ễ
Nàng cắn cắn môi, thấp giọng mà nói: “Thôi bỏ đi, Liễu Bình, chúng ta bỏ qua
đi."
Liễu Bình gật gật đầu, lại nhìn về phía Lý Triều Quang lần nữa, cười nói: “Nói
như thế nào đây, chúng ta là võ giả, vậy dùng phương thức võ giả để giải quyết
đi –– Ngươi bảo hắn tiến lên đây, chúng ta khoa tay múa chân một hồi trước
mặt mọi người."
"Khoa tay múa chân một hồi... Là có ý gì?"
Lý Triều Quang hỏi.
"Cái gọi là không đánh không quen nhau, ta cũng không muốn làm quá tuyệt
tình, ngươi bảo hắn đi lên tùy tiện đánh một trận với ta, chúng ta lấy thể hoà để
luận thắng bại, từ đây bắt tay giảng hòa, về sau cũng là một đoạn giai thoại."
Liễu Bình nói.
Lý Triều Quang im lặng trong chớp mắt, sau đó hương mặt bỗng giãn ra và nói:
“Được, quyết định như vậy đi!"
Hắn ta duỗi tay ra đẩy, nam tử kia lập tức bay về phía trước, dừng ở giữa sân.
Nam tử run run hai cái, vẻ mặt không ngừng biến ảo, nhưng cuối cùng vẫn cắn
răng một cái, bày ra quyền thế ngay tại chỗ.
Gã cũng biết, mọi chuyện đã tới thời khắc cuối cùng cần được giải quyết.
Thân là một võ sư, gia tộc đã thay gã chuẩn bị xong hết mọi việc, nếu lúc này
gã còn có vòi –– Như vậy cả đời gã coi như tiêu tan.
Nhưng rốt cuộc người đối diện đang suy nghĩ thế nào?