Trang viên Chủ Mẫu Tàn Nhẫn.
Tảng lớn vật kiến trúc đã bị tổn hại tan hoang.
Càng ngày càng nhiều ma quỷ bị những xúc tua đó đâm trúng, trực tiếp hút khô
thân thể và linh hồn.
Lão giả tóc bạc và Liễu Bình ngồi trước bàn trà, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ
hoàn cảnh chung quanh đã bị phá hư hầu như không còn.
"Đi ăn hắn, hắn tương đối ngon miệng."
Lão giả tóc bạc dùng cằm hất hất về hướng đối diện, nói với cây xúc tua màu
xám đậm kia.
Lại xúi giục lần nữa! Nhưng xúc tua màu xám đậm vừa vươn ra thì Liễu Bình
cũng mở miệng nói: “Ta ăn chả ngon miệng chút nào cả, còn không bằng tên
đối diện ta, hắn là ngon nhất."
Lừa gạt! Hắn không chút do dự phát động sức mạnh lừa gạt! Xúc tua thật lớn,
màu xám đậm kia vốn đã dừng lại trước mặt hắn, nghe xong lời này lại dùng lại
lần nữa.
Nó bắt đầu vặn vẹo.
Động tác vặn vẹo như vậy làm người ta cảm thấy quá quen thuộc, chứng minh
nó đã thu đủ sức mạnh, chuẩn bị hoàn thành một lần vồ mồi.
Nhưng mục tiêu đã thay đổi.
Lão giả tóc bạc thở dài và nói: “Cho dù ta cực kỳ ăn ngon, cũng nên để lại đến
cuối mới ăn –– đi ăn những người khác đi."
Xúi giục! Cuối cùng xúc tua màu xám đậm chờ đợi không được nữa, bỗng bắn
ra ngoài, lập tức đâm trúng một ma quỷ cách đó mấy chục mét.
Trong nháy mắt đó, ma quỷ đã bị nó đâm thật sâu xuống đất, không thể nhúc
nhích máy may.
Lão giả tóc bạc và Liễu Bình vẫn không nhúc nhích.
"Thì ra người có loại sức mạnh Kỳ Quy trình độ này, vậy tính ra chúng ta không
trực tiếp giao thủ, quả nhiên là một chuyện chính xác."
Lão giả tóc bạc tiếp tục hút xì gà và nói.
"Ta muốn nói rõ một chút, nếu người lại dùng xúi giục với ta, ta thật sự sẽ
không khách sáo."
Liễu Bình nói.
"À? Ngươi có thể làm gì?"
Lão giả tóc bạc cảm thấy hứng thú mà hỏi.
ể
"Có lẽ những xúc tua đó cũng không có nguy hiểm gì, ngược lại tràn ngập kỳ
ngộ?"
Liễu Bình nói.
Vẻ mặt lão giả tóc bạc nhoáng lên, bỗng phục hồi tinh thần lại, cười rồi lẩm
bẩm: “Thật là kẻ lừa đảo trời sinh... Người dùng bao nhiêu phần lực?"
"Ngươi dùng bao nhiêu thì ta dùng bấy nhiêu."
Liễu Bình ném xì gà vào ly rượu, bỏ lại lên trên bàn.
Hư không chung quanh bị xé mở từng mảnh từng mảnh, để lộ ra hắc ám bên
trong khe hỏ.
Vô số xúc tua mọc đầy mắt trải rộng toàn bộ trang viên.
Dưới sự ăn mòn của quái vật khủng bố như vậy, trang viên Chủ Mẫu Tàn Nhẫn
có thể chống chọi được mười hai giờ hay không vẫn là một ẩn số.
"Luyện Ngục không có bao nhiêu người cường đại hơn chúng ta, có lẽ chúng ta
thật sự phải liên thủ, mới có thể đối mặt với hiểm cảnh lần này."
Lão giả tóc bạc nói xong thì vung tay lên.
Một phần khế ước tràn ngập chữ nhỏ chi chít và một cây bút lông chim cùng
hiện lên trước mắt Liễu Bình.
"Đồng minh công thủ."
Ở giữa trên cùng phần khế ước có viết mấy chữ to như vậy.
"Trên đó có chữ ký của ta, nếu ngươi cũng ký tên, vậy chúng ta có thể yên tâm
giao phía sau lưng cho nhau, hợp lực đối mặt với nguy cơ lần này có người cảm
thấy thế nào?"
Lão giả tóc bạc nói.
Liễu Bình tùy tiện nhìn lướt qua vài lần, lắc đầu nói: “Ai có thể càng quen thuộc
điều khoản khế ước hơn chủ ngân hàng? Ta chỉ sợ ký xong thì bị người ăn đến
không còn xương cốt."
Lão giả tóc bạc không nói gì, Liễu Bình lại tiếp tục nói: “Bỏ đi, tình huống lần
này đặc thù, chúng ta cần phải liên thủ."
Trong ánh mắt bất ngờ của lão giả tóc bạc, Liễu Bình bắt lấy khế ước, bắt đầu
viết xuống tên thật của mình lên đó.
Đối phương có Chủ Mẫu Tàn Nhẫn làm giúp đỡ, hơn nữa trên tay sở hữu vô số
thẻ bài.
Hắn chỉ có Triệu Thiền Y, Bạch Lang và Lạc Tinh Thần.
Tuy thực lực của bọn họ không tồi, nhưng số lượng người trong tay lão giả tóc
bạc càng nhiều, chơi lấy thịt đè người cũng đè chết hắn.
Chi bằng -- Liễu Bình nhanh chóng ký khế ước xuống, viết xong nét cuối cùng
của tên mình.
Cả tấm khế ước tỏa ra quang mang.
ế ồ
Khế ước đại diện cho đồng minh công thủ đã được thành lập! Trong chớp
nhoáng, lại thấy một con dấu màu đen nhảy ra từ trong tay áo Liễu Bình, “Ba"
một tiếng bay lên khế ước, hung hăng ấn xuống một cái.
Trong chớp mắt, con dấu đã không thấy tăm hơi.- - Cứ như chưa bao giờ xuất
hiện.
Trước mắt Liễu Bình lại hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Quyền giải thích
cuối cùng của khế ước này thuộc về nam nhân loại anh tuấn tiêu sái Liễu Bình."
Con dấu yêu tinh! Cách thời gian thật lâu, nó lại xuất hiện ở nơi có khế ước,
hơn nữa gấp không chờ nổi mà để lại sức mạnh cường hãn làm người ta không
thể nhìn thẳng!
"Vừa rồi là cái gì?"
Lão giả tóc bạc âm trầm hỏi.
Khế ước đã ký kết, nhưng vào chớp mắt cuối cùng, hình như khế ước đã xảy ra
vấn đề!
"À, con dấu cá nhân của ta, lúc ký tên vừa ký tay vừa đóng dấu luôn là thói
quen của ta, nó có thể trợ giúp chúng ta phòng ngừa xuất hiện tình huống bịp
bợm."
Liễu Bình nghiêm mặt mà nói.
Lão giả tóc bạc nâng ly rượu lên, ánh mắt lập loè không ngừng, cũng không biết
đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Bình chậm rãi đứng lên, duỗi người và nói: “Là lúc chúng ta hoạt động tay
chân một chút rồi."
"Muốn đồng loạt ra tay?"
Lão giả tóc bạc hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình rút ra một thẻ bài từ sách thẻ, nhẹ nhàng ấn một cái.
Phanh! Thẻ bài hóa thành một cái mặt nạ Ác Qủy, bị hắn đeo lên trên mặt.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Ngươi đeo Địa Ngục chi Diện”."
"Sức mạnh của chúng thần Địa Ngục đã được kích hoạt."
"Nhận thấy được sát ý của ngươi, mặt nạ sẽ giao một loại sức mạnh quỷ thần
Địa Ngục cho ngươi --"
"Hung Ma Loạn Thế."
"Chú ý: Ngươi phải đa tài đa nghệ, thông hiểu tri thức chiến đấu, mới có thể
phát huy ra sức mạnh chân chính của chúng thần Địa Ngục."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Trên người Liễu Bình bỗng dâng lên một khí tức khác thường.
ố ắ Á ể
"Hình như người muốn đánh với ta? Không, Hắc Ám tiên sinh, chúng ta có thể
ước đồng minh công thủ."
Lão giả tóc bạc nói.
"Đương nhiên, đương nhiên chúng ta có khế ước đồng minh công thủ, nhưng
cũng không có nghĩa là chúng ta không thể luận bàn đúng không?"
Giọng nói của Liễu Bình truyền đến từ phía sau mặt nạ Ác Qủy.
"Luận bàn?"
Mí mắt Lão giả tóc bạc nhảy nhảy.
"Đúng, người phụ trách phòng thủ, ta phụ trách tiến công --"
Liễu Bình nói, duỗi tay kéo một thanh trường kích ra từ trong hư không, tùy tiện
múa may, cắm trên bên người và nói: “Từ khi người ham muốn nhắm vào thẻ
bài của ta, ta biết ngay là chúng ta không phải bằng hữu tốt cỡ nào --"
"Đứng lên để bị đánh đi, lão già lòng tham không đáy."